Trong phòng, Lưu Cảnh đang cầm bút viết cho lão tướng Hoàng Trung một bức thư. Đại chiến xảy ra, Hoàng Trung ba lần liên tiếp dâng sớ yêu cầu điều ra tiền tuyến Giang Hạ. Tuy rằng Lưu Cảnh vẫn hy vọng Hoàng Trung có thể trấn thủ Trường Sa, nhưng dù sao hắn cũng đã đồng ý với Hoàng Trung để ông ta tham gia vào cuộc chiến chống Tào. Lưu Cảnh cũng không thể từ chối được nữa, lần này phải lần nữa sắp sếp việc phòng giữ Trường Sa.
‘Ta đã bổ nhiệm Hoắc Tuấn tướng quân làm Đô đốc quận Trường Sa, thay lão tướng quân tạm thủ Trường Sa. Ngay hôm khởi hành, mong lão tướng quân và Hoắc tướng quân bàn giao thỏa đáng công việc.
Lưu Cảnh để bút xuống, cho dù Hoàng Trung là sư phụ của hắn nhưng hắn vẫn do dự chưa gọi là sư phụ. Hắn không hy vọng trong quân đội lại có một trường hợp đặc biệt nào. Có lẽ Hoàng Trung không có ý đặc quyền, nhưng là chủ soái cao nhất của một quân đội, thái độ của hắn phải rõ ràng, với Lưu Hổ cũng giống vậy.
Lúc này, bên ngoài có thị vệ bẩm báo:
- Khởi bẩn Châu mục, Khổng Minh tiên sinh xin cầu kiến.
Lưu Cảnh khẽ giật mình, Gia Cát Lượng đến đây. Tuy hắn đối với thái độ bất mãn của Gia Cát Lượng đã nhạt dần không để tâm tới, nhưng sự xuất hiện của y lúc này khiến hắn không được thoải mái như trước, do dự một chút, hắn vẫn đáp ứng tiếp kiến Gia Cát Lượng.
- Mời y vào đi.
Một lát sau, Gia Cát Lượng bước nhanh vào phòng của Lưu Cảnh, y cười cúi thấp người thi lễ:
- Không Minh tham kiến Châu Mục.
Lưu Cảnh cũng đứng dậy đáp lễ:
- Tiên sinh không cần đa lễ, mời ngồi.
Hắn dặn dò thân binh:
- Dâng trà cho tiên sinh.
Hai người phân làm chủ khách ngồi xuống, Gia Cát Lượng lấy một bức thư ra đưa cho Lưu Cảnh:
- Đây là thư của vợ ta viết cho Tôn phu nhân, xin Châu mục chuyển giúp.
Lưu Cảnh cười nhận lá thư, Gia Cát Lượng chắp tay cười nói:
Hai người hàn huyên một lúc, không khí lúng túng ban đầu cũng dần dần biến mất. Lúc này thân binh đã mang trà nóng lên, Gia Cát Lượng nhận chén trà rồi cảm ơn, lúc này y mới thấp giọng nói:
- Sứ giả của Tào Tháo đã đến rồi, Châu mục biết chuyện này chưa?
Lưu Cảnh cũng không giấu diếm mà gật gật đầu nói:
- Vừa rồi ta đã nghe nói.
Tin sứ giả của Tào Tháo truyền ra ngoài, Lưu Cảnh biết là không có gì lạ. Gia Cát Lượng lại tiếp tục nói:
- Nhưng Châu mục đã biết Ngô hầu bí mật gặp sứ giả của Tào Tháo chưa?
Lưu Cảnh giật mình kinh hãi. Không phải bí Tôn Quyền bí mật gặp Tưởng Cán mà là sao Gia Cát Lượng lại biết việc Tôn Quyền bí mật gặp sứ giả của Tào Tháo? Lưu Cảnh liền cười nói:
- Nếu là bí mật gặp thì sao tiên sinh lại biết được?
Gia Cát Lượng ngẩn người ra một chút rồi nói:
- Đây chỉ là sự trùng hợp, thuộc hạ của ta vào thành mua rượu gặp một chiếc xe ngựa vào thành. Trương quân sư dừng lại trước cửa phủ có một người đang ông vẻ thần bí được thị vệ bảo vệ vào phủ, che mặt rất kín không nhìn rõ dung mạo. Nhưng không lâu sau thì Ngô hầu cũng vội vàng đến. Tin Sứ giả của Tào Tháo đã truyền đi nhanh chóng ra khắp thành, ta đoán Ngô hầu đã bí mật gặp Tào sứ
- Đúng là trùng hợp vậy sao?
Lưu Cảnh cười hỏi lại.
- Đương nhiên, nếu không sao Khổng Minh lại biết?
Trên thực tế, chỗ thuyền của Tưởng Cán cập bến đúng lúc thuyền của Gia Cát Lượng lại ở bên cạnh. Y tận mắt nhìn thấy xe ngựa đến đón người đi. Y còn để cho thuộc hạ đi dò la, thấy xe ngựa dừng ở trước cửa phủ Trương Chiêu. Còn về phần Tôn Quyền bí mật gặp Sứ giả của Tào Tháo chẳng qua đây chỉ là suy đoán của Gia Cát Lượng mà thôi. Nếu Tôn Quyền không bí mật gặp sứ giả của Tào Tháo thì tin này chắc chắn sẽ không truyền ra ngoài, đây cũng là lẽ thường tình.
Lưu Cảnh trầm tư một lát rồi hỏi:
- Tiên sinh thấy sứ giả của Tào Tháo đến sẽ có tin gì?
- Ta nghĩ lần này chắc chắn Tào Tháo sẽ có sự nhượng bộ lớn. Tuy sức binh của Tào Tháo lớn nhưng chủ yếu là quân phương bắc không tập thủy chiến. Liên quân Tôn Lưu cũng có 10 ngàn người, quân Tào chưa chắc đã chiếm được thế thượng phong. Chắc chắn Tào Tháo cũng biết cho nên đã nghĩ trăm phương ngàn kế phá hỏng sự liên minh này thậm chí là liên thủ với Giang Đông để tấn công Kinh Châu. Cho nên ta cho rằng Tào Tháo chắc chắn sẽ chú trọng, lại được Trương Chiêu và quan văn ủng hộ một khi quân Hầu có hành động thì thế cục sẽ nguy hiểm rồi.
Lưu Cảnh thầm gật đầu không hổ là Gia Cát Lượng nhìn thế cục rất thấu đáo. Tiếc là Gia Cát Lượng lại không biết mình đã ngăn chặn Tưởng Cán, Lưu Cảnh lại hỏi:
- Vậy theo tiên sinh nghĩ thì ta nên ứng đối thế nào đây?
Gia Cát Lượng trầm ngâm rồi nói:
- Phải nói cuộc chiến quận An của Châu mục là quyết định vô cùng sáng suốt làm cho Tôn Quyền phải nể sợ. Nhưng nếu Tôn Tào liên kết với nhay thì cuộc chiến quân An Lục sợ là cũng vô dụng. Nếu Chây Mục đã quyết có thể lợi dụng thời gian quân Tào còn chưa thích ứng được với thuyền chiến tập trung quân làm một đòn sấm sét đánh tan quân Giang Đông, khiến cho quân Giang Đông phải rút lui, không còn lực mà tham gia cuộc chiến Kinh Châu. Lúc đó Hoàng thúc nguyện suất quân phối hợp với Châu mục tấn công quân Tào.
Lưu Cảnh khoanh tay đi đi đi lại trong phòng. Gia Cát Lượng quả nhiên là có chỗ cao minh, hắn có không muốn thừa nhân cũng không được. Tuy phương án của Gia Cát Lượng khá liều lĩnh nhưng cũng là thượng sách, giải quyết được khốn cục, nếu mình không ngăn chặn được sứ giả Tào Tháo thì có thể lựa chọn sách lược này. Nhưng bây giờ hắn gần như đã ổn định được thể cục về cơ bản là không cần đến sách lược này nữa.
Lưu Cảnh nhìn Gia Cát Lượng thấy y định nói gì đó rồi lại thôi, hắn liền cười hỏi:
- Tiên sinh có đề nghị gì sao?
Gia Cát Lượng lại chậm rãi nói:
- Vừa rồi là kế sách trong phương án khẩn cấp, nhưng chuyện vẫn còn chưa đến bước nghiêm trọng như vậy.
- Mời tiên sinh nói tiếp.
Gia Cát Lượng có hơi do dự nói:
- Bây giờ ta cũng không biết Tào Tháo đã đưa ra điều kiện gì để mê hoặc lòng người, nhưng ta nghĩ điều kiện chắc sẽ không quá tốt đâu.
- Sao lại nghĩ như vậy?
Gia Cát Lượng cười:
- Nếu điều kiện của Tào Tháo đủ hấp dẫn thì chắc chắn Ngô Hầu đã không công bố tin sứ giả của Tào Tháo đã đến. Tuyệt đối sẽ không để cho Châu mục có cơ hội chuẩn bị, thậm chí sẽ tạm giữ Châu mục ở huyện Kỳ Xuân. Còn bây giờ ông ta đã công bố tin sứ giả Tào Tháo đến, rõ ràng là đang thử Châu mục hoặc có thể nói là lợi dụng quân cờ là sứ giả của Tào Tháo, mục đích là thu được lợi ích lớn hơn từ chỗ Châu mục.
Lưu Cảnh cười to:
- Tiên sinh nói rất đúng, chưa biết chừng căn bản chẳng có sứ giả nào của Tào Tháo cả, mà Tôn Trọng Mưu chỉ cố tình làm ra vẻ huyền bí thôi.
- Cũng có khả năng này.
Gia Cát Lượng không nhịn được mà bật cười, những gì nên nói thì y đã nói rồi, lúc này y đứng dậy cáo từ, lúc ra đến cửa thì Lưu Cảnh liền gọi lại:
- Tiên sinh hãy dừng bước.
Gia Cát Lượng dừng bước nhìn Lưu Cảnh nói:
- Châu mục còn có chuyện dặn dò sao?
- Ta cho tiên sinh một câu, chỉ cần tiên sinh nguyện đến chỗ Lưu Cảnh, bất cứ lúc nào Lưu Cảnh ta cũng chào đón đầy đủ.
Gia Cát Lượng trầm mặc một lát rồi bỗng cười nói:
- Nếu có một ngày Khổng Minh cùng đường bí nối, nhất định ra sẽ mang vợ con đến đầu nhập Sứ quân. Khổng Minh yêu cầu không cao, chỉ cần có một mái nhà tranh là đủ.
Nói xong Gia Cát Lượng chắp tay rồi xoay người bước đi.
Lưu Cảnh nhìn bóng lưng của Gia Cát Lượng đi xa. Hắn lại quy nghĩ về chuyện của Tôn Quyền rồi lại trầm tư suy nghĩ những lời mà Gia Cát Lượng nói, chợt ra lệnh:
- Người đâu!
Có mấy tên thân binh vội tiến vào:
- Xin Châu mục chỉ bảo!
- Lập tức thu dọn hành lý về thuyền.
Nếu Tôn Quyền đã công bố tin sứ giả của Tào Tháo đến, mình còn ở trong thành chẳng phải là một chuyện nực cười sao? Quay lại thuyền, Lưu Cảnh hắn sẽ nắm thế chủ động.
…………
Lúc Lưu Cảnh thu dọn hành lý chuẩn bị đi thì Tôn Quyền đã nhận được báo cáo của thị vệ. Lưu Châu mục sắp rời khỏi rồi, điều này khiến cho Tôn Quyền giật mình kinh hãi liền cuống quýt chạy đến đông viện:
- Hiền đệ, đệ muốn đi sao?
Tôn Quyền vội hỏi.
- Đệ ở chỗ này không quen, lúc trưa chỉ muốn chợp giấc một lát mà không sao ngủ được vẫn phải về thuyền nghỉ ngơi thôi. Xem ra đệ đã quen với giường của mình rồi.
Lưu Cảnh cười ha ha giải thích nói.
Tôn Quyền thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lưu Cảnh không rời khỏi Kỳ Xuân thì chuyện thương lượng tốt rồi. Trong lòng y cũng hiểu, Lưu Cảnh muốn đi nguyên nhân chính là vì sứ giả Tào Tháo, y lại thử hỏi:
- Hiền đệ không phải bất mãn với sứ giả của Tào Tháo mà bất mãn đối với ta đấy chứ?
- Sao lại thế chứ.
Lưu Cảnh cười nói:
- Sử giả của Tào Tháo đã đến, không phải đã có huynh trưởng khống chế rồi sao? Đệ sao lại có thể bất mãn huynh trưởng được? Huynh trưởng lo lắng quá rồi, xem ra đệ vẫn không thể chuyển đi rồi.
Hắn lập tức ra lệnh:
- Không cần dọn đẹp nữa, khôi phục lại ban đầu đi.
- Không! Không! Không!
Tôn Quyền vội ngăn lại:
- Nếu hiền đệ không quen ở đây thì cứ về thuyền, ta tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều, nếu không để ta bảo người thay đệ chuyển đi.
Bọn lính trong sân đều ngẩn cả người ra, rốt cuộc là có chuyển hay không? Lưu Cảnh liền cười khoát tay chặn lại:
- Nếu huynh trưởng không ngại vậy thì đệ chuyển đi đây.
Lưu Cảnh khoát tay, đám binh sĩ lập tức mang hành lý ra khỏi sân. Lúc này Tôn Quyền mới thở dài nói:
- Hiền đệ thật khéo hiểu lòng người. Tuy ta không muốn gặp sứ giả Tào Tháo, nhưng đã đến đây rồi mà không gặp thì hơi vô lễ. Nhưng ta chỉ là muốn tỏ thành ý của mình mới công khai chuyện này. Hy vọng là hiền đệ không để bụng.
Nói đến đây, Tôn Quyền vỗ vỗ vai Lưu Cảnh rồi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói:
- Tối nay ta sẽ tổ chức một bữa tiệc long trọng để đón gió tẩy trần cho hiền đệ, hi vọng hiền đề không chối từ.
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Tiểu đệ là loại người không để ý đến đại cục sao? Nhất định sẽ đến, nếu huynh trưởng đồng ý, không ngại thì có thể mời sứ giả Tào Tháo đến, cấp bậc lễ nghĩ không thể sơ suất được.
Tôn Quyền yên tâm nói:
- Được rồi, tối nay tại tiệc rượu ta sẽ bồi tội với hiền đệ.
Lưu Cảnh rời đi. Tôn Quyền đứng ở trong viện tử khoanh tay trầm tư một lúc lâu không nói gì. Vốn là y định lợi dụng sứ giả của Tào Tháo để khống chế Lưu Cảnh, không ngờ Lưu Cảnh cũng không chịu yếu thế mà quay lại thuyền lớn để đối phó với mình. Cuộc đàm phán còn chưa bắt đầu, hai bên vì muốn cướp thế chủ động đã âm thầm đọ sức với nhau rồi. Xem ra, Lưu Cảnh cũng không dễ dàng nhượng bộ.
Lúc này có một tên lính ở cửa nói:
- Khỏi bẩm Ngô hầu, Chu đô đốc đã đến.
- Dẫn gã đến gặp ta.
Một lát sau, Chu Du vội đi vào sân khom người thi lễ:
- Tham kiến Ngô hầu!
- Công Cẩn miễn lễ!
Chu Du thấy trong viện tử trống không liền sửng sốt:
- Lưu Châu mục đi rồi sao?
- Hắn nói ở đây không quen nên quay về thuyền ở rồi.
Chu Du thầm thở dài, đâu có đơn giản như vậy, có lẽ là do sứ giả của Tào Tháo. Chủ công luôn do dự không quyết, đây là điều tối kỵ của binh gia.
Nghĩ trong lòng như vậy nhưng Chu Du không dám nói rõ, chỉ khéo kéo khuyên nhủ:
- Ngô hầu vẫn phải sớm quyết định đại kế đi.
- Ta biết rồi.
Tôn Quyền thuận miệng trả lời, rồi lại hỏi:
- Ngươi biết Tưởng Cán không?
Chu Du gật gật đầu:
- Lúc còn trẻ người này là bạn tốt của ta. Nghe nói hiện là phụ tá cho Tào Tháo, phụ trách soạn thảo công văn.
- Chủ công thấy y có vấn đề gì sao?
Chu Du thấy lạ liền hỏi.
Tôn Quyền lắc đầu nói:
- Không có vấn đề gì, chỉ có điều Tử Bố có hơi nghi ngờ y là chính là người của Lưu Cảnh giả làm sứ giả của Tào Tháo phái đến. Cho nên ta muốn hỏi ngươi cho chắc chắn.
- Chuyện này là không thể. Tưởng Tử Dực chắc chắn là phụ tá của Tào Tháo. Thần có thể cam đoan thân phận của y, hơn nữa vi thần nghĩ, nếu như Lưu Cảnh muốn lừa Ngô hầu thì không cần phải chủ động ra quân đến đánh An Lục. Có thể quân sư hơi thất vọng về Tào Tháo cho nên mới sinh lòng nghi ngờ.
Tôn Quyền thở dài nói:
- Ngươi nói có lý. Nếu Lưu Cảnh muốn giả mạo sứ giả của Tào Tháo thì không cần phải... đánh quận Lục An. Cũng đúng, tối nay chúng ta sẽ mở tiệc chuộc tội với hắn.