Lưu Cảnh giữa trưa quay trở về Tương Dương, bầu trời bỗng nhiên đổ mưa, bắt đầu vào đông, mưa bụi đều, trời trở lên lạnh hơn, lúc này đúng là giờ ăn cơm trưa, Lưu Cảnh dẫn theo bảy tám tên thuộc hạ đi tới tửu quán Vọng Giang, đây là lần thứ ba hắn đến tửu quán Vọng Giang, chỗ này có món cá chép hấp mật khiến cho hắn rất ấn tượng.
Tửu quán kinh doanh rất thịnh vượng, người đến người đi, mười mấy người phục vụ loay hoay chạy đi chạy lại, thanh âm đều bị khàn khàn rồi.
Lưu Cảnh vừa đi đến cửa, một gã tửu bảo chạy ra đón chào, vẻ mặt tươi cười:
- Hóa ra là Cảnh công tử, hoan nghênh đã hạ cố đến tiểu điếm, Cảnh công tử đích thân tới, thật là khiến tiểu điếm vinh hạnh!
Lưu Cảnh không muốn nghe những lời khen tặng thái quá của y, hắn nhìn thoáng qua những khách đang ngồi ăn ở đây, nhướn mày:
- Không còn chỗ ngồi sao?
Trên mặt tửu bảo cũng lộ ra vẻ ngượng nghịu, gã chạy trở lại hỏi thăm một chút, lại trở ra cười nói:
- Tầng ba có một gian, vốn là đã đặt trước, nhưng có lẽ khách sẽ không đến, Cảnh công tử xin mời lên trên!
Hôm nay không phải đi cùng với Đào Trạm, Lưu Cảnh cũng sẽ không khách khí phân rõ phải trái như vậy, hắn trực tiếp dẫn mấy tên thuộc hạ cùng tửu bảo vào tửu quán.
Khi bọn vừa mới vào cửa chính, vài tên võ sĩ hộ vệ cưỡi ngựa đi cùng hai chiếc xe ngựa hoa lệ đã chậm rãi dừng ở phía sau tửu quán, xe cửa mở ra, bọn nha hoàn giúp đỡ ba gã quý phụ nhân xuống xe ngựa.
Trong tửu quán ồn ào náo nhiệt khác thường, nhưng lên tới lầu ba, lại cực kỳ yên tĩnh.
- Công tử mời vào!
Tửu bảo dẫn Lưu Cảnh và thủ hạ của hắn mời vào nhã phòng, trong phòng bố trí thanh lịch, những chiếc bình phong bạch ngọc nhẵn mịn, hai chiếc sập bằng gỗ lim thượng đẳng, trên tường treo tranh chữ danh nhân, tất cả chén đĩa và dụng cụ đều là những vật tinh xảo thượng đẳng.
Lưu Cảnh đứng ở trước tường, ngắm bức tranh Nhương Sơn xuân hành đồ treo trên tường khiến cho hắn nhớ tới năm đó hắn và Triệu Vân ở Nhương Sơn thoát hiểm, trong lòng lại dâng lên những cảm xúc năm nào, khi đó hắn vừa mới vừa bước vào Tương Dương, con đường phía trước thật mịt mờ, mà hắn hiện tại....
Trong lòng Lưu Cảnh thở dài, thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng một cái hai năm qua đi.
Tửu bảo cúi đầu khom lưng đã cắt đứt suy nghĩ của Lưu Cảnh:
- Cảnh công tử, mời ngồi! Cần cái gì, cứ việc phân phó.
Lưu Cảnh gật gật đầu cười nói:
- Có những đồ ăn gì thì bưng hết lên đây, chúng ta có tám chín người, phân lượng phải đủ, tóm lại thịt cá và vân vân, rượu có thể lấy tới mấy bình!
- Cảnh công tử chờ một chút, rượu và thức ăn lập tức sẽ đưa tới!
Bọn lính nghe nói có thể uống rượu, một đám nhướn mày nháy mắt, Lưu Cảnh cười nói:
- Nếu trong lúc chiến tranh thì mọi người đừng mong uống, hôm nay chủ yếu là ta uống mấy chén, các ngươi đi theo dính thơm lây.
- Thơm lây! Thơm lây! Bọn lính vui mừng vô hạn, ngươi tranh giành ta đoạt, trong chốc lát đã ngồi kín trên chiếc giường.
Lưu Cảnh ngồi xuống một chiếc sập khác, từ chiều hôm qua đến Tương Dương, hắn bận rộn, không nghỉ ngơi lúc nào, thực tại cảm thấy có chút mỏi mệt, hắn cần tỉnh táo suy nghĩ thật kỹ lại mọi chuyện, tính bước tiếp theo phải làm như thế nào?
Lần này tới Tương Dương, hắn có hai mục đích, một là tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Giang Hạ, tiếp theo là chiêu mộ một nhóm nhân tài.
Chiêu mộ nhân tài khá thuận lợi, chỉ cần Bàng Đức Công và Lộc Môn thư viện đồng ý hỗ trợ, vấn đề không lớn, mấu chốt là đàm phán Giang Hạ.
Tối hôm qua nói chuyện với Lưu Biểu, thái độ của ông ta tuy rằng cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng lập trường lại cũng không kiên định, hơn nữa khi mình nhắc tới bốn ngàn tù binh, ngữ khí và thái độ của Lưu Biểu rõ ràng nhịn xuống.
Việc này khiến Lưu Cảnh như uống một viên thuốc an thần, tuy nhiên hắn cũng biết, sự việc còn có thể biến đổi, ngày hôm nay là một thái độ khác, ngày mai Lưu Biểu chưa chắc sẽ lùi bước.
Đang ngồi nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến một trận thanh âm la hét ầm ĩ:
- Chúng ta đã đặt phòng, ngươi sao có thể để cho người khác, đi gọi chưởng quầy đến đây!
- Các bà cô bớt giận, tiểu nhân sẽ đi! Tiểu nhân sẽ đi!
- Nhanh đi, còn ở đó! Bảo người ở bên trong lập tức ra mau.
Phía ngoài thanh âm oanh oanh yến yến, tựa hồ là nữ nhân, trong lòng Lưu Cảnh hơi hơi ngẩn ra, chẳng lẽ đang có một trận tranh cãi?
Đúng lúc này, cánh cửa “ầm” một tiếng bị đá văng ra, ngoài cửa xuất hiện hai kiện phụ tráng kiện chấp đao, xem cách ăn mặc hẳn là người hầu của gia đình giàu có.
Ở phía sau mấy họ là ba vị phu nhân quần áo hoa lệ, đều mặc váy dài tơ lụa loại hảo hạng, trên đỉnh đầu cài một chiếc kim trâm, giữa hai bên tóc mai có trang sức châu báu, trên tay đeo kim xuyến, đứng ở xa mùi thơm bay tỏa cả gian phòng, ở phía sau các nàng, lại có năm sáu tên nha hoàn vây quanh.
Đầu bậc thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Vương chưởng quỹ đầu đổ đầy mồ hôi chạy tới, liên tục thi lễ:
- Ba vị phu nhân, lầu hai gần cửa sổ có vị trí tốt, xin hãy nể mặt tiểu điếm được không ạ?
- Không được!
Một quý phụ hung ác nói:
- Gian phòng này chúng ta đã đặt, tại sao phải nhường lại, bảo bọn họ xuống tầng hai.
Một tên quý phụ khác cũng lạnh lùng nói:
- Vương chưởng quỹ, ngươi thật sự là hồ đồ, biết chúng ta thân phận thế nào, lại muốn để cho chúng ta ở lầu hai ư, thật là quá tự tiện, nếu Châu Mục tức giận, ngươi ăn nói thế nào?
Lúc này, một vị phụ nhân trẻ tuổi phía ngoài cùng bỗng nhiên nói:
- Hai vị tỷ tỷ, chúng ta về đi! Hôm nay coi như bỏ đi.
Lưu Cảnh cảm thấy thanh âm này hơi quen tai, hắn chậm rãi bước tới, liếc mắt một cái nhìn thấy quý phụ nhân thứ ba, hắn cũng có chút sửng sốt, không ngờ là Thái Thiếu Dư.
Biết được nàng đã lập gia đình qua cách ăn mặc, tóc búi cao, lộ ra cái trán trắng bóng, trên mặt đánh một lớp son phấn mỏng, trong ánh mắt lộ ra vẻ u sầu.
Lưu Cảnh vội vàng ôm quyền cười nói:
- Hóa ra là Thái... Thiếu phu nhân, tại hạ thất lễ.
Thái Thiếu Dư hôm nay cùng hai bạn khuê trung đến Tửu quán Vọng Giang uống rượu dùng cơm, lại không nghĩ rằng bị người khác chiếm mất chỗ, trong lúc đang tức giận, Thái Thiếu Dư bỗng nhiên nhìn thấy Lưu Cảnh, khiến trong lòng nàng quá sửng sốt, nàng không muốn thấy hắn, liền vội vã rời đi, không nghĩ tới Lưu Cảnh cũng nhận ra nàng.
Bất đắc dĩ, nàng chỉ phải thi lễ:
- Cảnh công tử, đã lâu không gặp.
Hai vị phu nhân bên cạnh cũng kinh ngạc, hoá ra vị này là quan quân trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy - Lưu Cảnh, trong mắt hai vị phu nhân lộ ra nụ cười thiện ý:
- Hóa ra là Cảnh công tử, vừa rồi hơi đắc tội.
Đối phương khách khí như vậy, Lưu Cảnh cũng cảm thấy xấu hổ không ngồi lại nữa, liền quay đầu nói với đám lính:
- Đi lầu hai!
Bảy tám tên lính lần lượt đi xuống dưới, Lưu Cảnh chắp tay:
- Thái Thiếu phu nhân, hai vị phu nhân xin mời! Ta đi lầu hai dùng cơm.
Hai quý phụ nhân khách khí vài câu, liền đi vào trong phòng, Thái Thiếu Dư vẫn cúi đầu, không nhìn Lưu Cảnh, cũng không chào hỏi, tựa như không biết, chậm rãi đi vào phòng.
Lưu Cảnh nhìn bóng lưng của nàng, thấy cách ăn mặc của nàng tuy rằng chín chắn, nhưng dáng người so với trước là hoàn toàn giống nhau, không có chút nào giống một quý phụ cả, trong lòng của hắn hiểu được, không khỏi có chút thương hại, tư vị thủ hoạt quả (*sống một mình thờ chồng chết) hẳn chịu nhiều đau khổ.
Lưu Cảnh đi theo tửu bảo đi vào lầu hai, vừa mới xuống thang lầu, lại vừa lúc thấy Lục Tích từ đầu bậc thang đi lên, hai người nghênh diện gặp nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức cũng không khỏi mỉm cười, Lục Tích thi lễ nói:
- Hoá ra Cảnh công tử tới trước một bước.
Lưu Cảnh cũng vỗ vỗ bờ vai của y, cười tủm tỉm nói:
- Ta vừa lúc một thân một mình, mời Lục huynh uống một chén rượu.
- Có thể cùng Cảnh công tử cùng uống, là vinh hạnh của ta.
- Hôm nay chúng ta không say không thôi!
Hai người vừa nói vừa cười, đi đến chỗ cuối không có người ngồi, lúc này, vài tên nam tử ngồi ở thang lầu bên cạnh có chút kinh ngạc, mấy người kia đều là gia tướng bảo vệ Thái Thiếu Dư đều biết Lưu Cảnh, không ngờ gặp hắn trong này, bọn họ âm thầm nhìn nhau.
Một gã nam tử cao gầy chậm rãi đứng lên, ngồi vào cái ghế bên cạnh ghế mà Lưu Cảnh ngồi xuống, không nhanh không chậm mà uống rượu, cái lỗ tai dựng thẳng lên, nghe lén toàn bộ cuộc nói chuyện của Lưu Cảnh và Lục Tích.
....
Trong thư phòng, Thái Mạo đang cùng Hoàng Xạ thảo luận hành động bước tiếp theo, Hoàng Xạ đem thư tay Tào Tháo giao cho Thái Mạo, hai người bọn họ giờ đều là người có chung một quyền lợi.
- Ta hoàn toàn ủng hộ phán đoán Thế Thúc, hiện tại thái độ Lưu Biểu đối với Lưu Cảnh thay đổi không chừng, nhất định phải đâm đến chỗ đau của ông ta, mới có thể quyết tâm đối phó Lưu Cảnh, Lưu Cảnh tất nhiên sẽ không bó tay chịu trói, như vậy nội chiến Kinh Châu là điều khó tránh khỏi, đây là điều Tào Thừa tướng cần có một kết quả, đợi cả hai cùng thiệt hại, dùng một miếng mồi nhỏ để chiếm lấy Kinh Châu.
Thái Mạo hơi hơi thở dài nói:
- Lưu Biểu cũng không ngốc, hiện tại Tào quân binh áp Nam Dương, việc thương gân động cốt ông ta sẽ không làm, thà rằng đem Giang Hạ cho Lưu Cảnh, cũng sẽ không cho phép bùng nổ nội chiến Kinh Châu. Kinh Châu nội chiến chỉ có một khả năng, chính là Lưu Biểu qua đời, huynh đệ Lưu thị vì tranh đoạt Kinh Châu mà bùng nổ nội chiến, giống như huynh đệ Viên thị.
Nói đến Lưu Biểu qua đời, Hoàng Xạ nghĩ tới một chuyện, gã vội vàng hỏi:
- Ngày hôm qua Thế Thúc nói cho ta biết, sức khỏe của Lưu Biểu đã suy sụp rồi, bề ngoài chỉ là hóa trang thôi, không rõ nguyên nhân vì sao?
Thái Mạo trầm ngâm một chút nói:
- Nói thật, ta cũng không rõ tại sao lại có sự thay đổi nhanh chóng vậy, mùa đông năm nay già đi nhanh chóng, ta có chút hoài nghi là ông ta trúng độc, nhưng không có chứng cớ.
- Thái phu nhân cũng không nói giải pháp gì sao?
Thái Mạo lắc đầu, chuyện này nàng vẫn lảng tránh, có lẽ nàng biết chút gì đó, nhưng nàng không chịu nói, hiện tại người biết chuyện đều đang bàn luận Lưu Biểu còn có thể sống bao lâu?
Hoàng Xạ lập tức thấy hứng thú, hỏi tới:
- Vậy Thế Thúc cho là ông ta còn có thể sống bao lâu?
- Khó nói, cá nhân ta phỏng chừng, nhiều nhất hai năm.
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa có gia đinh báo cáo:
- Khởi bẩm lão gia, Lôi Hoành đến đây, nói có chuyện quan trọng bẩm báo.
Thái Mạo ngẩn ra, sao y đã tới rồi, chẳng lẽ nữ nhân đã xảy ra chuyện sao? Lão vội vàng nói:
- Cho hắn vào!
Một lát, một gã nam tử trẻ tuổi bước nhanh đến, y chính là nam tử cao gầy trong tửu quán, tên là Lôi Hoành, nguyên là gia tướng bên người Thái Mạo, được Thái gia nuôi dưỡng từ lúc nhỏ, từ nhỏ đã được quan tâm bồi dưỡng, trung thành và tận tâm với Thái gia, rất khôn khéo.
Thái Thiếu Dư gả cho Lưu Tông, Thái Mạo liền lệnh y cầm đầu năm tên thủ hạ cùng nhau đầu phục Lưu Tông, chuyên môn phụ trách bảo vệ Thái Thiếu Dư.
Hôm nay y hộ tống Thái Thiếu Dư và hai bạn khuê phòng tới tửu quán Vọng Giang uống rượu, bọn họ ngồi ở lầu hai, lại trong lúc vô ý nhìn thấy Lưu Cảnh và Lục Tích.
Cũng vì tò mò và muốn tranh công, Lôi Hoành vểnh tai nghe xong đối thoại của bọn họ, cảm thấy cần thiết báo cáo cho Thái Mạo.
Lôi Hoành quỳ xuống, bẩm báo Thái Mạo:
- Hôm nay ti hạ và mấy tên huynh đệ hộ vệ Thiếu phu nhân tới tửu quán Vọng Giang, lại phát hiện một tình huống ngoài ý muốn, Ti hạ cảm thấy cần phải báo cáo lão gia.
Thái Mạo rất coi trọng Lôi Hoành, có thể nói Lôi Hoành là tâm phúc của lão, lão để Lôi Hoành đi theo nữ nhi đến Lưu gia, trên danh nghĩa là bảo vệ nữ nhân, trên thực tế là theo dõi Lưu Tông.
Thái Mạo gật gật đầu:
- Ngươi phát hiện cái gì, cứ việc nói!
- Ti hạ ở tửu quán Vọng Giang thấy Lưu Cảnh trò chuyện với một người khác, ti hạ liền cố ý ngồi bên cạnh bọn họ lắng nghe, phát hiện người ngồi uống rượu với Lưu Cảnh không ngờ là quan viên Giang Đông, tên là Lục Tích.
- Lục Tích!
Thái Mạo ngây ngẩn cả người, lão đương nhiên biết Lục Tích là người ra sao, con trai của Lư Giang Thái Thú Lục Khang, tài tử Giang Đông nổi danh, ở dưới tay Tôn Quyền làm quan, tại sao hắn ta lại trở về Tương Dương. Thái Mạo lại truy hỏi:
- Hắn đến Tương Dương làm cái gì?
- Ti hạ nghe bọn họ nói chuyện, hình như Lục Tích là được Tôn Quyền phái đi sứ Kinh Châu, bọn họ không hề nói chuyện gì cơ mật, nhưng cảm giác bọn họ rất quen thuộc, thỉnh thoảng cười đùa vài câu.
Trong lòng Hoàng Xạ cũng có chút giật mình, không ngờ Tôn Quyền cũng nhúng tay vào Tương Dương, Lục Tích này hẳn là có mục đích mà đến, chẳng lẽ là vì Lưu Cảnh?
Thái Mạo nhau mày lại, khoanh tay trong phòng đi qua đi lại, được Tôn Quyền phái đi sứ Kinh Châu, vậy tại sao không tới bái kiến Châu Mục, lão lại không biết một chút gì việc này, chẳng lẽ Lục Tích kia chỉ tới bái kiến Lưu Cảnh, hẳn nghĩ Lưu Cảnh có quyền lực ở Kinh Châu.
Bước chân của Thái Mạo dừng lại, đầu óc lão bỗng nhiên nhảy ra một ý và kế sách ác độc, có lẽ là dùng kế sách này có thể hoàn thành sứ mạng Tào Tháo giao cho mình.
Lúc này, Hoàng Xạ cũng nghĩ đến kế sách như vậy, gã cười nói:
- Thế Thúc vì sao không lợi dụng việc Lục Tích tới đây? Đây chính là cơ hội đả kích Lưu Cảnh.
Thái Mạo híp mắt mỉm cười:
- Anh hùng chí lớn gặp nhau, hiền chất không ngờ cũng nghĩ giống ta.
Lão vẫy tay một cái Lôi Hoành đi tới, thấp giọng dặn y hai câu, Lôi Hoành gật gật đầu:
- Lão gia yên tâm, ty chức nhất định làm xong, tuyệt sẽ không khiến lão gia thất vọng.