Trong quan phòng châu nha, Giả Hủ đang bẩm báo với Lưu Cảnh về buổi nói chuyện với Trương Hoành hôm nay, Lưu Cảnh nhịn không được bật cười:
- Muốn dùng sắt thô đổi lấy lương thực, giá cả phải tính làm sao, bên trong có thể có lừa bịp, tính toán qua loa, chúng ta chỉ có thể có được sắt thô tương đương bốn mươi vạn thạch lương thực, nhưng tính toán kỹ càng, vậy thì có thể tương đương với tám mươi vạn thạch lương, cho nên cái giá này định thế nào đây?
Giả Hủ cũng cười nói:
- Vi thần cũng đề xuất vấn đề này, Trương Hoành nói giá cả lương thực và giá cả sắt thô đều do chúng ta quyết định, thần cảm thấy bọn họ rất nguyện ý chịu thiệt thòi lớn về mặt này, nhưng họ hy vọng được nhượng bộ về đất đai, chúng ta có thể tiếp nhận phương án của bọn họ.
- Chịu thiệt thòi nhỏ được món hời to, Tôn Quyền quả không ngốc chút nào! Y đưa ra phương án đất đai gì?
Lưu Cảnh cười hỏi.
- Trước hết Trương Hoành đáp ứng cắt hồ Bành Trạch cho chúng ta, việc này bọn họ không có tranh luận, nhưng về việc cắt quận Kỳ Xuân và quận Dự Chương, bọn họ không đồng ý.
- Sao? Bọn họ không chịu đáp ứng à?
Ngữ khí của Lưu Cảnh lạnh xuống.
- Cũng không phải, bọn họ hy vọng cắt hai quận cho chúng ta muộn một năm, chờ bọn họ chiếm được quận Lư Lăng, quận Lâm Xuyên và quận Kiến An, rồi mới cắt hai quận Kỳ Xuân và Dự Chương cho chúng ta, vậy thì sẽ không bị phản đối quá mạnh mẽ, Trương Hoành nói, hy vọng chúng ta có thể hiểu được áp lực mà Ngô Hầu gặp phải.
Lưu Cảnh gật gật đầu, đương nhiên hắn biết Tôn Quyền hiện đang gặp phải khốn cảnh, nếu lại xuất hiện tin tức cắt đất, Giang Đông lòng dân oán hận sục sôi, cái vị trí Ngô Hầu của Tôn Quyền liền không ngồi được nữa, Tôn Bôn sẽ thượng đài, trở thành một con chó của Tào Tháo, điều này tuyệt không phù hợp với lợi ích của Kinh Châu.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh liền hỏi:
- Vậy Giang Đông bảo đảm giao cho chúng ta hai quận Kỳ Xuân và Dư Chương như thế nào?
Giả Hủ cười nói:
- Ý của Trương Hoành là nói, chúng ta có thể đóng quân tại hai quận này, bọn họ không đóng quân, chỉ phái Thái thú đến nhậm chức, một năm sau bọn họ lại điều Thái thú đi, do chúng ta tiếp nhận.
Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, kỳ thật hai quận này bọn họ có đóng quân hay không cũng không quan trọng, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đoạt lại, mấu chốt là sự an toàn của thủy đạo Trường Giang, hắn nhất định phải đuổi thế lực quân Giang Đông trên sông Trường Giang trở về phía tây huyện Vu Hồ, bảo đảm sự khống chế của hắn đối với thủy đạo Trường Giang.
Lưu Cảnh liền cười:
- Vậy thì ta lại để lại cho y một cái ân tình, ta đóng quân ở bến thuyền huyện Kỳ Xuân, còn hai quận Kỳ Xuân, Dự Chương đều không đóng quân, một năm sau, ta sẽ tiếp nhận hai quận, vậy thì áp lực của Tôn Quyền sẽ ít thêm một chút, tuy nhiên
Nói đến hai chữ Tuy nhiên , Lưu Cảnh lại cười đầy thâm ý, nói:
- Ta cũng cần Giang Đông đáp ứng, trên mặt sông phía tây Vu Hồ không cho thuyền của quân Giang Đông xuất hiện, ngoài ra, Trương Hoành cũng phối hợp với chúng ta một chút, đóng một vở kịch, hai bên chúng ta có thể lén thỏa thuận, nhưng buổi đàm phán ngoài mặt lại thất bại.
Giả Hủ suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ:
- Chẳng lẽ sứ giả Ba Thục đã đến rồi sao?
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Ta vừa mới nhận được tin tức, sứ giả Ba Thục đã đến huyện Phòng Lăng rồi, ngoài chánh sứ Pháp Chính ra, còn có phó sứ Vương Lũy, Pháp Chính là sỹ tộc Đông Châu, nhưng Vương Lũy lại là sỹ tộc bản địa, luôn chủ trương đóng cửa tự thủ, phản đối Lưu Chương giao hảo với Kinh Châu, chúng ta nhất định phải làm cho người này tin rằng, nguyên nhân cua việc Kinh Ngô đàm phán không thành, là chúng ta đang mong đợi Giang Đông nội loạn, ý đồ thừa lúc loạn lạc mà đoạt lấy Giang Đông.
Giả Hủ vui vẻ cười nói:
- Thần nghĩ Trương Hoành nhất định nguyện ý phối hợp mà đóng vở kịch này với chúng ta.
Cả đời này Trương Hoành vẫn chưa khi nào quá vui mừng như ngày hôm nay, khi y đại diện Tôn Quyền ký tên mình vào hiệp ước Kinh Ngô, y kích động đến mức rơi nước mắt.
Việc ký kết này, có quan hệ rất lớn đến sự tồn tại của Ngô Hầu, Tôn Bôn không thể chỉ trích thảm bại của Ngô Hầu, cũng có nghĩa là Giang Đông đang đứng trên bờ vực của sự phân liệt sắp được vực dậy.
Tuy thuyền quân Giang Đông không thể xuất hiện trên thủy đạo Trường Giáng phía tây Vu Hồ, nhưng Kinh Châu đồng ý, quan thuyền Giang Đông có thể tuần tra như bình thường, đương nhiên thuyền quân Kinh Châu cũng không thể vượt ranh giới.
Mà người đại diện cho Lưu Cảnh Kinh Châu ký kết hiệp ước, là Trưởng sử Kinh Châu Từ Thứ, tuy nhiên bọn họ cũng không ký kết bản hiệp ước cuối cùng, mà chỉ là một phần trong thỏa thuận, hoặc có thể nói là biên bản đàm phán, chứng tỏ hai bên đã đàm phán thành công một vài vấn đề trọng đại.
Mà chính thức ký kết phải là vào một năm sau, khi Giang Đông đem hai quận Dự Chương và Kỳ Xuân giao cho Kinh Châu, đây cũng là một yêu cầu của Tôn Quyền, ký kết hiệp nghị quá sớm, y cũng sẽ gặp phải sự công kích của đám người Tôn Bôn.
Hiệp ước được chép làm hai bản, hai bên mỗi bên giữ một bản, Trương Hoành cất giữ hiệp nghị, chắp tay cười nói với Từ Thứ và Giả Hủ:
- Việc công đã xong, chúng ta lại nói về việc tư, chính là bàn về hôn sự của hai nhà Kinh Ngô, chuyện cũng liên quan đến đại sự của hai nhà trong tương lai, Ngô Hầu hy vọng có thể nhanh chóng xử lý.
Từ Thư và Giả Hủ nhìn nhau, hai người đều mỉm cười, Từ Thứ nói:
- Tuy chuyện hôn sự, Chủ công nhà ta vẫn chưa chính thức trả lời, nhưng nội bộ Kinh Châu chúng ta đều nhất trí cho rằng, hôn sự Tôn Lưu cũng không phải chuyện cá nhân của Châu Mục, như lời Trương công nói, là đại sự liên quan đến Kinh Ngô trong tương lai cho nên chúng ta đồng ý kết thông gia, ngoài ra, chúng ta còn muốn thương thảo một vài vấn đề nhỏ nhặt, ai làm người mai mối? Thành thân ở đâu? Thân phận hai bên, vân vân, hy vọng có thể tận lực mà kể lại tỉ mỉ chu đáo, vậy thì sẽ không xảy ra hiểu lầm không đáng có.
Trương Hoành thương lượng với Lỗ Túc một chút, tuy nói Ngô Hầu chủ trương gả muội muội Tôn Thượng Hương cho Lưu Cảnh, nhưng đây chỉ là ý đồ, cuối cùng hôn nhân có thành công hai không vẫn cần phải qua cửa của Ngô lão phu nhân, thậm chỉ còn phải có sự đồng ý của bản thân công chúa Thượng Hương, hiện tại các vấn đề chi tiết nhất thời không quyết định được.
Trương Hoành liền áy náy cười nói:
- Bây giờ ta chỉ có thể định ra ý tưởng kết hôn sự, về sắp xếp tỉ mỉ, ta vần cần phải trở về thảo luận lại, ta đề nghị Kinh Châu hãy phái một người cùng đi Giang Đông bàn về việc hôn sự, chúng ta thương nghị hôn sự ở Kinh Khẩu, Từ trưởng sử thấy thế nào?
Từ Thứ cười cười nói:
- Việc này không thành vấn đề, ta trở về thương lượng với Châu Mục một chút.
Lúc này Giả Hủ đứng bên cạnh lại nhắc nhở:
- Ngay mai chúng ta sẽ tiếp tục đàm phán ở châu nha, sau cùng phải đàm phán bất thành, song phương không vui trở về, đây là ước định trước đó của chúng ta, xin Trương công đừng quên.
Trương Hoành im lặng gật đầu, tuy rằng đã ký kết hiệp ước, nhưng y vẫn phải phối hợp với Kinh Châu đóng một vở kịch, y ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Nếu là không vui mà tan rã, chúng ta định đem mai sẽ rời Tương Dương trở về Giang Đông.
Hoàng hôn buông xuống, mấy chiếc thuyền chở khách năm trăm thạch chậm rãi cập vào bến Tương Dương, trên đầu thuyền chiếc thuyền lớn thứ nhất, là Tư Mã Ý mặt mày hớn hở, y từ Thành Đô bắc thượng, qua Hán Trung đến Thượng Dung, lại đi thuyền đến Tương Dương, tuy dọc đường trèo đèo lội suối có chút vất vả, nhưng so với thu hoạch của lần này y đến Ba Thục, chút vất vả này cũng không tính là gì.
Trên chiếc thuyền thứ hai có hai văn sỹ, bên phải là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người tầm trung, có vẻ gầy guộc, người này chính là chánh sứ Pháp Chính đi sứ Tương Dương lần này, mà người cao gầy còn lại đứng bên cạnh chính là phó sứ Vương Lũy.
Vương Lũy đảm nhiệm chứng Tòng sự Ích Châu, tuổi tầm bốn mươi, dáng người cao gầy, vẻ mặt nghiêm túc, nói năng thận trọng, là một nhân vật khó gần, ở Ba Thục cũng có tiếng là cương trực công chính.
Tuy rằng Lưu Chương đồng ý Pháp Chính làm sứ giả đi sứ Tương Dương, nhưng dù sao Pháp Chính cũng thuộc về giới sỹ tộc Đông Châu, Lưu Chương cũng lo lắng, xét về góc độ cân bằng lợi ích, y lại bổ nhiệm Vương Lũy thuộc giới sỹ tộc bản địa làm phó sứ, hai người cùng nhau đi Tương Dương nghị hòa.
Tuy rằng mục đích là đến nghị hòa, nhưng sứ mệnh của Vương Lũy lại hoàn toàn ngược lại, y phải tìm được chứng cứ xác thực Lưu Cảnh có ý đồ tây tiến Ba Thục, lấy đó khuyên bảo Lưu Chương đoạn tuyệt quan hệ với Kinh Châu.
Khi thuyền đang chậm rãi cập vào bến Tương Dương, Lưu Cảnh dẫn đầu các quan lại văn võ ở Kinh Châu chờ ở đó đã lâu, đều ra nghênh đón, Tư Mã Ý bước nhanh xuống thuyền, thi lễ thật sâu:
- Vi thần Tư Mã Ý, tham kiến Chủ công!
Lưu Cảnh vỗ vỗ vai y cười nói:
- Lần này đi Ba Thục, Trọng Đạt đã lập được công lớn, lòng ta hiểu rõ, chúng ta đợi lát nữa sẽ nói chuyện sau, trước tiên hãy giới thiệu cho ta hai vị sứ giả Ba Thục.
Tư Mã Ý hiểu ý, vội vàng dẫn hai vị sứ giả vừa mới xuống thuyền đến giới thiệu cho Lưu Cảnh:
- Vị này chính là Tòng quân Ích Châu Pháp Hiếu Trực, vị này là Tòng sự Ích Châu Vương Công Hiến, đều là những tiền bối học thức uyên bác, đức cao vọng trọng.
Mặc dù Lưu Cảnh và Pháp Chính đã gặp mặt hai lần, sớm đã ngầm qua lại, nhưng ở trước mặt Vương Lũy, bọn họ vẫn giống như lần đầu gặp mặt, Pháp Chính liền tiến lên, thi lễ thật sâu, nói:
- Pháp Chính từ lâu đã nghe danh Châu mục là anh hùng thiên hạ, hôm nay được diện kiến, cũng là phúc ba đời!
- Pháp tòng quân khách khi rồi, chẳng qua Lưu Cảnh chỉ là được thừa hưởng từ đời trước, thay Thiên Tử cai quản Kinh Châu, quả thật chỉ là kẻ tầm thường, sao dám nhận bừa làm anh hùng thiên hạ, hổ thẹn, hổ thẹn!
Nói xong, ánh mắt của Lưu Cảnh lại chuyển sang Vương Lũy, cười tủm tỉm hỏi:
- Vị này chính là Vương Công Hiến nổi danh là cương chính thanh liêm ở Ba Thục sao?
Vương Lũy trong lòng khinh bỉ lời siểm nịnh của Pháp Chính, y nhẹ nhàng thi lễ, ôn hòa nói:
- Tại hạ chính là Vương Lũy, phụng mệnh Lưu Châu Mục đi sứ Kinh Châu, mong Sở Hầu giúp đỡ nhiều hơn, sớm ngày hoàn thành công vụ.
Lưu Cảnh lại giới thiệu hai người với các quan văn võ của Kinh Châu, mọi người đều vái chào, Lưu Cảnh thấy trời đã tối, liền cười ha ha, nói:
- Tất cả đều là Hán thần, vì Thiên Tử làm việc, không có gì mà nói không được, hai vị quý sứ dọc đường vất vả, mời đi dịch quán tạm thời nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta lại bàn về việc công.
Lưu Cảnh lại bảo Tưởng Uyển dẫn hai người đến dịch quán nghỉ ngơi, lúc này hắn mới nháy mắt với Tư Mã Ý, mọi người lại quay về châu nha.
Trong quan phòng, mọi người đều ngồi xuống, trước tiên Giả Hủ nói sơ về tình hình đàm phán với Giang Đông, lúc này, Lưu Cảnh cười nói:
- Ta cảm thấy rất hứng thú với tên Vương Lũy này, Trọng Đạt không ngại chuyển lời của ta đến người này chứ.
Tư Mã Ý khom người cười nói:
- Nếu muốn nói về Vương Lũy, nhất định phải nói về quan hệ phe phái của sỹ tộc bản địa Ba Thục.
- Ta rửa tai lắng nghe!
Tư Mã Ý thoáng suy nghĩ một chút rồi mới nói:
- Sỹ tộc Đông Châu rất đơn giản, chính là phái Kinh Châu và phái Tam Phụ, thủ lĩnh phái Kinh Châu là Đổng Hòa, thủ lĩnh phái Tam Phụ chính là Bàng Hi, nói tương đối, sỹ tộc bản địa Ba Thục vô cùng phức tạp, nói đơn giản, là chia làm phái Thành Đô, phái Thục Bắc, phái Ba Quận, và phái Miên Trúc.
Tư Mã Ý uống một ngụm trà, lại tiếp tục nói:
- Phái Thành Đô là do Trương Tùng, Trương Nhậm dẫn đầu, phái Thục Bắc thì do Ngô Ý làm thủ lĩnh, phái Ba Quận do Nghiêm Nhan đại diện, phái Miên Trúc vốn là do Vương Thương dẫn dắt, sau khi Vương Thương qua đời hồi năm ngoái, Hoàng Quyền liền trở thành thủ lĩnh phái Miên Trục, tên Vương Lũy này là tộc điệt của Vương Thương, y cũng thuộc phái Miên Trúc, nhưng bởi vì trên thực tế Hoàng Quyền là người Lãng Trung Ba Tây, Vương Lũy không thừa nhận y là người phái Miên Trúc, mâu thuẫn giữa hai người rất sâu, cho nên phái Miên Trúc lại chia thành Miên Trúc Vương phái và Miên Trúc Hoàng phái.
Tư Mã Ý nói đến đây, mọi người đều mỉm cười, quan hệ này quả thật rất phức tạp, nhưng Tư Mã Ý lại lắc đầu nói tiếp:
- Sự phức tạp của phái bản địa Ba Thục cũng không dừng lại ở đó, vừa rồi chỉ là tình hình phân chia phe phái về mặt địa lý, nhưng gần đây vì có sự xuất hiện của Chủ công và Lưu Bị, các phái bản địa Ba Thục lại nhất loạt phân chia, rất nhanh lại hình thành phái ủng hộ Lưu Bị, ví dụ như Trương Tùng; còn có phái bảo thủ như Hoàng Quyền, Trương Nhậm và phái trung gian như Ngô Ý, đây lại là phân chia về mặt lợi ích.
Lưu Cảnh đã hiểu được một chút, đây là sự phân chia phe phái có liên quan đến bọn họ, hắn trầm ngâm một chút hỏi:
- Trong thư của Trọng Đạt có nhắc đến Vân Thiệu, cũng nằm trong ba phái này sao?
Tư Mã Ý cười nói:
- Y là trường hợp đặc biệt, y chỉ là nhà phú hộ ở Ích Châu thôi, vẫn chưa có tư cách trở thành sỹ tộc Ích Châu, sự tranh đấu phe phái cũng không có phần của y.