Sau khi Lưu Cảnh nắm được Tương Dương trong tay, liền lệnh cho Văn Sính dẫn tám ngàn quân trấn thủ Tương Dương, nhưng hắn không lập tức trở về Giang Hạ, mà lại đi đường vòng đến quận Nghi Đô, quận Nghi Đô tọa lạc ở phía tây quận Nam, cũng chính là vùng phụ cận của Nghi Xương sau này, là một khoảng đất trống trải đầu tiên sau nơi Trường Giang chia làm ba.
Quận Nghi Đô sớm đã là đất phong của Lưu Cảnh, trước giờ vẫn do quân của quận Nam thống lĩnh, sau khi Tào Tháo nam hạ, năm ngàn quân đóng quân ở quận Nghi Đô cũng từ đó mà rút lui về phương nam, mà quân Tào cũng không bố trí quân đội quy mô lớn ở quận Nghi Đô, chỉ có hơn ngàn người chiếm lĩnh làm tượng trưng.
Nhân khẩu của quận Nghi Đô không nhiều, cả quận chỉ có hơn năm ngàn hộ, chủ yếu tập trung ở hai huyện thành, một là huyện Di Đạo, một là huyện Tây Lăng, trong đó huyện Di Đạo ở nam ngạn Trường Giang là quận trị quận Nghi Đô, cũng là nơi tập trung nhân khẩu nhiều nhất quận Nghi Đô, có gần ba ngàn hộ gia đình, địa vị chiến lược của nơi này hết sức quan trọng, xưa nay được gọi là Yết hầu của Sở Thục , hiện đang bị Lưu Bị chiếm lĩnh, đại tướng Chu Thương dẫn ba ngàn quân đóng tại đây.
Mà khu vực bắc ngạn Trường Giang thì đầu hàng Lưu Cảnh, lấy huyện Tây Lăng làm trung tâm, huyện Tây Lăng cũng chính là huyện Di Lăng, trấn thủ eo sông ở Tây Lăng, địa vị chiến lược cũng quan trọng như vậy, trận chiến Di Lăng trứ danh trong lịch sử cũng là bùng phát ở đây.
Mà một ngàn quân Tào được bố trí ở quận Nghi Đô cũng là đóng quân ở huyện Tây Lăng, từ huyện Tây Lăng tiến vào eo sông, nếu lại đi thêm về hướng tây hơn trăm dặm, liền tiến vào quận Kiến Bình, nơi đó lại là địa bàn của Lưu Bị, Lưu Phong và phó quân sư Bàng Thống thì chỉ huy tám ngàn quân đóng ở quận Kiến Bình, vì để quân Lưu Bị tây tiến Ba Thục mà tạo nên một cơ sở cực kỳ tốt.
Lúc này Lưu Cảnh chú trọng việc giành lấy Ba Thục như một giai đoạn ban đầu, mà huyện Tây Lăng chính là hạt giống đầu tiên do giai đoạn này gieo xuống, cho nên sau khi Lưu Cảnh nắm được Tương Dương trong tay, mặc dù tình thế Giang Hạ nguy cấp, hắn vẫn đặc biệt đi đường vòng đến quận Nghi Đô, thị sát huyện Tây Lăng.
Huyện Tây Lăng tạm thời do quận Nam quản hạt, lúc Lưu Cảnh dẫn quân đến huyện Tây Lăng, vừa lúc gặp Thái thú quận Nam Lý Nghiêm cũng đang thị sát huyện Tây Lăng, Lý Nghiêm từng đảm nhiệm qua chức Huyện lệnh huyện Tây Lăng, mà Huyện lệnh đương nhiệm Phùng Dực chính là Huyện thừa lúc trước, có quan hệ cực kỳ tốt với Lý Nghiêm.
Nghe nói Lưu Cảnh đến, Lý Nghiêm và Huyện lệnh Phùng Dực cùng nhau ra huyện thành nghênh đón, ở đằng xa, một đội quân khoảng hơn năm ngàn người đang đi dọc theo quan đạo uốn lượn đến huyện thành, tinh kỳ phấp phới, dần dần tiến lại gần, Đại tướng dẫn đầu mặc kim khôi thiết giáp, cưỡi trên một con bạch mã hùng tuấn, chính là Chính là Kinh Châu Mục, Sở Hầu Lưu Cảnh.
Lý Nghiêm cuống quít mang theo Phùng Dực tiến lên thi lễ thật sâu:
- Tham kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh xoay người xuống ngựa, cười hỏi:
- Lý sứ quân sao lại ở huyện Tây Lăng?
- Thuộc hạ đến đây để thị sát dân tình.
Lưu Cảnh gật gật đầu, ánh mắt lại ném về phía Huyện lệnh Phùng Dực:
- Ngươi chính là Phùng huyện lệnh, ta nghe Khoái công nhắc đến ngươi không chỉ một lần.
Thê tử của Phùng Dực cũng là người Khoái gia, đồng thời y cũng là học trò của Khoái Lương, tuổi chừng hơn ba mươi, thoạt nhìn vô cùng thông minh lanh lợi, Phùng Dực vội vàng hành lễ, nói:
- Ty chức luôn luôn trung thành với Châu Mục, tận trung với với cương vị, không dám có chút lơi lỏng.
Lưu Cảnh thấy y có chút khẩn trương, rất lo lắng sẽ bị việc Khoái Việt hàng Tào liên lụy, liền cười trấn an vài câu, lại lệnh cho quân đội đóng quân ngoài thành, lúc này mới vào huyện thành, huyện Tây Lăng không lớn, chu vi chỉ có mười dặm, nhưng tường thành cao to kiên cố, đều là dùng đá tảng xây nên, đây cùng là đặc điểm chung của các huyện vùng Tam Hiệp, thiên nặng về phòng ngự.
Trong huyện nha, Lưu Cảnh chậm rãi uống một ngụm trà, cười hỏi:
- Gần đây quận Kiến Bình bên kia có động tĩnh gì không?
Phùng Dực vội vàng khom người nói:
- Hồi bẩm Châu Mục, ngay sau khi trận chiến Xích Bích kết thúc nghe nói có một đội quân của Lưu Bị tăng viện cho Vu Thành, bon họ là từ bờ đối diện đi qua, vượt sông ở Tỷ Quy, nhân số nghe nói khoảng năm ngàn người.
Tình báo này Lưu Cảnh cũng đã nghe báo cáo, nghe nói là Bàng Thống dẫn quân chi viện Vu Thành, rất rõ ràng là muốn tranh giành Ba Thục, đồng thời cũng là vì ngăn cản quân đội của mình tây tiến, nhưng đó là sự tình của hai tháng trước, Lưu Cảnh càng quan tâm đến tình hình xảy ra mấy ngày gần đây.
Lý Nghiêm hiểu rất rõ tâm tư của Lưu Cảnh, y ở một bên cười nói:
- Bọn ty chức cũng bố trí ở nam ngạn không ít thám tử, mở lữ xá hoặc cửa hàng buôn lừa ngựa, từ tình báo gần nhất mà nói, chưa phát hiện sứ giả của Lưu Bị đi về phía tây, chỉ có binh sỹ truyền lệnh đến Vu Thành như thường lệ, nhưng cũng có thể sứ giả của Lưu Bị trực tiếp từ Vu Thành đi đến Thành Đô, ngoài ra, mấy tháng trước sau khi Tôn Càn từ huyện Di Đạo đi đến Thành Đô, vẫn chưa trở về, phỏng chừng y chính là đặc sứ của Lưu Bị.
Phùng Dực giờ mới hiểu được ý của Châu Mục, y ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung:
- Ty chức còn biết Tư Mã tham quân đi Thành Đô, ngoài ra mấy ngày trước Tân huyện lệnh của huyện Biên đã đi quận Ba Đông, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn lại đi đến trước tấm bản đồ, chăm chú nhìn vào vùng Tam Hiệp, từ quận Nghi Đô, Kiến Bình đến quận Ba Thục, chủ yếu là địa hình phân bố hai bên bờ Trường Giang, tuy nhiên tấm bản đồ vẽ rất sơ sài, thoạt nhìn thấy mơ hồ không rõ.
Lúc này, Phùng Dực nhặt một thanh gỗ chỉ vào một tòa huyện thành gần Trường Giang Tam Hiệp phía bắc quận Kiến Bình, nói:
- Nơi này chính là Vu Thành, mấy năm trước Lưu Bị đã xây thành ở đây, tòa thành trì kia ty chức đã từng đi qua, vô cùng cao to kiên cố, dễ thủ khó công, là một toà thành vững chắc.
Lưu Cảnh không khỏi nhướng mày:
- Nơi đó không phải là huyện Vu sao?
- Hồi bẩm Châu Mục, Vu Thành chính là huyện Vu, hai mươi mấy năm trước tường thành huyện Vu sụp đổ, nhân khẩu lưu lạc, gần như trở thành một huyện bỏ hoang, quân đội Lưu Bị chính là trùng tu tường thành nơi đó, đổi tên thành Vu Thành, cách huyện Vĩnh An của quận Ba Đông chỉ có ba mươi dặm.
Ba mươi dặm!
Lưu Cảnh không khỏi thầm giật mình kinh hãi, nếu là như vậy, thì quân đội của Lưu Bị hoàn toàn có thể lấy Vu Thành làm trọng địa hậu cần tiến quân Ba Thục, cho dù không có việc Lưu Chương dẫn sói vào nhà như trong lịch sử, dựa vào tài trí của Gia Cát Lượng, sự dũng mãnh của Quan Vũ, Trương Phi, cũng có thể công hạ Ba Thục, điều này khiến trong lòng Lưu Cảnh có một chút sầu lo.
Hắn lại nói với Lý Nghiêm:
- Có hai việc cần cấp tốc giải quyết, thứ nhất, ta cần một cái sa bàn, ta cho ngươi hai tháng để hoàn thành, thứ hai, ta sẽ tăng binh năm ngàn cho quận Nam, ta hy vọng ngươi có thể nắm lấy hai huyện Tín Lăng và Tỷ Quy trong tay, chiếm được Tỷ Quy cũng chính là cắt đứt đường tiếp viện Vu Thành của quân đội Lưu Bị.
Nói đến đây, Lưu Cảnh liếc nhìn Huyện lệnh Phùng Dực, Phùng Dực vội vàng nói:
- Chính là như thế, Tỷ Quy là bến cuối cùng của Trường Giang Tam Hiệp.
Lý Nghiêm hiểu được ý đồ chiến lược của Lưu Cảnh, chiếm lấy Tỷ Quy, ngăn chặn Lưu Bị tăng binh cho Vu Thành, có thể nói là một bước cực kỳ quan trọng, y cảm giác sâu sắc trách nhiệm trọng đại đang gánh trên vai, nhưng y vẫn không chút do dự khom người nói:
- Thuộc hạ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Châu Mục.
Lưu Cảnh vỗ vỗ bả vai của y tỏ ý khen ngợi, lại trở về chỗ ngồi, lúc này, một tên thân vệ bước nhanh vào đại sảnh, nói nhỏ bên tai Lưu Bị vài câu, Lưu Cảnh liền rúng động, lập tức nói với Huyện lệnh Phùng Dực:
- Ta muốn về quân doanh trước, mọi chuyện ở huyện Tây Lăng vẫn mong Phùng huyện lênh tận tâm hơn một chút, tương lai ta ắt có phong thưởng.
- Ty chức nhất định sẽ hết lòng dốc sức!
Lưu Cảnh liếc mắt nhìn Lý Nghiêm một cái, liền bước nhanh trở về quân doanh, Lý Nghiêm hiểu ý, cũng đi theo đến quân doanh.
Trở về quân doanh, Lưu Cảnh lập tức hỏi:
- Người đang ở đâu?
Tên thị vệ chỉ vào trướng:
- Đang ở trong trướng nghỉ ngơi!
Lưu Cảnh nhanh chân bước đến, vén màn trướng đi vào, chỉ thấy trong đại trướng có hai người đang ngồi, đầu đội mũ bát giác, thân khoác áo màu xám, đều là cách ăn mặc của thương nhân, một người hơi đứng tuổi, chính là Huyện lệnh huyện Biên Tân Trị phụng mệnh vào Thục, y thấy Lưu Cảnh tiến vào, liền đứng dậy thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Một người đàn ông khác tuổi chừng ba mươi, thân hình cao to, mày kiếm mắt sâu, dáng vẻ hiên ngang, y lại quỳ xuống bái lễ:
- Tân Dã Đặng Chi, bái kiến Lưu Châu Mục!
Hóa ra người này chính là Đặng Chi, Lưu Cảnh vội vàng nâng y dậy:
- Nghe danh Đặng Bá Miêu đã lâu, hôm nay mới gặp, quả nhiên là tướng mạo bất phàm.
Đặng Chi là thuộc một chi của đại tộc Đặng thị ở Tân Dã, là tộc huynh của Đặng Ngải, hiện y đang làm phụ tá tâm phúc của Thái thú Ba Đông Bàng Hi, mấy ngày trước tỷ phu Tân Trị đến tìm y, biểu đạt kính ý của Lưu Cảnh đối với y, Đặng Chi liền lấy cớ về quê thăm người thân, cùng Tân Trị trở về Tương Dương, không ngờ vừa may gặp đội quân của Lưu Cảnh ở huyện Tây Lăng.
Đặng Chi thầm liếc mắt đánh giá Lưu Cảnh, y sớm đã nghe uy danh của Lưu Cảnh, hôm nay được gặp, trong lòng y không khỏi tán thưởng, tướng mạo như rồng như phượng, quả nhiên là rồng trong loài người, khó trách ngài có thể trở thành kình địch của Tào Tháo, đem Lưu Chương ra mà so sánh thì thật kém quá xa.
Bất luận là Pháp Chính hay là Đặng Chi, họ đều không phải là người bản địa Ba Thục, bị sỹ tộc Ba Thục bài xích, từ trước đến giờ không trung thành với Ba Thục, đồng thời cũng không coi trọng Lưu Chương, cũng chính là vì nguyên nhân này, sự quật khỏi của Lưu Cảnh liền trở thành niềm hy vọng của họ.
Lúc này, Lý Nghiêm và Đặng Ngải cũng lần lượt tiến vào trướng, mọi người đáp lễ với nhau, phân chủ khách ngồi xuống, Lưu Cảnh hỏi đến chuyện của Ba Thục, vẻ mặt của Đặng Chi trở nên ngưng trọng, chậm rãi nói:
- Đất Ba Thục kín cổng cao tường, khiến cho sỹ tộc địa phương vô cùng bài ngoại, năm đó mấy vạn hộ dân ở Tam Phụ, Nam Dương từ Kinh Châu vào Thục tránh loạn, trong đó người kiệt xuất đã hình thành hệ sỹ tộc Đông Châu, nhưng quan hệ với hào tộc của đất Thục luôn ác liệt, mười mấy năm trước lúc Triệu Vĩ cầm quyền, liền tức thì bị áp bức đến tận đáy, sau khi Triệu Vĩ bị diệt, tình cảnh của hệ sỹ tộc Đông Châu với có chút cải thiện, tuy nhiên tình cảnh vẫn gian nan như cũ, chủ yếu là do Thái thú Ba Đông Bàng Hi và Thái thú quận Thục Đổng Hòa làm thủ lĩnh, Châu Mục lấy được Ích Châu, nhất định sẽ được sự ủng hộ của sỹ tộc Đông Châu.
Lưu Cảnh gật gật đầu, lại hỏi:
- Bá Miêu lại nói về các hào tộc ở Ba Thục đi.
Đặng Chi hù lạnh một tiếng, trong giọng nói đầy sự bất mãn đối với gia tộc quyền thế ở Ba Thục, lại tiếp tục nói:
- Các hào tộc khá phân tán, không hình thành phe phái, quan văn lấy Biệt giá Trương Tùng và Tòng sự Vương Lũy làm đại biểu, võ tướng chủ yếu do Trung lang quân Ngô Ý dẫn đầu, y và Lưu Chương là thông gia, là tâm phúc của Lưu Chương, sau đó là Nghiêm Nhan ở Ba Thục, Hoàng Quyền ở Ba Tây, đều là hào tộc có tiếng ở Thục Trung, nhưng hào tộc của đất Thục lại không hình thành phe phái vì lợi ích, tỷ như Hoàng Quyền và Nghiêm Nhân thì luôn bất hòa, cho nên quan trường Ba Thục khá hỗn loạn, mọi người đều có tư tâm, không có được độ trung thành cực cao như Giang Đông và Tào Tháo, khả năng rất lớn là do sự yếu đuối vô năng của Lưu Chương tạo thành.
Sau khi Đặng Chi kể lại tỉ mỉ, Lưu Cảnh lại có một cảm giác như trời quang mây tạnh, trong lòng thầm nghĩ: Không biết Tư Mã Ý có đi Ba Thục có thể gặp bất trắc gì hay không?
Trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng, lại hỏi:
- Người tên Bàng Hi này là người như thế nào?
Đặng Chi cười nói:
- Bàng Hi là là thủ lĩnh chủ chốt của sỹ tộc Đông Châu, con gái ông gả cho trưởng tử Lưu Tuần của Lưu Chương, tuy là thông gia, nhưng Lưu Chương lại cực kỳ nghi kỵ Bàng Hi, mấy năm trước thiếu chút nữa đã bức phản Bàng Hi, tại hạ đã mang theo khá nhiều tiền đi Thành Đô lo lót với tâm phúc bên cạnh Lưu Chương, mới khiến Lưu Chương tạm thời bỏ qua cho Bàng Hi, nếu Châu Mục vào Thục, tại hạ nguyện khuyên bảo Bàng Hi tương trợ.
Lưu Cảnh chắp tay cảm tạ nhiệt tâm của Đặng Chi, hắn lại cười nói:
- Có thể thỉnh cầu Bá Miêu đi Thành Đô một chuyến nữa hay không, hiệp trợ Tư Mã tòng quân của ta phái đi, dùng tiền bạc đút lót kẻ thân cận với Lưu Chương.