Tuy rằng Thái Mạo cũng không biết Đặng nghĩa đã âm thầm nguyện trung thành với Lưu Cảnh, nhưng theo phe phái phân chia, Đặng Nghĩa cũng không hẳn trung thành với lão, cũng không phải liên minh quan hệ với Khoái Việt, Đặng Nghĩa thái độ không rõ, Thái Mạo liền suy đoán gã hoặc là nguyện trung thành với Lưu Kỳ, hoặc là nghiêng về với Lưu Cảnh.
Chính vì thế, Thái Mạo đối với Đặng Nghĩa cũng tự nhiên tỏ ra bất mãn, thậm chí là căm thù, cũng may mắn Đặng Nghĩa không biết được bí mật này, nếu không gã cũng sẽ cùng một kết cục với Lưu Tiên. Lúc này lão hỏi Đặng Nghĩa, cũng để thử gã, Thái Mạo muốn biết, Đặng Nghĩa đến cùng có phải là người của i Lưu Cảnh hay không.
Sự lãnh đạm của Thái Mạo, Đặng Nghĩa tập mãi thành thói quen, gã khẽ cười nói:
- Bái kiến Thái Thú mới nhậm chức, chỉ cần tất cả mọi người tán thành, ta cũng không phản đối, nhưng ta cảm thấy cần phải suy tính một chút, ví như cho phép Lưu Cảnh mang bao nhiêu quân vào thành? Vào thành bao lâu? Những chi tiết này đều phải tính đến, chúng ta mới có thể yên tâm thu xếp.
Đề nghị của Đặng Nghĩa được mọi người đồng ý, lại làm cho Thái Mạo hồ nghi bất định, qua đề nghị này lão căn bản không thể phán đoán được thái độ của Đặng Nghĩa hướng về bên nào, nhưng có một số việc quả thật cần phải rõ ràng.
Thái Mạo trầm ngâm chốc lát nói:
- Chúng ta có thể cho Lưu Cảnh và Văn Sính một cam đoan an toàn, nhưng không thể vượt qua năm trăm người vào thành, thời gian ấn định đúng giờ Thìn buổi trưa.
......
Hội nghị tan, trong một tiểu khách đường cách chỗ thảo luận không xa bên, Thái Mạo cùng mấy tên tâm phúc của lão đang tiếp tục thảo luận một vài vấn đề, bao gồm Lý Khuê và Thái Hòa, Thái Trung, Trương Doãn.
Lý khuê hơi than thở nhẹ nói:
- Kỳ thật ti chức vốn định đề nghị cho Lưu Cảnh đêm nay vào thành, cũng không cần bái kiến Châu mục, chỉ đến bái tế linh cữu Tiên Chủ sau đó cho rời đi ngay, như vậy sẽ không có ảnh hưởng gì, quân sư có từng nghĩ đến sự chào đón của dân chúng?
Lý Khuê là Thái thú Tương Dương, cân nhắc đến ý dân rất nhiều, kỳ thật y đoán được Lưu Cảnh vào thành bái tế Lưu Biểu mục đích thực sự là vì ý dân, nhưng việc đã định, y cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể mơ hồ nhắc nhở Thái Mạo.
Thái Mạo ngẩn ra, lúc này mới có chút phản ứng, Lưu Cảnh buổi sáng ngày mai vào thành, tất nhiên sẽ nhận được sự hoanh nghênh của dân chúng, lão không khỏi hung hăng trừng mắt lườm Lý Khuê một cái, ý là vừa rồi vì sao không nói,
Lúc này, Thái Hòa ở một bên nói:
- Kỳ thực buổi tối vào thành lại rất nguy hiểm, chúng ta phải phòng bị Lưu Cảnh nhân cơ hội cướp lấy Tương Dương, cho nên buổi tối vào thành tuyệt đối không được, quân sư đề xuất ban ngày vào thành là hành động sáng suốt, về phần Lý Thái thú lo lắng dân chúng ủng hộ chuyện rất đơn giản, chúng ta cấm dân chúng đi lại trên đường phố, như vậy sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Thái Mạo gật gật đầu, Thái Hòa quả thật thông minh hơn Thái Trung, ít nhất có thể đề xuất những đề nghị hữu hiệu, không giống Thái Trung lỗ mãng mà hung tàn, toàn đưa mình rắc rối.
- Cứ quyết định như vậy!
Thái Mạo nhìn Thái Hòa nói:
- Ngươi có thể dẫn mười ngàn quân giới nghiêm toàn thành, không cho dân chúng ra đường phố chào mừng.
- Quân sư yên tâm, I ti chức chắc chắn toàn lực ứng phó!
.....
Trong lúc Thái Mạo cùng vây cánh đang thảo luận đối sách cho ngày mai, trong phủ Đặng phía bắc thành Tương Dương, Đặng Nghĩa cho gọi vài tên người nhà tin cậy vào thư phòng của gã, nhìn mấy người rồi nói:
- Giờ Thình buổi sáng ngày mai, Cảnh công tử sẽ vào thành bái tế Tiên Chủ, mấy người các ngươi hãy phân công nhau đi tuyên truyền khắp nơi trong thành để nhà nào cũng biết chuyện này.
Một gã lão gia nhân nói:
- Lão gia, những chuyện này bên trong thành có người chuyên môn làm, có thể ủy thác cho bọn họ tuyên truyền, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Đặng Nghĩa gật gật đầu:
- Chuyện này mấy người các ngươi thương lượng một chút đi! Cần bao nhiêu tiền cứ việc đến phòng ngân lượng mà lĩnh, mặt khác phải làm việc kín đáo một chút, không thể để cho đối phương biết là Đặng Nghĩa ta gây nên.
- Lão gia yên tâm đi! Bọn thuộc hạ sẽ làm việc cẩn thận.
- Đi đi! Hiện tại thực hiện luôn đi.
Mấy tên gia nhân thi lễ, chia ra lui xuống. Đặng Nghĩa trầm tư một lát, lập tức lại viết một phong thư, sai người ra khỏi thành đưa cho Lưu Cảnh.
.....
Phàn Thành cũng đang đắm chìm trong thắng lợi, bên trong thành thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo nổ vang, rất nhiều tửu quán bởi vì tang sự mà đóng cửa bây giờ đều khai trương bán rượu, để dân chúng uống rượu chúc mừng thắng lợi.
Trên bến tàu, dân chúng người người tấp nập chuẩn bị sang sông, xếp thành hàng dài, trên sông từng chiếc từng chiếc đò như cá diếc sang sông, tới lui qua lại không ngớt, từ trong tay quân Tào thu được hơn hai trăm thuyền đò đưa vào sử dụng, những chiếc đò trả lại cho nguyên chủ của nó, những con thuyền bị đốt hủycũng do quân Giang Hạ giao lại cho.
Ở bờ sông, Lưu Cảnh đang ở thị sát tình hình ở bến đò, chiến tranh chấm dứt, Phàn Thành và Tân Dã tất nhiên do Giang Hạ quân khống chế, sẽ không trả lại cho Tương Dương, tuy nhiên Từ Thứ lại có ý tưởng khác.
- Thái Thú, kỳ thật Phàn Thành và Tân Dã không có ý nghĩa chiến lược gì, Tào quân xuôi nam, Phàn Thành và Tân Dã đứng mũi chịu sào, chúng ta trên thực tế là người giữ cửa cho Tương Dươn, nhưng chúng nó đối với Tương Dương lại rất trọng yếu, ta cảm thấy đem hai tòa thành trả lại cho Tương Dương, đổi lấy một ít quân tư hữu dụng.
Lưu Cảnh nhìn Từ Thứ liếc mắt một cái, cười hỏi:
- Ta bây giờ quân tư cũng không ít, Nguyên Trực cảm thấy Tương Dương còn có gì giá trị?
Từ Thứ khẽ mĩm cười nói:
- Ta nghe nói ở Tương Dương trong kho hàng cất giữ một lượng gỗ làm thuyền, được phơi rất nhiều năm, số lượng đầu gỗ khoảng chừng hơn mười vạn, dùng chúng có thể làm ra hơn một ngàn thuyền chiến thuyền, nếu dùng Giang Bắc đổi lấy số gỗ này, như vậy ở Tương Dương trong ba năm không thể làm ra chiến thuyền lớn, cho dù Tào quân xuôi nam, cũng không có vượt sông bằng thuyền, Thái Thú nghĩ sao?
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn biết rằng tạo thuyền lớn không thể dùng loại gỗ mới, vật liệu gỗ ít nhất phải phơi sương gió ba năm, mới có thể làm thuyền, nhắc nhở của Từ Thứ quả thật cần thiết, để số gỗ này ở lại Tương Dương, cuối cùng đều là giúp đỡ Tào quân.
Về phần đề xuất của Từ Thứ đem Giang Bắc Phàn Thành và Tân Dã trả lại cho Tương Dương, kỳ thật Lưu Cảnh cũng suy xét qua, Tương Dương chỉ có ba vạn quân đội, một khi bọn họ được Giang Bắc, tất nhiên sẽ chia đóng, như vậy sẽ giảm bớt được phòng ngự của Giang Hạ quân, cũng không phải chuyện xấu.
Lưu Cảnh trầm ngâm một chút cười nói:
- Chuyện này ta giao cho ngươi, ngươi có thể đi tìm Khoái Việt, tuy rằng hắn đã không ủng hộ ta, nhưng dù sao tình nghĩa còn lại, ta tin tưởng hắn sẽ hết sức giúp đỡ, mặt khác, ta còn có thể chấp nhận trong vòng một năm không tiến công Tương Dương.
Từ Thứ hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, đội quân tinh nhuệ của Tào quân chắc chắn xuôi nam, hiện tại tấn công Tương Dương quả thật không có ý nghĩa, liền gật đầu:
- Chuyện này thuộc hạ sẽ làm tốt.
Đúng lúc này, Lưu Cảnh bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người ở gọi hắn, vừa quay đầu lại, là Văn Sính cưỡi ngựa chạy vội tới, một người đi theo ở bên cạnh hắn, đầu đội nga quan, đang mặc nho bào rộng thùng thình, làn da trắng nõn, tuổi chừng hơn bốn mươi tuổi.
Từ Thứ biết được người này, nhìn Lưu Cảnh nhỏ giọng nói:
- Người này chính là Hàn Tung.
Trong lòng Lưu Cảnh thầm nghĩ, 'Hóa ra là hắn!
Hàn Tung sớm đảm nhiệm một chức quan ở Kinh Châu làm Trung Lang Tướng, là một trong những quyền thần Kinh Châu, năm năm đi sứ ở Kiến An sau chuyển thành thân Tào phái, chọc giận tới Lưu Biểu, cho bãi quan hắn nhốt ngục, một năm sau, Thái Mạo xin tha cho hắn mới có thể thả ra, vẫn nhàn rỗi ở nhà, sau khi Lưu Biểu chết, Hàn Tung được Thái Mạo đề cử nhậm chức lại, hiện tiếp nhận chức vụ Lưu Tiên Biệt Giá.
Hàn Tung thuộc loại phái thân Tào, bất quá hắn không phải vây cánh Thái Mạo, mà là giống như Khoái Việt, và Thái Mạo kết minh, hôm nay sau khi mọi người thương nghị xong, nhất trí đề cử hắn đến gặp Lưu Cảnh về việc bái tế Lưu Biểu.
Hàn Tung và Lưu Cảnh không quen, nhưng hắn và Văn Sính có quan hệ cá nhân vô cùng tốt, hắn tới tìm Văn Sính trước, không ngờ Văn Sính thẳng thắn mà nói cho hắn biết, chủ công lâm chung nói như vậy là muốn Lưu Cảnh kế vị, người khác không thừa nhận, nhưng hắn Văn Sính lại thừa nhận, hắn đã quyết định nguyện trung thành với Lưu Cảnh, điều này làm cho Hàn Tung vừa giật mình, nhưng lại không thể làm gì.
Văn Sính nói rất rõ ràng, hắn sẽ đi cùng Lưu Cảnh vào thành, chi tiết vào thành thế nào, chỉ có thể tìm Lưu Cảnh thảo luận.
Chiến mã chạy tới trước mặt, Hàn Tung xoay người xuống ngựa, ha hả cười thi lễ nói:
- Nghe qua đại danh Cảnh công tử, hôm nay lần đầu gặp mặt, công tử quả thật là tuấn tú lịch sự, danh bất hư truyền.
Lưu Cảnh cũng cười chắp tay hồi thi lễ:
- Hàn công quá khiêm nhường, ta cũng nghe qua hiền danh Hàn công, hôm nay nhìn thấy, Lưu Cảnh tam sinh hữu hạnh.
Hai người hàn huyên vài câu, Hàn Tung lại thi lễ cùng Từ Thứ, Lưu Cảnh chỉ ra cách đó không xa một chiếc thuyền lớn cười nói:
- Đó là thuyền của tâ, chúng ta không ngại đàm phán trên thuyền chứ.
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Đoàn người bước nhanh hướng thuyền lớn đi đến, lên thuyền, mọi người ngồi xuống một gian rộng trên khoang thuyền, lại có binh lính bưng trà lên, Hàn Tung vuốt râu cười tủm tỉm nói:
- Cảnh công tử đại thắng ở Phàn Thành, khiến Tương Dương phụ lão hân hoan nhảy nhót, khiến quân dân Kinh Châu hãnh diện, tin tức truyền đi, châu nha từ trên xuống dưới theo đó mà xôn sao, Hàn Tung thay mặt Châu Mục và Thái quân sư đến gặpCảnh công tử bày tở sự biết ơn chân thành nhật!
Nói xong, hắn thẳng người cúi xuống, hướng Lưu Cảnh cúi đầu thi lễ thật sâu.
- Đây là việc trong nhà, Hàn công không cần đa lễ.
Lưu Cảnh không đề cập tới thắng trận, thản nhiên cười nói:
- Hàn công hay là nói việc ngày mai đi! Bố trí như thế nào? Ta muốn biết chi tiết.
Hàn Tung lại ngồi thẳng người nói:
- Ngày mai buổi sáng giờ Thìn, Cảnh công tử cùng tùy tùng không thể vượt quá năm trăm người, chúng ta sẽ đảm bảo cho Cảnh công tử và Văn Sính được an toàn, mặt khác Châu Mục muốn gặp Cảnh công tử.
Lưu Cảnh trầm mặc chốc lát nói:
- Việc gặp Châu Mục ngày mai rồi nói sau! Hiện tại ta vẫn không thể cho các ngươi câu trả lời rõ rang, về phần bái tế bá phụ, ta có thể đồng ý!
....
Ngày tiếp theo trời dần dần sáng, thời gian đã nhanh đến giờ Thìn, hơn một trăm thuyền Giang Hạ sớm đứng trên mặt sông ngoài thành Tương Dương, trên chiến thuyền có khoảng hơn một vạn binh lính được trang bị đao mâu sắc bén, giương cung bạt kiếm, đã chuẩn bị sẵn sàng chuẩn bị tiến công bất kỳ lúc nào.
Ở cửa ngoài thành năm trăm kỵ binhtinh nhuệ đứng xếp thành hàng dài, tất cả kỵ binh đều mặc giáp mang nón trụ, tay cầm trường mâu, đằng đằng sát khí, bọn họ đi cùng Lưu Cảnh vào thành bái tế.
Thái Hòa đứng ở trên đầu thành xa xa nhìn chăm chú vào chiến thuyền Hán Thủy, lại nhìn hướng dưới năm trăm kỵbinh xếp thànhhàng chỉnh tề, trong lòng của hắn không khỏi trống đập rộn ràng, tư thế Giang Hạ quân khiến hắn cảm thấy căng thẳng.
Tuy rằng hắn có thể hiểu được là vì bảo vệ sự an toàn của Lưu Cảnh, nhưng nếu Lưu Cảnh có tâm đoạt lấy Tương Dương thành, năm trăm chiến binh này chắc chiến đấu kinh người, cửa thành một ngàn quân canh giữ tuyệt không phải là đối thủ của bọn họ, hơn nữa ngoài thành trên sông có hơn vạn binh lính Giang Hạ tiếp ứng, Tương Dương thành rất khó bảo vệ.
Thái Hòa trầm tư một hồi lâu, lấy ra quân bài của mình, quay đầu lại đưa cho một gã thân tín nói:
- Nhanh đi bẩm báo quân sư, nói ta cần điều bốn ngàn cung nỏ phòng ngự ở bắc thành, tình huống khẩn cấp, lập tức đi ngay.
Binh lính tiếp nhận quân bài, trả lời một tiếng, lập tức chạy như bay, đúng lúc này, có quan quân thấp giọng hô: