Cửa thành Bắc tổng cộng có hơn ba trăm tên lính, ngoại trừ đang trực thủ thành có hơn năm mươi tên lính ra, còn lại binh lính đều ở trong Ủng thành nghỉ ngơi, gần như mỗi người đều thấy được một màn đột phát này.
Người nào cũng kinh ngạc hết sức, đều đứng lên chạy vội tới, rất nhanh liền làm thành một vòng tròn chung quanh, lúc này Lưu Cảnh mũi kích đã rời khỏi cổ của Thái Trung, vung tay lên, binh lính thủ hạ ấn Thái Trung ngã xuống đất, trói lại.
- Lưu Cảnh, nơi này là Tương Dương, không là Sài Tang của ngươi, buông lão tử ra!
- Cẩu tạp chủng, có gan một đao giết ta!
Thái Trung chửi ầm lên, sớm đã quên hết những lời dặn dò của Thái Mạo, hai tay y bị trói chặt kêu răng rắc, xương cốt như gãy đứt ra, làm cho y đau đớn vô cùng.
- Đám ngu ngốc các ngươi, còn không mau tới cứu ta!
Thái Trung quay lại quát to với thủ hạ của mình.
Nhưng y đảm nhiệm Quân hầu thành Bắc vẫn chưa tới nửa tháng, những binh lính này đều không phải tâm phúc của y, dù có một hai tâm phúc, cũng sợ uy phong của Lưu Cảnh, không dám cứu y.
Thái Trung hung bạo ác độc sớm đánh mất quân tâm từ lâu, huống chi bọn họ đối mặt không phải quân Giang Đông hoặc là quân Tào, mà là Lưu Cảnh, cháu của Châu Mục vừa mới ở Giang Hạ đánh cho quân Giang Đông đại bại, là anh hùng khiến bọn lính hết sức kính trọng và ngưỡng mộ.
Không ai tiến lên trợ giúp Thái Trung, thậm chí cũng có không ít binh lính còn quay lưng đi. Lúc này, khách lai vãng tới cửa thành người qua đường cũng đều vây quanh, người chạy tới Ủng thành xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.
- Các vị binh sĩ nghe đây!
Lưu Cảnh lên giọng, thanh âm hắn nghiêm nghị quanh quẩn ở Ủng thành:
- Mọi người đều biết, chính Thái Trung tự ý rời cương vị công tác tại Hạ Khẩu, khiến viện quân Kinh Châu bị thảm bại, mấy trăm thuyền chiến bị thiêu hủy, hơn sáu ngàn người chết, bốn ngàn người bị bắt, tội lớn như vậy nên chém đầu ở trong quân rồi, nhưng gã lại chỉ bị giáng chức hai cấp, là bởi vì gã là em trai của Thái Mạo, điều này sao có thể làm cho ngàn ngàn vạn vạn huynh đệ chúng ta đã bỏ mình được ngủ yên và các tướng sĩ còn sống chịu phục!
Lưu Cảnh nói dõng dạc, binh lính có mặt đều lẳng lặng nghe, mỗi người đều bị cuốn hút rồi, bọn họ ánh mắt lóe ra tia thù hận và bất mãn.
Lưu Cảnh hít sâu một hơi, lại cao giọng nói:
- Dựa theo quân quy, ta không có quyền giết gã, nhưng làm quân nhân, ta đã có quyền vì các huynh đệ đã tử trận mà biểu dương chính nghĩa!
Hắn quay đầu lại hét to:
- Đánh gãy hai chân hắn cho ta!
Thái Trung cầu khẩn:
- Cảnh công tử, tha cho ta...
Không đợi y nói xong, gậy to ngũ sắc như mưa rơi đánh xuống, chỉ nghe thấy Thái Trung kêu lên thảm thiết.
Lưu Cảnh lãnh khốc nhìn chăm chú vào Thái Trung, khóe miệng chậm rãi lộ ra một tia cười lạnh, hắn tin tưởng Thái Mạo sẽ hiểu dụng ý của hắn.
...............
Thái Mạo bước nhanh đi vào bên trong, đến nơi thúc phụ tĩnh dưỡng, đi vào sân, chỉ thấy Thái Huấn đang ngồi xếp bằng ở một cái cối đá, chậm rãi từ từ lột một đống hạt đậu khô.
Thái Mạo không thể không bội phục Nhị thúc, càng ngày càng tu tâm dưỡng tính rồi, lão vội vàng đi lên trước, khom người nói:
- Nhị thúc còn có tâm tư lột đậu sao?
Thái Huấn cũng không hề ngẩng đầu lên, chậm rãi hỏi:
- Trời sắp sụp, hay là đất rung chuyển?
Thái Mạo cười khổ một tiếng:
- Cháu nói là, Kinh Châu phát sinh đại sự rồi.
- Nếu trời không sụp, đất không rung chuyển, vậy thì lo lắng cái gì?
Thái Huấn cười tủm tỉm nói:
- Cây đậu này là ta trồng, thu hoạch vụ thu đông để tích trữ, ta đã lột vài ngày, có trên trăm cân, mùa đông năm nay ta không cần lo lắng chịu đói rồi.
Thái Mạo hiểu tính tình của thúc phụ, lão không cần phải nhiều lời nữa, khoanh tay đứng đó, sau một lúc lâu, Thái Huấn mới liếc mắt nhìn lão, không nhanh không chậm hỏi:
- Là Lưu Cảnh tới rồi đúng không?
Những lời này lập tức khiến Thái Mạo phấn chấn hẳn lên, ý nghĩ của Nhị thúc thật không ngờ nhạy bén như thế, không chỉ đoán được ý đồ lão đến đây, quan trọng hơn là, Nhị thúc nhất định có sách lược ứng phó, điều này làm cho sự lo lắng trong lòng Thái Mạo thấy được hy vọng.
- Đúng vậy!
Thái Mạo vội vàng nói:
- Hắn vừa mới đến bến tàu Tương Dương, phỏng chừng mang đến năm trăm quân đội, được dân chúng Tương Dương nhiệt liệt hoan nghênh.
- Hắn vội tới là để chúc thọ bá phụ hắn, là rất bình thường, được hoan nghênh cũng là hợp tình lý, nếu ngươi đánh quân Giang Đông đại bại, cũng có thể hưởng thụ sự vinh quang được vạn dân kính trọng và ngưỡng mộ như thế, có gì kỳ lạ đâu.
Thái Huấn vẫn hời hợt nói như cũ.
- Nhị thúc, chúc thọ của Lưu Biểu chỉ là cái lấy cớ, mục đích thực sự là muốn dẫn dụ Lưu Cảnh đến Tương Dương, hoàn toàn giải quyết vấn đề Giang Hạ.
- Ta có thể hiểu được, tuy nhiên cái đó và ngươi thì có quan hệ gì?
Ngữ khí của Thái Huấn bắt đầu trở nên lãnh đạm.
Thái Mạo không khỏi ngẩn ngơ, lão bỗng nhiên cảm giác Nhị thúc dường như cũng không tán thành Thái gia tham dự vào việc Lưu Cảnh, trong lòng lão có điểm khó xử, mình đã tham dự rồi thì sao có thể đi ra được.
Thái Mạo đành phải kiên trì nói:
- Nhị thúc có điều không biết, đây là điều kiện để Lưu Biểu miễn trừ tội của cháu, lão ta hy vọng cháu ở Giang Hạ có thể giúp lão ta một tay.
- Hừ!
Thái Huấn hừ lạnh một tiếng:
- Điều kiện miễn trừ trách nhiệm của ngươi là Thái gia nhượng bộ trên mặt cung cấp tiền lương đấy! Có quan hệ gì với chuyện này đâu, đây là việc nhà Lưu gia, vì sao ngươi phải cuốn vào?
Thái Mạo cắn chặt môi dưới, phản bác:
- Đây không phải việc nhà, Lưu Cảnh cát cứ Giang Hạ, sẽ trở thành Hoàng Tổ thứ hai, sự việc liên quan đến lợi ích toàn bộ Kinh Châu, cháu làm quân sư, sao có thể khoanh tay đứng nhìn!
Thái Huấn liên thanh cười lạnh:
- Hay cho một lời lẽ chính nghĩa của Thái quân sư, nói vậy thì ta hổ thẹn rồi, một khi đã như vậy, ngươi tìm đến ta làm cái gì, đi làm quân sư của ngươi đi!
Thái Mạo quỳ xuống:
- Cháu họ vô lễ, cháu xin lỗi Nhị thúc!
Thái Huấn thấy thái độ lão thành khẩn, cũng thu lại vẻ châm biếm, gật đầu nói:
- Trước tiên hãy đứng lên!
Thái Mạo đứng lên, tất cung tất kính đứng ở một bên, Thái Huấn lúc này mới thở dài nói:
- Kỳ thật ta cũng không phải là làm khó dễ ngươi, cũng không phải phản đối ngươi tham dự việc này, dù sao rất nhiều việc Lưu Biểu không tiện ra mặt, chỉ có thể mượn tay ngươi, tuy rằng điều này nói rõ Lưu Biểu coi trọng ngươi, nhưng bất cứ chuyện gì đều có mặt bất lợi, ta sợ ngươi không nhìn ra được.
Thái Mạo yên lặng gật đầu, một hồi lâu nói:
- Nếu sự việc đã thất bại, Lưu Cảnh Thắng đúng là sẽ giận lây sang cháu.
Thái Huấn nhìn lão một cái thật sâu, lắc lắc đầu nói:
- Không phải vì này, Đức Khuê, ta lo lắng tương lai Lưu Cảnh sẽ trở thành người đứng đầu Kinh Châu.
Thái Mạo ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới liên tục xua tay:
- Sẽ không đâu, Lưu Cảnh Thăng đã nói rõ ràng cho cháu biết, tương lai kế thừa Kinh Châu, không phải trưởng tử Kỳ, mà chính là thứ tử Tông, sẽ không còn có người thứ ba nào đâu.
Thái Huấn cười lạnh một tiếng:
- Hán thất kỳ lộc, quần hùng tranh giành, Kinh Châu cũng coi như một sừng lộc, ngươi cho là Lưu Kỳ và Lưu Tông có năng lực có được Kinh Châu sao?
- Nhưng..... Nhị thúc cũng đã nói, chúng ta ủng hộ Lưu Tông đứng đầu Kinh Châu, Thái gia tương lai có thể được lợi ích lớn nhất, một khi quân Tào xuôi nam, cũng có thể đảm bảo Thái gia đạt được phần ích lợi đầu tiên, Nhị thúc sẽ không phủ nhận chứ!
- Ta không phủ nhận, ta còn ủng hộ Lưu Tông làm người đứng đầu Kinh Châu, chỉ là ta...
Nói tới đây, Thái Huấn thở dài:
- Ta chỉ muốn vì Thái gia mà lưu một đường lui, nếu trước khi Tào Tháo xuôi nam mà Lưu Cảnh cướp lấy Kinh Châu, vậy thì phải làm sao bây giờ, trước kia ta cảm thấy không có khả năng, nhưng sau trận chiến Giang Hạ, ta cảm thấy có khả năng này rồi, Đức Khuê, chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất đó!
Thái Mạo đã trầm mặc, Nhị thúc nói lời thấm thía đã đánh thật mạnh vào trong lòng lão, trong lòng lão tự hỏi, nếu không phải là bởi vì Lưu Cảnh mạnh mẽ, cứng rắn quật khởi, lão đường đường là quân sư Kinh Châu sẽ coi trọng người này sao, thù hận hắn, thậm chí có chút sợ hắn.
Lão biết rõ Lưu Kỳ và sự bất lực của Lưu Tông, một khi Lưu Biểu khống chế không nổi thế cục, vậy thì Lưu Cảnh có đoạt được Kinh Châu hay không vẫn là chưa biết, hơn nữa bây giờ còn có một loại đồn đại, Tôn Quyền sau trận chiến đã viết thư cho Lưu Cảnh, nguyện ý ủng hộ hắn làm chủ Kinh Châu.
Mặc kệ Tôn Quyền có phải đang khích bác ly gián hay không, ít nhất chứng minh Giang Đông và Lưu Cảnh đã có sự liên kết ngầm, nếu Lưu Cảnh thực sự được Giang Đông ủng hộ, như vậy cướp lấy Kinh Châu Mục không phải là không có khả năng.
Thái Mạo vốn định là từ nơi thúc phụ để gợi ý đối phó Lưu Cảnh như nào, lại không nghĩ rằng thúc phụ đề nghị hắn lão có lưu lại đường sống, điều này khiến Thái Mạo hết sức vạn phần.
Dù rằng Thái Mạo cũng hiểu được đạo lý, nhưng có một số việc lão đã không tự chủ được, lúc này lão cũng không tán thành ý nghĩ của Nhị thúc, trầm mặc một lát, Thái Mạo gật gật đầu:
- Đa tạ Nhị thúc, cháu đã hiểu được.
Đúng lúc này, một gã gia đinh vội vàng hấp tấp chạy tới:
- Chủ nhân, không xong rồi!
- Xảy ra chuyện gì?
Thái Mạo cực mất hứng hỏi.
- Lão gia, là tam gia, là Thái Trung bị người đã cắt đứt hai chân, treo ở trên cửa thành thị chúng!
- Cái gì!
Ánh mắt Thái Mạo trừng lớn, ai dám như thế cả gan làm loạn như thế? Lão túm chặt vạt áo tên gia đinh:
- Là ai! Là ai làm?
- Bẩm báo... lão gia, nghe nói là Cảnh công tử....
- A!
Thái Mạo lập tức ngây dại, lão bỗng nhiên nổi điên chạy ra ngoài, áp lực tích tụ trong lòng đã lâu gần như khiến lão bạo phát, tại sao lại là người này!
Thái Huấn lại không hề giật mình, lão vẫn chậm chậm mà lột hạt đậu như trước, bỗng nhiên, tay của lão dừng lại, khóe miệng chậm rãi lộ ra một tia cười lạnh.
- Thủ đoạn thật độc!
Thái Huấn lầu bầu
.................
Bắc thành đúng là người đông nghìn nghịt, ngàn vạn nhân xa xa nhìn chăm chú vào tướng Bắc thành, trên tường Bắc thành treo một người, đầu rũ cụp xuống, hai chân vô lực rủ xuống, cả người toàn máu, gần như tất cả người Tương Dương đều biết người này, đó là Thái Trung được xưng một trong Tương Dương song hổ.
Tiếng bàn luận xôn xao vang lên, trên mặt mỗi người đều tràn ngập hưng phấn, một tin tức nhanh chóng truyền vào trong đám người đông, nghe nói là Lưu Cảnh gây nên, xử trí Thái Trung đã khiến Giang Hạ binh bại.
Mọi người vừa vì Lưu Cảnh trọng phạt Thái Trung mà cảm thấy hưng phấn, đồng thời cũng vì hắn cả gan làm loạn cảm thấy lo lắng, xử lý Thái Trung là ý kiến của Châu Mục, hắn tự tiện đả thương đại tướng như vậy, Châu Mục sẽ tha cho hắn sao?
Lúc này, một đám người chạy như bay đến, người cầm đầu là Thái Mạo người kia tộc đệ Thái Hòa, theo sau còn có mười mấy con cháu Thái gia.
Thái Hòa thấy huynh trưởng bị treo ngược giữa không trung, không khỏi chỉ vào binh lính chửi ầm lên:
- Đám khốn khiếp các ngươi dám thấy chết mà không cứu!
Bọn lính không dám lên tiếng, đều cúi đầu, Thái Hòa tức giận chẳng quan tâm binh lính, chạy lên thành cởi mở dây thừng, chậm rãi đem Thái Trung theo trên tường thành buông xuống.
Thái Trung đã hôn mê, hấp hối, Thái Hòa gấp đến độ rống to:
- Nhanh đi tìm đại phu đến!
Lúc này, lại là một trận tiếng bước chân, Thái Mạo cùng mấy chục tùy tùng hộ vệ vội vàng chạy tới, lão đẩy mọi người ra, chen lên trước, lập tức ngây ngẩn cả người, lão không nghĩ tới Thái Trung nhưng lại bị đánh thảm hại như vậy.
Hai chân đứt đoạn, cả người là máu, mạng sắp không còn, Thái Mạo căm hận cắn răng mắng to:
- Lưu Cảnh, chúng ta tìm hắn!
Lúc này sắc trời đã tối, Lưu Cảnh xuất hiện tại ngoài cửa lớn của Châu Mục phủ, hắn sửa sang lại một chút y mũ, bước nhanh đi lên bậc thang, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một quý phu nhân bỗng nhiên ra xuất hiện trước mắt hắn, đúng là Thái phu nhân