Trương Chiêu và một đám quan văn đứng đầu phái nghị hòa tuy rằng vì Tôn Quyền đến huyện Kỳ Xuân mà tạm thời chấm dứt tranh chấp, nhưng theo nội dung mật thư Tào Tháo công bố, bọn họ giống như bị đâm một kim, lại phấn chấn lên lần nữa, mãnh liệt yêu cầu Tôn Quyền từ bỏ minh ước với Kinh Châu, lui binh về Giang Đông.
Bọn họ một lần lại một lần, một vòng lại một vòng khuyên bảo Tôn Quyền, thế nên Tôn Quyền phiền nhiễu đủ đường, đóng cửa cửa phủ không tiếp bất cứ kẻ nào, mặc dù như thế, bọn họ cũng không chịu từ bỏ việc khuyên bảo Tôn Quyền.
Trương Chiêu đã ý thức được, đây là cơ hội tốt nhất để Tôn Quyền buông liên minh Tôn - Lưu, khi y đang tìm cách, mười mấy tên quan văn trọng thần chia làm từng tốp, mỗi ngày thay phiên tới chỗ Tôn Quyền cầu kiến khuyên bảo y nhận chủ trương Quân Tào.
Trên thực tế, sách lược khuyên của Trương Chiêu vẫn tương đối thành công, chính là khi bọn họ lần lượt khuyên bảo, Tôn Quyền đã hơi thiên hướng giải trừ liên minh Tôn Lưu, tuy nhiên Trương Chiêu lại không biết, trận chiến quận An Lục khiến thiên hướng giải minh của Tôn Quyền dao động lại lần nữa.
Chỗ ở của Trương Chiêu bên cạnh huyện nha, là một tòa đất chiếm ba mẫu nhà nhỏ, chỉ có quân sư Trương Chiêu và vài tên tùy thân người làm, lúc này trên đại sảnh ánh đèn sáng choang, bốn người Cố Ung, Ngu Phiên, Trương Ôn Bộ Chất đang cùng Trương Chiêu thảo luận đối sách tiếp theo.
Ngu Phiên lo lắng nói: - Quân sư, ta cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, mực nước dâng lên đối với thuỷ quân mà nói là việc cực kỳ bình thường, Ngô hầu sẽ không vì việc nhỏ ấy mà tiếp kiến Chu Du, ta nghĩ Chu Du tất có chuyện lớn muốn bẩm báo Ngô hầu, ta quyết không thể để Chu Du thuyết phục Ngô hầu.
Trương Ôn bên cạnh cũng tiếp lời nói: - Lời Trọng Tường nói rất đúng, ta cảm thấy chúng ta không đê y đên nhân vật trọng yếu nhất, chính là Lưu Cảnh, từ đầu đến cuối, bên liên minh kia, Giang Hạ dường như không có tin tức gì, điều này hơi kì quái, chuyện này đã gây ồn ào náo động đến thế rồi, Giang Hạ ở Kỳ Xuân làm sao có thể không có mật thám? Lưu Cảnh tất đã biết được việc này, ta hoài nghi Chu Du đi gặp Ngô hầu, nhất định có quan hệ với Giang Hạ.
- Các vị yên lặng một chút, nghe ta một lời!
Trương Chiêu cười khoát tay một cái nói: - Ta biết tâm tình mọi người cấp bách, trên thực tế, chúng ta đã khuyên đến nước này, chỉ dựa vào miệng lưỡi lợi hại là khó có thể đả động Ngô hầu, không chỉ có là chúng ta, Chu đô đốc bọn họ cũng như vậy, trừ phi bọn họ có được tin tức thay đổi thế cục quân Giang Hạ, nếu không, cho dù Ngô hầu có tiếp kiến Chu đô đốc mười lần, cũng không có ý nghĩa, gì vấn đề là, quân Giang Hạ có khả năng trong hai ngày ngắn ngủi thay đổi thế cục sao?
Tất cả mọi người hiểu ý mỉm cười, lúc này, một gã người làm vội vàng đi vào đại sảnh, ở bên tai Trương Chiêu nói nhỏ vài câu, Trương Chiêu mỉm cười, - Các vị, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, Giang Hạ đã phái sứ giả đến đây, bàn về việc Lưu Cảnh và Ngô hầu gặp mặt, ngoại trừ mặt đối mặt đàm phán, quân Giang Hạ đã không có quân cờ để đi rồi.
- Nhưng nếu như Lưu Cảnh đáp ứng nhượng bộ, Ngô hầu cuối cùng quyết định cùng Kinh Châu đồng minh làm sao bây giờ? Cố Ung vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Trương Chiêu cười: - Nếu Kinh Châu thật sự quyết định nhượng bộ, hơn nữa nhượng bộ khả quan nói, ta ủng hộ Tôn Lưu đồng minh, dù sao chúng ta phải suy xét ích lợi lớn nhất của Giang Đông, nếu Lưu Cảnh đáp ứng đem Trường Sa, Võ Lăng, Linh Lăng, Quế Dương, Hành Dương năm quận cùng với Trường Giang Nam Quận lấy nam bộ phân định cho Giang Đông, ta liền cảm thấy rằng khoản mua bán này có thể làm.
Lúc này, Bộ Chất vẫn không lên tiếng nói: - Nhưng quân sư đừng quên, ngoại trừ quận Trường Sa, bốn quận còn lại một nửa trên tay của Lưu Bị, cho dù Lưu Cảnh đáp ứng rồi cũng không có ý nghĩa.
Trương Chiêu hơi mỉm cười: - Tử Sơn chỉ biết một điều mà không biết điều hai, chỉ cần Lưu Cảnh đáp ứng điều kiện, hắn không thể ngăn trở chúng ta tiến binh Kinh Châu, thẳng thắn nói, ta không chỉ muốn tiến quân Kinh Châu, còn muốn cướp lấy Ích Châu, như vậy, toàn bộ phía nam Trường Giang đều là biên giới của Đông Ngô ta rồi.
- Nếu Lưu Cảnh không đáp ứng? Bộ Chất tiếp tục hỏi.
- Hỏi rất hay!
Trương Chiêu cười lạnh một tiếng nói: - Nếu hắn không đáp ứng, vậy Giang Đông và hắn kết minh còn có ý nghĩa gì? Chúng ta sẽ cùng Tào Tháo đàm phán, cùng diệt Kinh Châu, có thể lấy phía nam Trường Giang làm thổ địa, ta nghĩ Tào Tháo nhất định sẽ suy xét đề nghị này.
... . .
Tôn Quyền từ trong phủ đi ra, Lỗ Túc lại đây tìm được Gia Cát Lượng, lúc này Gia Cát Lượng đã nhận được thư của Lưu Bị, một lòng rơi xuống đất, tâm tình của y cũng theo Giang Lăng sa vào buồn bực, không như tự tin và cơ trí thường ngày.
Dưới bầu trời mưa phùn, khiến ban đêm trở nên lạnh lẽo, Gia Cát Lượng choàng một áo khoác thêu hạc, đầu đội mũ hoa sen, tay cầm quạt lông, cười tủm tỉm nhìn Lỗ Túc đối diện nói: - Tử Kính không cần lo lắng, Lưu Cảnh mấy ngày nay một ngày làm được cái gì, để xoay chuyển quyết định sai lầm của Ngô hầu.
Lỗ Túc cười khổ một tiếng: - Ta cũng hy vọng hắn làm chút gì đó, nghe nói hôm sau ta phái người truyền tin cho hắn, hắn liền tiến đến Hạ Khẩu, cũng không biết hắn muốn làm gì?
Gia Cát Lượng trầm tư một lát, bỗng nhiên mỉm cười, từ giá sách bên cạnh lấy ra bản đồ, đặt lên bàn, nói với Lỗ Túc: - Ngươi nói Lưu Cảnh đi Hạ Khẩu, ta hiểu, nếu ta đoán sai không nhầm, nhất định là hắn giành lấy quận An Lục, diệt toàn bộ Quân Tào ở quận An Lục, chỉ có như vậy, hắn mới có tự tin đàm phán với Ngô hầu, cũng chỉ có như vậy, Ngô hầu mới không dám dễ dàng kết minh với Tào Tháo.
Lỗ Túc nhìn chăm chú bản đồ nửa ngày, y cũng cảm giác được Gia Cát Lượng nói rất có lý, chủ lực Quân Tào ở phía xa Giang Lăng, không có khả năng Lưu Cảnh viễn chinh Giang Lăng, khả năng đanh tơi Phàn Thành cũng không lớn, thời gian không kịp, như vậy chỉ có bờ bên kia Hạ Khẩu quận An Lục, quận An Lục chỉ có ba vạn Quân Tào, do Triệu Nghiễm suất lĩnh, là một miếng thịt béo không nhỏ, vừa lúc quân Giang Hạ một ngụm nuốt mất.
Nghĩ vậy, Lỗ Túc hít một hơi lãnh khí: - Tuy vậy, thời gian hai ngày tiêu diệt Quân Tào, cái này cũng quá nhanh.
- Nếu như dùng thủ đoạn đánh bất ngờ thì không giống nhau.
Gia Cát Lượng cười nói: - Triệu Nghiễm người này dù sao cũng là một kẻ thư sinh, y không giống đại tướng khác được thông qua thực chiến rèn luyện nhược điểm của mình, nhược điểm của y rất rõ ràng, một khi bị quân Giang Hạ bắt được, chớ nói hai ngày, trong một đêm sẽ diệt toàn quân, chiến tranh chính là tàn khố như vậy, ta nghĩ Lưu Cảnh sẽ không cho y cơ hội điều chỉnh, lúc này chiến tranh hẳn là kết thúc, cho nên Lưu Cảnh mới có phái sứ giả đến liên hệ gặp gỡ Giang Đông.
- Theo ý hiền đệ, lần này Lưu Cảnh và Ngô hầu gặp gỡ, sẽ đạt thành nhận thức chung!
Gia Cát Lượng lắc lắc đầu: - Sự việc nào có đơn giản như vậy, khẳng định sẽ có khúc chiết, tuy nhiên. . . . Chúng ta phải nghĩ phương hướng cho tốt.
Trầm ngâm một chút, Gia Cát Lượng lại nói: - Đệ nghĩ đi nói chuyện với Ngô hầu một chút, Tử Kính có thể thay đệ sắp xếp không?
Lỗ Túc yên lặng gật đầu: - Ta sẽ dốc sức! Nhưng chỉ sợ trễ hai ngày.
- Việc này không sao, chỉ cần trước khi Lưu Cảnh và Tôn Quyền gặp gỡ là được.
Kỳ thật Gia Cát Lượng lo lắng là Lưu Cảnh và Tôn Quyền gặp gỡ sẽ bán đứng ích lợi chủ công mình mà đạt thành nhận thức chung, y nhất định phải thuyết phục Tôn Quyền từ bỏ ý tưởng này.
... .
Thời gian canh bốn, một con thuyền năm trăm thạch chở khách tựa vào bến thuyền Xích Bích, trấn Xích Bích nhiều năm qua vẫn ở giữa Trường Giang trọng yếu tiếp viện Giang Lăng và Giang Hạ, mỗi ngày đều có thương thuyền và tàu chở khách ở trấn Xích Bích lui tới dừng chân, nghỉ ngơi ăn cơm cùng tiếp viện lương thực.
Nhưng ba năm trước đây xây thành trì Hạ Khẩu, kinh doanh ở trấn Xích Bích bị cướp đi hơn phân nửa, con thuyền dừng ở Xích Bích Trường Giang càng ngày càng ít, trấn nhỏ bắt đầu trở nên hoang vắng.
Nhưng ngay năm ngoái, cửa hàng Đào thị thừa khi giá thấp mua một nửa đất ở trấn nhỏ, thay đổi thành kho hàng, khiến trấn Xích Bích trở thành nơi trung chuyển mậu dịch của Đào gia, cũng ở gần bến tàu xây dựng một cửa hàng lớn tiếp viện, chủ yếu là thay thuyền cửa hàng Đào thị tiếp viện, đồng thời cũng thuận tiện thương thuyền và tàu chở khách tiếp viện lui tới.
Chiếc tàu chở khách năm trăm thạch này bỏ neo ở trên bến tàu, lập tức có một bác lái đò nhảy xuống thuyền, đi về phía cửa hàng tiếp viện, vừa mới đi vài bước, có một gã nam tử khôi ngô từ trong khoang thuyền đi ra, gọi y lại: - Tần lão đại, ngươi đi đâu?
- Đi mua chút lương thực và rượu lâu năm.
Bác lái đò giải thích nói: - Không phải các ngươi không muốn dừng ở Hạ Khẩu và Vũ Xương sao? Vậy cũng chỉ có thể ở trong này tiếp viện, bỏ qua nơi này, lương thực chúng ta đã duy trì không nổi.
Người trên thuyền đương nhiên không muốn đi Hạ Khẩu và Vũ Xương tiếp viện, nam tử liền khoát tay nói: - Vậy ngươi đi đi! Nhưng không được nói lung tung chuyện của chúng ta.
- Ta biết, ta sẽ không lắm miệng!
Bác lái đò cười cười, liền bước nhanh về phía cửa hàng tiếp viện, lúc này cửa hàng đã đóng, bác lái đò dùng sức gõ cửa: - Lão Tống, là ta, Tần lão đại!
Lúc này, đèn trong điếm sáng, cửa mở một đường nhỏ, bác lái đò lập tức chen lấn đi vào, quản sự cửa hàng là một người trung niên thấp béo, tên là Tống Phúc.
Y ở cửa hàng Đào thị làm tiểu nhị gần hai mươi năm, mạng lưới quan hệ rất rộng, đủ hạng người ở Trường Giang y đều biết, năm trước được thăng chức đảm đương quản sự cửa hàng tiếp viện, thủ hạ có năm tên tiểu nhị.
- Tần lão đại, quy củ của Trường Giang là nhập muộn sau không bổ sung, hiện tại cũng canh bốn rồi, ngươi tới làm gì?
Bác lái đò cười nịnh nói: - Lão Tống, ta vội vã chạy đi Kỳ Xuân, ngươi thương xót đi! Lần sau sẽ không như vậy nữa.
- Ngươi làm gì mà không đi Hạ Khẩu tiếp viện, tới đó trời vừa sáng, hơn nữa nơi đó giá gạo so với chỗ ta rẻ hơn nhiều, ngươi không phải không biết, cái tên cào da giấy ngươi này trở thành có tiền như vậy từ bao giờ?
Cào da giấy là từ địa phương Kinh Châu, chính là keo kiệt, thuyền lão đại cười khổ một tiếng nói: - Khách trên thuyền không cho ta bỏ neo ở Hạ Khẩu, cũng không cho bỏ neo ở Vũ Xương, chính là bọn họ bỉ tiền, ta không sao, chớ nói nhảm, ta mua hai thạch gạo, lấy thêm năm vò rượu, giúp ta đem vào thuyền đi.
Quy củ của cửa hàng tiếp viện là không được hỏi thăm tình hình khách nhân, Tống Phúc cũng không hỏi nhiều, liền đi kêu hai tiểu nhị đem gạo và vò rượu, một gã tiểu nhị khiêng một túi gạo bước nhanh đến bến tàu.
Một lát trở về, vẻ mặt tiểu nhị có chút ngạc nhiên, kéo Tống Phúc qua một bên thấp giọng nói: - Người trên thuyền có chứa tên nỏ và trường mâu!
Tên nỏ là hàng cấm dân gian, Kinh Châu nghiêm cấm giấu làm của riêng, mặc dù thời đại này chiến loạn lệnh cấm cũng chỉ là danh nghĩa, nhưng ở quận Giang Hạ lại khống chế rất nghiêm.
Lui tới Trường Giang đi ngang qua quận Giang Hạ, đều cố ý đem binh khí dấu đi, nhưng không ngờ tiểu nhị thấy trên thuyền có tên nỏ và trường mâu.
Đây là trái với quy củ, trong lòng Tống Phúc có chút nghi hoặc, y lại đi tới giấu diếm thanh sắc cười hỏi: - Khách nhân của ngươi là ai? Vì sao không chịu dừng thuyền ở Hạ Khẩu và Vũ Xương?
- Lão Tống, dựa theo quy củ, việc này không được hỏi đi! Bác lái đò có chút bất mãn nói.
Mặt Tống Phúc trầm xuống, lạnh lùng nói: - Nếu như ngươi muốn giảng quy củ, ta đây sẽ lập tức báo cáo trú binh Hạ Khẩu, khách nhân của ngươi tư mang cung nỏ và trường mâu, ngươi là lái đò, nên biết hậu quả!
Thuyền lão đại bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, y đương nhiên biết hậu quả, nếu không phải người trong quận mang binh khí vi phạm lệnh cấm đi thuyền quá cảnh, lão phải chịu trọng phạt, lão vội vàng vỗ tay cầu khẩn nói: - Lão Tống, chúng ta đều biết mười mấy năm rồi, bỏ qua cho ta đi!
Tống Phúc hừ một tiếng nói: - Vậy nói chuyện ta vừa mới hỏi đi.
Thuyền lão đại bất đắc dĩ, đành phải thấp giọng nói: - Bọn họ là từ Giang Lăng lên thuyền, ta hoài nghi bọn họ là Quân Tào!