Tần Sâm đưa lễ vật cho cô? Cảnh Tâm lập tức nở nụ cười, có chút chờ không kịp muốn mở hộp ra, cô nhìn Chu Nghi NInh: “Bên trong là cái gì vậy?”
Chu Nghi Ninh lắc đầu, “Đợi lát nữa lên lầu cô mở ra không phải là biết sao.”
Sau khi lên lầu, Cảnh Tâm lập tức cởi ruy băng trên hộp ra, mở hộp quà, một bộ lễ phục màu lam nằm lẳng lặng bên trong, màu lam vô cùng xinh đẹp.
cô nhìn chằm chằm cái hộp đến sững sờ, Tần Sâm đưa cô lễ phục làm cái gì?
Chu Nghi NInh đem một cái hộp khác để trước mặt cô, Cảnh Tâm mở ra xem, là một đôi giày cao gót trong suốt, tựa như giày thuỷ tinh.
Chu Nghi Ninh nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô, nhíu mày nói: “không phải cô quên chứ? Ngày mai là là ngày 26, chị dâu lớn của tôi nói, cô đã đồng ý tham dự hôn lễ của chị ấy.”
Cảnh Tâm lúc này mới nhớ ra, mấy ngày nay quay phim nên liền đem chuyện này quên mất.
Bất quá, “Lễ phục này là chị ấy đưa sao?”
Chu Nghi Ninh lắc đầu:”không phải không phải, vừa xong tôi nói là anh họ tôi đưa mà, áo cưới của chị dâu lớn do nhà thiết kế nước ngoài thiết kế, anh họ tôi, anh họ nhỏ, chính là Tần Sâm đó, anh ấy đồng ý giúp anh họ lớn cùng chị dâu lớn làm việc, nhưng điều kiện là phải làm cho nhà thiết kế kia thiết kế cho cô một bộ lễ phục.”
Vậy chuyện này là từ một tháng trước sao?
Cảnh Tâm rất bất ngờ, cô vẫn cảm thấy Tần Sâm không phải là người đàn ông biết chăm sóc cẩn thận như thế này, không nghĩ tới anh có thể vì cô mà chuẩn bị một bộ lễ phục tham dự hôn lễ.
Chu Nghi Ninh mím môi, “Tôi bị cô làm rỗi tinh rối mù, tôi cũng có mấy người anh họ đâu, Tần Sâm đứng hàng thứ hai, anh ấy không cho tôi gọi là anh hai, trước đây ai gọi anh ấy như vậy, đều bị đánh đó.”
Cảnh Tâm rất hứng thú với chuyện trước đây của Tần Sâm, cô truy hỏi: “Đánh như thế nào?”
Chu Nghi Ninh bĩu môi: “Với bé trai thì trực tiếp đánh, bé gái thì thì, liền ôn nhu một chút, giống như lúc trước tôi gọi anh ấy là anh hai, anh ấy dùng tay nhấn đầu của tôi xuống, bất kể tôi giãy dụa như thế nào đều không ngẩng đầu lên được, phải đến lúc tôi tỏ vẻ không bao giờ gọi anh ấy là anh hai nữa thì anh ấy mới buông tay.”
Cảnh Tâm: “….”
Quả thật rất thô bạo, cái gốc tích của cái tính đó khẳng định vẫn còn, về sau tốt nhất cô vẫn bớt chọc anh đi.
Mấy hôm nay hai người đều nhiều việc, cũng không có thời gian gặp mặt, có khi nhắn tin cho anh, rất lâu sau mới thấy trả lời, chờ cô xem được và nhắn lại, anh lại có việc, thời gian làm việc của hai người không giống nhau, ngay cả nói cũng chưa nói được mấy câu, sau hôn lễ của Tần Khải và Phương Nguyệt, chắc anh sẽ không bận như vậy nữa.
Chu Nghi Ninh đẩy cô: “cô nhanh đi thử xem thế nào đi.”
Bộ lễ phục này là kiểu dáng lệch vai rất đơn giản, dài đến đầu gối, là dạng váy xoè, tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng của cô. Dù sao cũng là đi tham ra hôn lễ, kiểu dáng đơn giản rất tốt, sẽ không giành ống kính, chỗ đặc biệt nhất của bộ lễ phục này chính là màu sắc, màu lam này thật sự rất đặc biệt, làn da của Cảnh Tâm rất trắng, mặc màu sắc này càng trở lên vô cùng xinh đẹp, khi cô chân trần đi ra, hai mắt Chu Nghi Ninh đều phát sáng, xoay vòng vòng quanh cô: “Rất xinh đẹp! Biết thế lúc trước tôi cũng phải bảo nhà thiết kế kia thiết kế cho tôi một bộ lễ phục có màu sắc như thế này.”
“anh họ tôi không phải là người đầu tiên được nhìn thấy, thật sự vô cùng tiếc nuối.”
“cô mau đi cả giày vào đi.”
“À, để cho tôi chụp bức ảnh.”
Cảnh Tâm: “…..”
Đột nhiên nhớ đến một chuyện, cô đi tham gia hôn lễ, không phải sẽ gặp mặt ba mẹ anh hay sao? không những thế, còn rất nhiều họ hàng bạn bè thân thiết.
Chu Nghi Ninh chụp ảnh xong, liền đem ảnh chụp gửi qua webchat cho Tần Sâm: “Nhiệm vụ đã hoàn thành!”
Quay đầu thấy bộ dáng mê mang không biết đang suy nghĩ cái gì của Cảnh Tâm, cô giơ tay lên trước mặt Cảnh Tâm quơ quơ: “cô đang nghĩ cái gì vậy?”
Cảnh Tâm nhìn cô ấy: “Tôi đang nghĩ, ngày mai có tính là ra mắt ba mẹ hay không.”
Chu Nghi Ninh vui vẻ: “cô không nói thì tôi cũng quên mất, cậu mợ tôi chưa gặp cô bao giờ, không phải cô khẩn trương chứ?”
Cảnh Tâm: “…..”
“cô không cần khẩn trương đâu, con người cậu mợ tôi tốt lắm, cậu tôi cơ bản chỉ hung dữ với anh họ tôi thôi, mợ tôi…. cô chỉ cần chơi mạt chược cùng thì mợ liền yêu thích cô.”
“….”
Xem ra kỹ năng chơi mạt chược cũng vô cùng quan trọng.
Hai người cũng chưa ăn cơm tối, Chu Nghi Ninh gọi đồ ăn bên ngoài, Cảnh Tâm nói: “cô gửi những bức ảnh chụp ban nãy cho tôi đi.”
Chu Nghi Ninh đem ảnh chụp gửi cho cô.
Cảnh Tâm cũng đem ảnh chụp gửi cho Tần Sâm.
Lúc Tần Sâm hơi cúi người, lấy điện thoại xem tin nhắn, nhìn thấy hai cô bé gửi cùng một bức ảnh đến, khoé miệng cong lên, nhắn lại cho Cảnh Tâm: “Rất đẹp, ngày mai anh đi đón em.”
Dáng người cô rất đẹp, mặc cái gì cũng đẹp, ở phim trường thấy cô mặc quần áo quê mùa lại còn tết bím, cũng thấy rất xinh đẹp.
Cảnh Tâm không nghĩ tới anh trả lời nhanh như vậy, cười nhắn lại cho anh: “Ngày mai lúc mấy giờ vậy?”
Tần Sâm: “anh sẽ gọi điện thoại cho em trước.”
Hôm sau Cảnh Tâm thức dậy rất sớm, đi đến thẩm mỹ viện một chuyến, làm kiểu tóc y tá, chờ khi Tần Sâm gọi điện thoại cho cô, cô đang ở hội sở tư nhân cao cấp, vừa thay lễ phục xong, thợ trang điểm đang trang điểm cho cô.