Hiếm có dịp được thanh nhàn, mà hôm nay thời tiết lại ấm áp, ánh mặt trời chiếu rọi xuống khắp nơi, Triệu Phương Nghị đem ga giường và vỏ chăn ngâm ở trong chậu, rồi đứng vào trong đó đạp đạp, giũ giũ giặt sạch. Triệu Phương Nghị vẫn luôn góp mặt trong đội quân danh dự giỏi việc nước, đảm việc nhà, hơn nữa người làm quân nhân ai mà chẳng thích chỉnh tề sạch sẽ. Điền Mật Nhi cũng có chung sở thích này với anh, quần áo hay đồ dùng của hai người họ đều được giặt bằng tay, luôn cảm thấy máy giặt luôn giặt không sạch bằng.
Sau khi mang thai áo lót qυầи ɭóŧ có thể giặt tay được, nhưng những thứ nặng như chăn màn, áo khoác nếu ngồi xuống giặt bị ván giặt đồ chọc vào bụng vừa khó chịu vừa sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Áo khoác thì dùng máy giặt cũng được nhưng phần lớn ga giường nhà cô đều sáng màu, cho vào máy giặt mấy lần liền cảm thấy bị ố ố, không được trắng sáng như lúc trước. Vừa đúng lúc Trung tá đại nhân được nghỉ phép, liền phát huy được hết nhiệt lượng thừa trong cơ thể rồi.
Phòng bếp, trần nhà còn cả trên tủ mặt, cũng phải lau chùi cho hết khói dầu và bụi bặm, đệm giường cũng đều được mang ra ngoài phơi nắng cho thô khoáng. Điều mà một người quân nhân quan tâm nhất chính là tác phong nhanh nhẹn, chưa tới buổi trưa mà căn nhà nhỏ của bọn họ đã sáng lấp lánh sạch sẽ không còn tí bụi nào.
"Ăn táo đi, hôm nay em còn chưa ăn trái cây đấy." Một quả táo đã được gọt bóng loáng đầy đặn được đưa tới trước mắt, ngay cả hạt cũng bị đào ra ngoài rồi, chính giữa có một cái lỗ thủng to, trông chẳng khác gì đồng xu cả. Triệu Phương Nghị rất thích trổ tài đẽo gọt, không kém một nghệ nhân chút nào. Bởi vì phải dọn nhà nên anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu đen cùng với một cái quần đùi rộng thùng thình, lộ rõ các cơ bắp trên người.
Quả thật rất đẹp trai! Điền Mật Nhi vừa gặm táo mà mắt sáng lấp lánh, nhưng ngay sau đó lại xịu mặt, buồn bã đề nghị: "Chúng ta đã có dao gọt trái cây rồi, anh dùng dao găm để gọt cái này có phải là quá lãng phí rồi không. . ."
Triệu Phương Nghị làm sao lại không hiểu ý của cô nhưng vẫn giả vờ lạnh lùng đáp: "Quen tay rồi! Thói quen thôi, không có vấn đề gì đâu."
Toát mồ hôi. . . anh thì không vấn đề gì nhưng cô thì có đấy, ai biết con dao này của anh đã đâm chọc vào những thứ gì rồi. Hai ngày trước trở lại còn nói với cô, anh đi dã nɠɵạı sinh tồn còn nướng cả chuột đất ăn nữa, con chuột hết sức mập một nướng lên mỡ cháy xèo xèo, đừng nói với cô là anh giết chuột mà không cần đến dao hoặc là lấy tay không để lột da nó đấy nhé. Vừa nghĩ tới quả táo mượt đang cầm trong tay lại có sự tiếp xúc thân mật gián tiếp với chuột đất thì lại cảm thấy ghê ghê, miếng táo ở trong miệng làm thế nào cũng không nuốt xuống được, liền cảm thấy tức giận.
"Mau ăn đi, để lâu sẽ bị mất chất, không phải em vẫn nói quả táo rất tốt sao, mỗi ngày ít nhất phải ăn một quả." Trung tá đại nhân tha thiết chờ đợi.
Haiz, Điền Mật Nhi thừa nhận, sau khi mang thai tâm tình của cô có chút thay đổi rồi, một chuyện cỏn con cũng có thể tưởng tượng vô hạn. Nhưng nhìn vào ánh mắt ân cần mến yêu của đại nhân chúng ta, cô thật sự không muốn bởi vì chuyện bé tí tẹo này mà tổn thương đến tâm linh thuần khiết của anh. Lại nói cũng không phải là chưa từng ăn, mang thai thì sao, cũng muốn cho bảo bối vẫn còn ở trong bụng mẹ thông cảm với ba của chúng, rồi nhắm mắt nhắm mũi tiếp tục ăn!
"Em cũng đã nấu canh rồi, canh xương bò, hầm từ sáng đến giờ đấy, anh ăn một bát đi. Dạ dày bò với bánh nhân thịt cũng đã làm xong, một lát nữa làm sủi cảo thịt bò ăn với rau trộn dạ dày, tí nữa anh mang về ăn cùng với Thẩm chính ủy."
Vợ của Thẩm chính ủy buổi sáng mang tới một bộ dạ dày bò, hai cái chân bò cùng với một mảng thịt lớn. Gần quân đều là thôn làng, chị dâu đi mua đồ vừa đúng lúc gặp một nhà đang giết bò, nên liền mua một ít mang về nhà, lại nghĩ đến vợ của đoàn trưởng đang mang thai ăn cái này rất tốt nên nhân tiện mua thêm. Điền Mật Nhi muốn trả tiền, nhưng chị dâu lại cứ sống chết không nhận, lại còn bảo cô quá khách sáo nữa.
Tay nghề của Điền Mật Nhi đi đến chỗ nào đều nổi danh cả, những con sói đói trong đoàn tuần nào cũng đến xin bữa cơm, sau khi cô mang thai cũng không thôi. Liên tục chiến đấu ở các chiến trường rồi đến cả nhà của chính ủy, chị dâu được Điền Mật Nhi chỉ cho mấy chiêu, sau mấy lần xuống bếp thì tay nghề liền tăng mạnh, cuộc sống của Thẩm chính ủy cũng nhờ đó mà được nâng cao không ít. Anh ta đã hạ mệnh lệnh cho vợ của mình, trong lúc Điền Mật Nhi mang thai nhất định phải trong thời gian ngắn nhất học cho bằng được tất cả tài nghệ nấu nướng của em dâu.
Cho dù có hay không có quyết tâm! Kết quả phải là học bằng được cái mấu chốt.
Điền Mật Nhi thừa nhận thời gian này mình cũng có chút thần kinh, không tự chủ bắt đầu nghi thần nghi quỷ, còn có chút tâm tư khó tả. theo cách nói cảu bác sĩ đó chính là nội tiết tố thay đổi, trong thời kỳ mang thai có thể phát sinh bất kỳ lúc nào, cô dĩ nhiên là không thừa nhận mình bị rơi vào thời kỳ mãn kinh rồi.
Triệu Phương Nghị đã mấy ngày không về nhà, thực chiến diễn tập đối kháng, nhất định là mọi tin tức đều bị phong tỏa, tuyệt đối giữ bí mật. Trước kia cũng không phải là không có, lâu dần cũng đã thành thói quen, nhưng trên ti vi lại diễn cảnh đàn ông không trở về nhà chính là không muốn đối diện với vợ của mình, hoặc là ở bên ngoài đã có ŧıểυ Tam rồi.
"Ông xã à, không phải em trở nên béo rồi, biến dạng rồi, anh liền thay đổi không thích em nữa!" Điền Mật Nhi túm lấy Triệu Phương Nghị, ra vẻ đáng thương hỏi, giống như hiện tại cô là một phụ nữ có thai bị chồng mình thay lòng vứt bỏ thê thảm .
Triệu Phương Nghị vỗ vào cái mông của cô một cái rồi ôm cô vào tròn nhà, một tay rót nước cho mình , một tay khác lần mò đi xuống, nói: "Nếu mà không mập thì cái mông sẽ phải gặp họa đấy, anh cảm thấy em bây giờ so với trước kia còn xinh đẹp hơn nhiều, đừng có ở nhà mà nghĩ lung tung."
Hai bàn tay nhỏ bé của Điền Mật Nhi một trái một phải đặt mặt anh ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi anh: "Vậy anh thích em như bây giờ hơn, hay là thích em trước kia hơn."
Căn cứ vào kinh nghiệm mấy tháng đấu tranh vừa qua, đầu dây thần kinh của Triệu Phương Nghị trong nháy mắt liền căng lên, cái vấn đề này không thể trả lời qua loa được, nếu không cô vợ nhỏ lại như nước vỡ đê mà khóc không ngừng.
"Đều thích hết." Triệu Phương Nghị đầy thâm tình nhìn vào mắt của cô trả lời, thuận tiện hôn trộm một cái.
"Căn bản là không giống nhau! Hiện tại em mập thành ra như vậy, trên mặt đều là thịt, sao có thể so với trước kia được." Điền Mật Nhi lắc lắc cái đầu nhỏ, khuôn mặt mũm mĩm phụng phịu nói .
"Đều là em cả, sao lại không giống nhau, trước kia người anh nhất chính là em, hiện tại thích nhất vẫn là em!" Thiên chinh bách chiến, Trung tá đại nhân của chúng ta tuy có hơi đầu gỗ, thế nhưng cũng sẽ có lúc nói được lời ngon tiếng ngọt nghe thật vào tai.
Hình như chưa bắt được nhược điểm gì nên Điền Mật Nhi liền thấy rối rắm, nhưng vậy cũng tốt, cuối cùng lại hỏi một câu: "Vậy anh thích em hơn hay là thích cục cưng hơn."
Huấn luyện nhiều gian nan, nhiệm vụ nhiều ác liệt đều không khiến Đoàn trưởng trung tá chùn bước, hiện tại một câu này của cô vợ nhỏ liền làm anh tâm phục khẩu phục rồi.
Đã bước vào tháng thứ tư, Điền Mật Nhi có thể cảm nhận được cục cưng máy thai nhè nhẹ, trong bụng giống như có con cá nhỏ, tung tăng bơi lội. Một lát bơi về bên trái, một lát lại bơi về bên phải, cứ có cảm giác bên trong hơi ngứa một chút. Bác sĩ nói lúc này em bé đã thành hình rồi, chơi đùa bên trong túi ối của mẹ. Đáng tiếc hiện tại lại không có siêu âm màu, nếu không thật muốn xem hình dáng của cục cưng như thế nào. Giống như ba của chúng, hay là giống như mẹ? Chỉ là người xưa đã có câu cháu nɠɵạı rất giống với bác trai của chúng, nên thời gian này Điền Mật Nhi cứ gặp là nhìn Điền Dã chằm chằm, làm cho anh lạnh toát sống lưng.
"Anh làm việc gì trái với lương tâm hay sao..., sao lại thấy chột dạ." Ba tháng kiểm toán một lần, làm một cổ đông, bình thường không tích cực còn chưa tính, lúc chia tiền cũng vậy.
"Từ sáng đến trưa hiện tại cũng sắp tan việc rồi, cũng không có cái gì lạ, sao lại nhìn anh như thế." Anh đây là đang chột dạ sao, không hề, đây chỉ là đang sợ hãi, khi nhìn vào ánh mắt mơ màng đáng yêu của em gái mình, may mà nhờ tín ngưỡng của anh là GCD( Đảng cộng sản), đi theo chủ nghĩa vô thần.
Nếu đã không cho cô nhìn thì cô về nhà tự soi gương. Dù sao cũng là anh em ruột , nên không khác nhau nhiều, cục cưng mà giống cô..., nhất định là tuấn tú, xinh đẹp! Đúng là tự kỷ mà, thật không biết xấu hổ, ha ha! ~~
Thấy tâm hồn của cô lại treo ngược cành cây, không biết phiêu du đến tận đâu rồi, Điền Dã đau đầu vỗ vỗ trán rồi nói: "Mau về nhà đi, một lát nữa đúng vào giờ tan tầm trên đường đông đúc không dễ đi đâu."
Đã sớm chờ lời này của anh từ lâu, nếu sớm thả người thì đã không có nhiều chuyện như vậy ! Điền Mật Nhi mừng rỡ rốt cuộc có thể giải phóng rồi, muốn đi uống nước rồi mới về nhà. Nhưng Điền Dã này từ nhỏ đã quen cực khổ, lại không bị Tư Bản Chủ Nghĩa ăn mòn, trên sinh hoạt vẫn giữ vững tính cần kiệm trước sau như một. Trừ một chút trà ngon, nước ngọt dùng để chiêu đãi khách, thì cũng chỉ có nước sôi để nguội thôi.
Bác sĩ đã cảnh báo phụ nữ có thai mà uống trà, uống đồ uống có ga về sau sinh con sẽ hay bị đau bụng. Nên uống hồng trà hoặc nước trái cây nguyên chất là tốt nhất, còn những thứ kia thỉnh thoảng uống mấy lần cũng được.
Đợi chút, hiện tại công ty không phải có thể vận hành theo thể chế này sao, thành công của bọn họ về lý cũng có thể tham khảo được! Điền Dã càng nghe tròng mắt càng sáng, lập tức gọi điện thoại triệu tập các cán bộ nòng cốt đi họp, về phần Điền Mật Nhi, về nhà cũng không còn đáng nói nữa rồi. Cô đã đưa ra chủ trương sáng kiến thì đương nhiên muốn cô phải trình bày rồi, nếu chưa hoàn thành xong kế hoạch sơ bộ chắc chắn sẽ không thả người.
Đủ tiền tiêu đã là tốt lắm rồi, sớm biết thế này thì đã không lắm mồm, bụng thì đói mà vẫn phải nói. Điền Dã trừng mắt nhìn cô rồi liền phân phó thư ký đi ra ngoài mua đồ ăn, giải quyết vấn đề dạ dày cho cô em gái. Cuối cùng vẫn là Triệu Phương Nghị biết vợ yêu của mình bị gọi đến công ty làm trâu làm ngựa, liền chạy thẳng một mạch tới đó giải cứu trở về. Mọi người trong lòng sớm có tính toán trước, ngay từ lúc trước khi anh tới liền đem hàng tích trữ là Điền Mật Nhi ép khô rồi, nhanh chóng làm xong thiết kế, tính nguồn cung cấp, không lâu về sau người dân đã có thể uống được nước trái cây nguyên chất đóng chai rồi.
Hiện tại Điền Viên đã sớm chiếm vị trí quan trọng ở thị trường trong nước nên rất tích cực hướng ra thị trường nước ngoài, tài nguyên trong nước phong phú, nhân lực cũng có thừa, giá thành sản phẩm sau khi tung ra thị trường cũng không cao, chất lượng tốt còn mùi vị rất ngon, rất nhanh cũng chiếm được một chỗ đứng ở thị trường nước ngoài. Bây giờ Điền Viên đã có khuynh hướng quốc tế hóa công ty, bởi vì có Điền Viên dẫn đầu nên cũng không ít công ty nước ngoài muốn tiến vào thị trường trong nước, nhưng tổng hợp lại thì vô luận là thương phẩm nhưng sức mua vẫn thua kém Điền Viên không nhỏ.
Điền Viên đối với tài nguyên của tỉnh mình đều ưu tiên sử dụng triệt để, nhờ có tập đoàn Điền Viên mà nhiều nhà cung cấp cũng hưng thịnh theo, nền kinh tế của tỉnh thành vì thế mà phát triển lên rất nhiều. Triệu Quốc Đống là người khai sáng ra khu công nghiệp mới, cũng từ đó mà lấy được thành tích không nhỏ, chuyện này cũng đã được báo cáo lên trung ương, vị thế củaTriệu gia lại càng thêm vững chắc. Triệu Quốc Đống trước khi về hưu, luôn hi vọng được đề bạt lên trên. Cả đời này của ông, chuyện nên trải qua đều đã trải qua rồi, hiện tại không cầu quan to lộc hậu, chỉ muốn có một chức danh để lót đường cho bọn nhỏ vè sau.
Triệu Phương Nghị trong nhóm quan quân cũng là người có trình độ học vấn cao, lại đang học bổ túc ở trong trường quân đội, lại đã từng được tập huấn ở nước ngoài. Chỉ cần không có sai lầm chính trị nào thì tiền đồ có thể nói là luôn rộng mở.
Tiến một bước trong giới chính trị cũng không dễ dàng, trong giới quân sự vẫn phải dựa vào thực lực là chính, không bằng dùng toàn lực nâng đỡ cho Triệu Phương Nghị, sự nghiệp của ông cũng như ánh chiều tà rồi, sớm muộn gì mà chẳng phải xuống núi.
Thành tích đủ rồi, cũng không làm trở ngại đường đi của lớp trẻ, người nào có thể bước thì cứ tiến thôi. Bây giờ ông tận lực nghĩ đến dân chúng, chú ý giúp đỡ những tầng lớp dưới của xã hội, cho bọn họ được hưởng một chút phúc lợi có thể được ăn no mặc ấm.