Hai ngày sau, Lã Phạm và Kiều quốc lão cùng nhau bái phỏng Ngô lão phu nhân, hai người bọn họ đều là người được Ngô lão phu nhân tôn kính nhất, nên được long trọng tiếp đãi, được coi như quý khách của Cam Lộ cung.
Ngô lão phu nhân vốn là cực ít khi gặp người ngoài, quý khách lại càng chưa bao giờ có hôm nay mới là lần đầu tiên xuất hiện từ này. Ở trong nội đường quý khách Lã Phạm và Kiều quốc lão chia nhau ngồi hai bên, hai người và lão phu nhân cũng nhau trò chuyên, ôn lại chuyện xưa mà cảm khái.
Tôn Thượng Hương cũng bất ngờ có mặt ở đây, nhưng nàng chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, không nói một lời.
Kỳ thật Ngô lão phu nhân cũng biết hai người này là vì hôn sự nữ nhi của mình mà đến, tuy nhiên bà cũng không phản đối, bà cũng muốn xem cách nhìn của Lã Phạm và Kiều Huyền về việc hôn sự này.
- Lã công đã từng gặp qua Lưu Cảnh chưa?
Ngô lão phu nhân liếc qua con gái, cười hỏi Lã Phạm nói.
Thân hình của Tôn Thượng khẽ run lên, nàng ra vẻ uống trà, nhưng lỗ tai lại dựng lên.
Lã Phạm ha hả cười:
- Ta đương nhiên gặp qua, năm trước hắn đến Giang Đông, trao đổi việc kết minh với Ngô hầu, hai người chúng ta đều gặp, lúc ấy Thượng Hương Công chúa còn múa kiếm cho hắn, chúng ta đều thấy, chuyện này chẳng lẽ là thiên ý!
Mặt Tôn Thượng Hương bỗng dưng đỏ bừng, “sao lại nói đến chuyện ấy cơ chứ?”
Trong lòng nàng có chút xấu hổ, nhưng vẫn không chịu rời đi. Kỳ thật lúc ấy nàng mời Lưu Cảnh cùng múa chẳng qua là muốn dạy dỗ hắn một chút, không nghĩ tới chuyện kiếm của mình lại bị Lưu Cảnh cướp mất, trong mắt mọi người liền biến thành hoàng cầu phượng.
Ngô lão phu nhân cũng không biết việc này, trong nội tâm bà càng thêm kinh dị, lại hỏi:
- Cho ta hỏi, nhân phẩm hắn như thế nào?
- Có thể nói nhân trung chi long!
Lã Phạm không che dấu chút nào, ông tán thưởng:
- Tuy rằng hắn là đại địch của Giang Đông ta, nhưng bình tĩnh mà xem xét, ta vẫn muốn tán thưởng hắn. Là nam nhi ưu tú nhất mà bình sinh Lã Phạm được chứng kiến, từ một quân hầu đi từng bước trở thành người đứng đầu Kinh Châu. Từ trên xuống dưới Kinh Châu đều vui lòng phục tùng hắn, việc này có thể sánh vai với Bá Phù năm đó. Ngay cả Tào Tháo cũng tán thưởng hắn là bậc anh hùng trong thiên hạ, quan trọng hơn là năm nay hắn mới chỉ có hai mươi bốn tuổi, thiếu niên oai hùng, đúng là xứng đôi vừa lứa với Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương rốt cục cũng không thể ngồi yên nổi nữa, nàng đứng lên nói:
- Mẫu thân, nữ nhi xin phép cáo lui trước.
Nàng xoay người liền vội vàng hấp tấp chạy đi, mọi người cùng nhau cười ha hả, Ngô lão phu nhân thở dài một hơi nói:
- Ta tin tưởng kiến thức của Lã công, nếu hắn đúng là xứng đôi vừa lứa với Thượng Hương thì có được trượng phu như thế cũng là phúc khí của Thượng Hương. Nhưng hắn đã có thê thất, Thượng Hương gả hắn chỉ có thể làm vợ lẽ, trong nội tâm của ta thật sự không cam tâm.
Lúc này, Kiều quốc lão ở một bên cười nói:
- Kỳ thật chuyện này cũng không phải vấn đề lớn lao gì, Lưu Cảnh là dòng chính của hoàng tộc, lúc trước Tào Tháo phong hắn làm Tương Dương Vương, bị hắn cự tuyệt, ta còn nghe được một tin đồn. Tào Tháo thậm chí nguyện ý tôn hắn làm Đế, hắn cũng khéo léo từ chối rồi. Bởi vậy có thể thấy được, việc hắn phong vương chỉ là sớm hay muộn, Thượng Hương tuy rằng không phải chính thê, nên khi nào Lưu Cảnh phong vương, theo như lễ chế quy định cũng xưng làm Vương phi, hơn nữa có Giang Đông làm hậu thuẫn cho nàng, tuyệt đối sẽ không có người nào dám khinh thị Thượng Hương. Thượng Hương đã có địa vị của nàng, hơn nữa cha mẹ của Lưu Cảnh cũng đã không tồn tại, do đó Thượng Hương cũng không sẽ chịu ủy khuất gì.
- Cha mẹ của hắn đều đã mất sao?
Lão phu nhân lại hỏi.
- Đều mất, bá phụ Lưu Biểu cũng đã qua đời, hắn gần như không có trưởng bối.
Ngô lão phu nhân yên lặng gật đầu, không có cha mẹ chồng quản thúc đương nhiên tốt nhất, bà cũng biết, địa vị của nữ nhân ở nhà chồng thường được quyết định bởi trưởng bối trong nhà. Đào gia chẳng qua là một kẻ thương nhân, làm sao có thể so sánh cùng Giang Đông Ngô hầu, cho dù làm tòng thê, địa vị cũng sẽ không thấp.
Bà chính là ví dụ tốt nhất, bà và tỷ tỷ cùng gả cho Tôn Kiên, tỷ tỷ là chính thê, bà là vợ lẽ, nhưng trên thực tế, hai người bọn họ đều là thê tử của Tôn Kiên, bà cũng không cảm thấy địa vị của mình thấp kém, chính vì vậy, Ngô lão phu nhân rốt cục cũng gật đầu đáp ứng.
- Được rồi! Các ngươi có thể chuyển lời cho Ngô hầu, ta chỉ có một điều kiện, để cho ta tận mắt nhìn thấy xem Lưu Cảnh này, nếu làm ta vừa ý, ta sẽ đem con gái gả cho hắn, hôn sự này coi như xong.
Tôn Quyền nghe xong báo cáo của Lã Phạm, trong lòng lại vừa vui mừng, lại vừa lo lắng. Vui mừng vì cuối cùng mẫu thân cũng chấp nhận, còn lo lắng là vì làm sao để Lưu Cảnh đồng ý đến Kinh Khẩu. Nếu hắn không đến, mẫu thân làm sao có thể nhìn thấy hắn.
- Chỉ sợ hắn sẽ không đến.
Tôn Quyền nhướn mày nói.
Lã Phạm cười nói:
- Ta cũng đã nói chuyện này với lão phu nhân. Lão phu nhân nói, bà có thể đảm bảo an toàn Lưu Cảnh, kỳ thật vi thần cảm thấy, khiến cho Lưu Cảnh đến đây cũng không phải không được, mấu chốt là chúng ta phải cho hắn mang quân đội đến.
Tôn Quyền gật gật đầu, quả thật như thế, nếu muốn Lưu Cảnh đến Kinh Khẩu, chỉ có thể đáp ứng điều kiện đó. Tôn Quyền có chút khó xử, y cũng không muốn lại phải nhìn thấy cảnh tượng chiến thuyền che trời phủ đất trên khắp các mặt sông Kinh Châu.
Trầm tư thật lâu, y thở dài một tiếng nói:
- Việc này đợi bọn Trưởng sử trở về rồi nói sau!
Hai ngày này Tôn Bí hoàn toàn trầm ngâm. Ý đồ lợi dụng cơ hội lúc Tôn Quyền không ở Kinh Khẩu mưu lấy đoạt lấy quyền lực đã bị Tôn Thượng Hương phá hủy. Điều này làm cho Tôn Bí vô cùng căm tức, đồng thời trong lòng gã cũng hơi bất an, mấy ngày qua đóng cửa không ra.
Nhưng đồng thời gã cũng chú ý quan sát từng động tĩnh trong chốn quan trưởng ở Giang Đông dù là chuyện nhỏ nhất cũng không lọt mắt. Gã phát hiện dường như Tôn Quyền không có ý định trừng trị gã, mấy ngày nay không ngờ Tôn Quyền không có chút cử động nào, điều này làm cho Tôn Bí có chút hoang mang.
Trong cuộc minh tranh ám đấu cho ngôi vị Ngô hầu, Tôn Bí đã đem hết toàn lực để lật đổ Tôn Quyền. Tuy gã vẫn chiếm lấy lợi thế ở một số phương diện, tỷ như quân đội và mối quan hệ sâu rộng với mạng lưới quan lại của gã ở Giang Đông. Ví dụ điể hình nhất chính là gã được hai vị nguyên lão Chu Nhiên và Hàn Đương ủng hộ, nhưng lợi thế lớn nhất chính là việc gã đã chiếm được Hội Kê.
Nhưng Tôn Bí cũng phải chán nản thừa nhận, trước mắt gã đã rơi vào tình thế hết sức khó khăn. Gã đã từng do hỏi qua các quan lại, đại đa số những người làm chức to đều tỏ rõ thái độ ủng hộ Tôn Quyền, chứng tở trong mắt mọi người mình cũng không phải loại tốt đẹp gì. Đây là một loại xu thế cực kỳ bất lợi, nếu như càng ngày càng nhiều người nhìn gã với ánh mắt không tốt, sợ là người ủng hộ gã cũng sẽ phản bội, chúng bạn xa lánh, đại thế đã mất.
Cho nên Tôn Bí vô cùng vội vàng, hy vọng có thể phá tan cục diện này, gã chờ mong thế cục hỗn loạn, không thích tình hình mãi yên ổn thế này. Nhưng gã nhất thời cũng tìm không thấy chỗ phá cục, có lẽ lúc Tôn Quyền và Lưu Cảnh đàm phán chính là cơ hội tốt, ký kết hiệp ước khiến cho nước nhà chịu nỗi nhục mất chủ quyền là phương thức nhanh nhất để kẻ nắm quyền phải lui xuống đài, vì thế, Tôn Bí đối với cuộc đàm phán này tràn đầy chờ mong
Ngay tại lúc Tôn Bí đang bất an đi qua đi lại ở trong phòng, lại có tiếng quản gia bẩm báo:
- Khởi bẩm Sứ quân, bên ngoài phủ có một người đến đây, nói là từ phương Bắc đến, có mang theo một tấm danh thiếp.
- Từ phương Bắc đến?
Trong lòng Tôn Bí vừa động, lập tức hỏi:
- Danh thiếp ở nơi nào?
Quản gia đi lên trước, đem một tấm danh thiếp trình lên, danh thiếp này bị bịt kín, hiển nhiên không muốn làm cho người ngoài nhìn thấy, Tôn Bí xé lớp vỏ bọc, nhanh chóng mở danh thiếp. Hai chữ Trần Kiểu hiện ra trước mắt, trong lòng của gã lập tức trở nên khẩn trương, quả nhiên là người được Tào Tháo phái tới.
Gã trầm tư một lát, thấp giọng phân phó quản gia:
- Dẫn người này theo lối cửa hông đi vào phủ, đưa tới thư phòng gặp ta!
Quản gia bước nhanh ra ngoài, Tôn Bí lau mồ hôi đang chảy ra trên trán, gã và Tào Tháo là thân gia, nữ nhi của gã gả cho Tào Chương, gã cùng với Tào Tháo vẫn âm thầm qua lại. Lần này gã và Tôn Quyền tranh quyền gã đương nhiên hy vọng Tào Tháo có thể ủng hộ mình.
Gã vốn tưởng rằng Tào Tháo sẽ phái Trương Liêu đang đóng quân ở Hợp Phì đã là hành động trợ giúp lớn với mình, không nghĩ tới Tào Tháo còn muốn tiến thêm một bước nữa, trực tiếp tham gia đến cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị đứng đầu Giang Đông, cũng không biết Tào Tháo mang Trần Kiểu đến cho mình để làm cái gì?
Không bao lâu, quản gia dẫn một người trung niên văn sĩ vào thư phòng. Người này đúng là phụ tá của Tào Tháo bị Triệu Vân bắt làm tù binh ở trong trận hỏa thiêu, sau đó cùng với hiệp nghị ở Tương Dương, y được trả lại Phàn Thành.
Hôm nay Trần Kiểu phụng mệnh Tào Tháo đến Giang Đông, bày mưu hiến kế cho Tôn Bí có thể thượng vị, nếu Tôn Bí có thể thượng vị, vậy thì sớm muộn gì Giang Đông cũng sẽ bị chiếm lấy. Cũng do duyên có này, Tào Tháo mới cực kỳ coi trọng lần nội đấu này, không chỉ lệnh Trương Liêu dẫn tám vạn đại quân tiến vào chiếm giữ Hợp Phì, lại bí mật hạ lệnh Trần Kiểu đến Kinh Khẩu hiệp trợ cho Tôn Bí.
Trần Kiểu vào nhà thi lễ thật sâu:
- Tham kiến Sứ quân!
Giai đoạn đầu Trần Kiểu từng ở Kiến An để trốn tránh Giang Đông, nên chuyện của Giang Đông y rõ như lòng bàn tay. Năm đó, khi Tôn Bí gả nữ nhi cho Tào Chương, Trần Kiểu chính là sứ giả đón dâu, y và Tôn Bí rất quen thuộc đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khi Tào Tháo phái y đến Giang Đông.
Tôn Bí cười nói:
- Ta nhớ được là từ thời điểm ở Kiến An sau khi gả nữ nhi đi đã từ biệt ngài, đã mười năm không gặp rồi, thời gian trôi qua thực sự là quá nhanh.
Trần Kiểu cũng cười nói:
- Mười năm thời gian quả thật không ngắn, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại dường như chuyện mới chỉ diễn ra vào ngày hôm qua, Thừa tướng cũng thường thường cảm thán thời gian không chờ đợi ta.
Tôn Bí hiểu ý cười, mời Trần Kiểu ngồi xuống, thị nữ đưa vào hai chén trà, Tôn Bí chỉ bảo đóng cửa lại, lúc này mới hỏi:
- Quý Bật từ Hợp Phì lại đây hay là từ Nghiệp đô đến đây sao?
Câu hỏi của Tôn Bí rất hàm súc, nếu như từ Nghiệp Đô đến đây thì chắc chắn Trần Kiểu sẽ mang theo thư từ của Tào Tháo. Trần Kiểu cười cười nói:
- Ta từ Nghiệp Đô đến đây, nhưng trên người ta không có thư của Thừa tướng, chỉ có lời nhắn.
Trong lòng Tôn Bí có chút thất vọng, không ngờ Tào Tháo không tự tay viết thư, chẳng lẽ là đối với gã không coi trọng sao? Trần Kiểu dường như hiểu được tâm tư của Tôn Bí, cười giải thích nói:
- Là vì Thừa tướng lo lắng ở Giang Đông có khá nhiều người nhận biết ta, một khi bị bắt giữ, tìm được thư tín, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho Sứ quân, cho nên không cho ta mang theo thư, tuy nhiên Thừa tướng đưa cho Sứ quân một vật.
Y từ chiếc túi gấm ở bên hông lấy ra một ngọc khí, đưa cho Tôn Bí. Tôn Bí cẩn thận xem qua, gã không ngời đây là một tiểu đỉnh làm bằng ngọc, lớn nhỏ như lê, chất ngọc ấm áp, mềm mại nhẵn nhụi, chế tác tinh xảo tuyệt luân, là một bảo khí hiếm thấy. Lật xem một lát, ở đáy của Ngọc Đỉnh có khắc bốn chữ 'Giang Đông chi đỉnh', Tôn Bí bỗng nhiên hiểu được, đây là Tào Tháo hy vọng gã có thể vấn đỉnh Giang Đông.
Gã mừng rỡ trong lòng, đem Ngọc Đỉnh đặt lên bàn, cung kính bái ba bái, trong miệng thì thầm:
- Cảm tạ ân đức chỉ bảo của Thừa tướng!
Trần Kiểu không nghĩ tới lại có thể làm ra hành động siểm nịnh như vậy, trong lòng của y hơi hơi có chút khinh miệt, nhưng trên mặt không có biểu lộ ra, chỉ thản nhiên cười nói:
- Thừa tướng hy vọng Sứ quân có thể vấn đỉnh Giang Đông, trở thành tân chủ Giang Đông, không biết gần nhất có tiến triển gì không?
Tôn Bí cười khổ một tiếng lắc đầu nói:
- Hiện tại đang ở tình trạng giằng co, ta cũng muốn mau chóng phá cục, đợi lúc Giang Đông và Kinh Châu ký hiệp ước hòa nghị, đó có lẽ là lúc để hạ bệ Tôn Quyền.
Trần Kiểu trầm ngâm một chút nói:
- Nghe nói Giang Đông và Kinh Châu kết duyênTần Tấn, Thừa tướng đối với việc này cảm thấy rất hứng thú, muốn hỏi một câu, chuyện này tiến triển như thế nào rồi?
Tôn Bí có chút ngây ngẩn cả người, người luôn có việc bên thân như Thừa tướng cũng cảm thấy hứng thú với chuyện này sao? Nhưng gã không dám hỏi nhiều, vội vàng nói:
- Lão phu nhân đã đáp ứng hôn sự này rồi, sợ là chuyện này đã định, biến cố duy nhất chính là lão phu nhân muốn gặp Lưu Cảnh, hy vọng Lưu Cảnh có thể tới Kinh Khẩu một chuyến.
Trần Kiểu vỗ tay cười to:
- Quả nhiên không ngoài sở liệu của Thừa tướng!
Tôn Bí không hiểu ra sao, hắn vội vàng hỏi:
- Quý Bật, lời này là ý gì?
Trần Kiểu khẽ cười nói:
- Thừa tướng đoán, điều kiện cuối cùng của Ngô lão phu nhân tất nhiên là muốn gặp con rể tương lai, đây cũng là việc thường tình của con người, cơ hội của chúng ta cũng đã tới rồi.
Tôn Bí ngạc nhiên:
- Thừa tướng có ý tứ là muốn…
Trần Kiểu híp mắt cười:
- Thừa tướng nói, lão và Lưu Cảnh từng đặt cược, xem ai chết trước, lão rất lo lắng Lưu Cảnh sẽ thắng được lần đánh cuộc này, cho nên lão cực kỳ hy vọng hồn của Lưu Cảnh lưu lại Giang Đông.
Trong sự chờ mong của Tôn Quyền, Trương Hoành và Lỗ Túc cuối cùng cũng từ Kinh Châu trở về, bọn họ mang đến kết quả đàm phán làm cho Tôn Quyền vui mừng quá đỗi. Bên trong nghị sự đường, truyền đến từng đợt tiếng cười của Tôn Quyền:
- Ta biết ngay Lưu Cảnh không phải là người có ánh mắt thiển cận, hắn có thể làm trượng phu của em gái ta.
Vấn đề Tôn Quyền quan tâm nhất chính là lương thực và thổ địa, Lưu Cảnh đáp ứng việc dùng quặng sắt để bù đắp lương thực, điều này đối với Tôn Quyền cực kỳ có lợi, bởi vì trong kho của Lịch Dương quặng thô các loại sắc đồng chồng chất như núi, phỏng chừng có mấy trăm vạn cân, cho dù lấy đi mấy trăm vạn cân cũng nhìn không ra sự khác biệt.
Hơn nữa Lưu Cảnh đáp ứng không trú binh ở quận Dự Chương, điều này khiến Tôn Bí nắm không được nhược điểm của mình, phải biết là Tôn Bí đã làm Thái Thú ở Dự Chương rất lâu, hiểu biết rất nhiều, chỉ cần Dự Chương không có Kinh Châu quân, nếu lấy đó làm biên giới sẽ không khiến cho nhiều người tức giận. Cứ như vậy, ảnh hưởng do chiến bại lần này mang đến kỳ thật cũng không lớn.
Một kiếp này, y tự nhiên bình yên vượt qua. Tuy nhiên, Tôn Quyền cũng biết, y có thể may mắn tránh được một kiếp này, nhưng nếu như còn muốn Tây tiến chiếm lại Kinh Châu, quả thực đã không có cơ hội.
Nghĩ vậy, Tôn Quyền vui vẻ nói:
- Ta có thể cấp Lưu Cảnh một phần văn bản chính thức hứa hẹn, trong vòng mười năm, Giang Đông tuyệt sẽ không tây tiến lần nữa!
Trương Hoành gật đầu nói:
- Còn chuyện hòa thân giữa hai nhà, Kinh Châu cũng cần cụ thể chi tiết.
Tôn Quyền ngẫm nghĩ một chút, song phương đám hỏi, đầu tiên là cần một bà mối, trầm tư một lát, Tôn Quyền liền cười nói:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ phái Kiều quốc lão đi đến Kinh Châu làm mai mối.