Về phương diện tình cảm, Khâu Thiếu Triết ít khi nào nghiêm túc, hễ thấy thuận mắt thì cùng nhau, nếu không có cảm giác nữa thì lập tức tách ra, chưa bao giờ cảm thấy thất tình hoặc là yêu một người suốt đời suốt kiếp là chuyện quan trọng cả. Đối với cuộc sống, từ trước đến giờ anh vẫn đối đãi như một trò chơi.
Ngay cả ban đầu muốn theo đuổi Bình An, thật ra thì anh cũng không phải toàn tâm, mục đích cũng không quá thuần khiết. Nên sau này khi nhìn thấy Nghiêm Túc, mặc dù anh không cam tâm nhưng cũng tự biết mình không phải là đối thủ của Nghiêm Túc, nên liền xem Bình An như một người bạn mà đối đãi, rồi vẫn tiếp tục cuộc sống phong lưu thoải mái của mình. Anh biết rõ người có ô dù như anh sau này tốt nghiệp đại học xong cũng hoàn toàn không cần nỗ lực đi tìm công việc làm gì, ông bô bà bô trong nhà tự nhiên sẽ sắp xếp cho anh chu đáo. Anh vừa chơi vừa làm cũng được, chuyện tu tâm dưỡng tính tính sau.
Anh cho rằng suốt cuộc đời này anh sẽ không thể thật lòng đối với bất cứ người nào, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, luôn có một cô gái nét cười rực rỡ như nắng mặt trời đi theo sau lưng anh. Khi anh cặp kè với những cô gái khác, bóng dáng kia không xa cũng chẳng gần ở bên cạnh anh, là một người bạn anh có thể nói chuyện thật lòng. Khi anh chia tay cùng bạn gái, bóng dáng kia sẽ đến gần hơn một chút, cùng anh chơi cùng anh vui...
Không biết vì sao, bóng hình này đã dần dần đi sâu vào lòng anh. Lúc qua lại với những cô gái khác, anh không kìm được mà không ngừng nhớ đến cô, nhớ đến cặp mắt mơ hồ mang theo thương tâm của cô nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ tươi cười. Lần đầu tiên anh lại cảm thấy đau lòng bởi vì một cô gái.
Lúc đó, anh mới hiểu rõ được tâm ý của mình, nên bắt đầu qua lại với Lâm Tĩnh xưa nay vẫn thầm mến anh.
“... Cho nên hai người đang yêu đương?” Bình An nhíu mày, cười như không cười nhìn Khâu Thiếu Triết.
Trình Vận và Hàn Á Lệ có chuyện khác quan trọng cần giải quyết nên rời đi trước, chỉ còn lại mấy người bạn cũ đã lâu không gặp nhau nên các cô lập tức liền quậy điên luôn. Bình An thừa dịp mọi người giành giật micro để hát liền lôi cổ Khâu Thiếu Triết ra bên ngoài đại sảnh ngồi nói chuyện.
Nghe anh kể xong quá trình phát triển gian tình... à không, tình yêu giữa anh với Lâm Tĩnh là thế nào, Bình An cảm thấy chuyện hai người thật sự có thể viết thành hí kịch được.
Khâu Thiếu Triết lộ vẻ xấu hổ hiếm thấy, “Chẳng phải bọn em cũng muốn tác hợp tụi anh đó sao? Bây giờ chẳng phải y như tính toán của các em là gì?”
Ban đầu lúc Khâu Thiếu Triết và Trịnh Yến Đình cặp kè với nhau, Tống Tiếu Tiếu và Bình An biết Lâm Tĩnh thích Khâu Thiếu Triết liền thử các động tác để tác hợp hai người. Mặc dù chủ ý của bọn họ thật ra là muốn thọc gậy bánh xe, bởi thấy Trịnh Yến Đình cùng xuất hiện với Khâu Thiếu Triết thì không kìm được mà muốn chia rẽ bọn họ. Tuy nói Khâu Thiếu Triết thật sự là một kẻ trăng hoa bay bướm, nhưng dù sao cũng có thể được xem như bạn của các cô, không thể nhìn anh bị cái cô Trịnh Yến Đình đó ăn tươi nuốt sống thôi.
“Chẳng phải lúc trước anh bảo chỉ xem Lâm Tĩnh là em gái thôi sao? Rốt cuộc anh có mấy cô em gái?” Bình An cười hỏi.
Cái cô Trịnh Yến Đình kia vì thấy Khâu Thiếu Triết và Bình An các cô quan hệ rất tốt, khích bác mãi không được bèn giả bộ chia tay nhằm uy hiếp Khâu Thiếu Triết về sau đừng ra ngoài chơi cùng các cô nữa. Khâu Thiếu Triết thấy vậy cũng dứt khoát chia tay với cô ta luôn, nên Trịnh Yến Đình bèn cho là do Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu xúi giục, liệt hai cô vào danh sách hận thù, ở trong lớp cứ khiêu khích nhằm vào hai cô suốt.
Bởi vì khi đó Bình An không còn đi học ở trường nữa, những đấu đá này là do Kỷ Túy Ý kể với Bình An sau đó.
“Em đừng có càu nhàu anh, anh biết rõ trước kia anh là người thế nào. Em yên tâm đi, anh sẽ không đối đãi với Lâm Tĩnh như vậy.” Khó khi nào Khâu Thiếu Triết nói năng nghiêm túc như vậy.
Bình An vỗ vỗ vai anh, “Biết rồi, vào đi thôi.”
Khâu Thiếu Triết hất cằm lên, nhìn ra sau lưng Bình An, “Bồ em tới kìa.”
Nói xong, Khâu Thiếu Triết cười ranh mãnh đứng lên, quay vào phòng riêng tìm bạn gái của mình.
Bình An quay đầu lại thì thấy Nghiêm Túc mặc áo sơ mi thoải mái màu xám tro đang đi từ cửa vào, cá tính hiên ngang bản lĩnh vừa xuất hiện đã hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Anh chưa phát hiện ra Bình An, đi tới quầy rượu, không biết người đứng quầy vừa nói với anh cái gì vừa đưa mắt nhìn về phía Bình An.
Ánh mắt phát sáng của Nghiêm Túc lập tức quay lại đây, tầm mắt rơi vào lúm đồng tiền như hoa trên mặt Bình An, rồi gần như không hề chần chờ chút nào mà sải bước đi về phía cô.
“Sao anh cũng tới đây vậy?” Bình An chờ anh đến gần mới cười hỏi.
“Gọi điện thoại cho em suốt mà không thấy nghe máy, bà ngoại nói em không có ở nhà vì hôm nay muốn tụ tập với bạn bè, nên anh mới tới đây xem thử xem có em không.” Nghiêm Túc cúi đầu hôn nhẹ một cái lên môi cô, thanh âm trầm ấm mà thong thả.
Bình An ôm eo anh, “Em quên không mang điện thoại di động ra ngoài. Hôm nay hẹn Chị Vận với bọn bạn tụ họp, nhưng mà Chị Vận với chị Á Lệ về trước rồi, bọn Tiểu Ý còn đang ở bên trong giành nhau ca hát kìa.”
“Mấy cô bạn cùng ký túc xá của em đều tới hết à?” Nghiêm Túc hỏi.
“Tiếu Tiếu với Úy Úy không có tới.” Bình An cười trả lời, đột nhiên sực nhớ đến việc Úy Úy muốn tới Nghiêm thị phỏng vấn, cô ngẩng đầu do dự nhìn Nghiêm Túc một cái, có nên nói trước với anh về chuyện này không? Nghiêm Túc cầm lấy tay cô, “Đi vào chào hỏi bạn em đi.”
Lúc Bình An cùng Nghiêm Túc đi tới phòng riêng, không khí lập tức càng trở nên vui vẻ nhiệt liệt. Dù sao một nhân vật tầm cỡ như Nghiêm Túc trong con mắt của những người còn là sinh viên như các cô là vĩ đại như một vị thần nha.
Mọi người cùng ngồi hát rồi tán gẫu một chút mà đã nhanh tới mười một giờ, Diệp Hiểu Vân và Lâm Tĩnh phải trở về ký túc xá trong trường, Khâu Thiếu Triết liền đưa họ về trước. Kỷ Túy Ý và hai cô đồng nghiệp ở Duy An ngày mai còn có việc nên cũng không thể về quá muộn, Bình An đưa xe mình cho Kỷ Túy Ý lái chở hai người kia về.
Trước khi chia tay, Kỷ Túy Ý kéo Bình An sang một bên kề tai nói nhỏ, “Cậu phải nhớ lời tớ đấy, nếu Úy Úy thật sự vào Nghiêm thị, Nghiêm Túc nể mặt cậu nên nhất định sẽ chăm sóc cô ấy. Đến lúc đó là đưa dê vào miệng cọp đó.”
Bình An cười nụ, thận trọng gật đầu, “Nhất định tớ sẽ bảo vệ Nghiêm Túc một giọt nước không lọt, cậu yên tâm.”
Kỷ Túy Ý không khách sáo tặng cho cô một cái cốc đầu.
Chờ Kỷ Túy Ý và hai thư ký trước kia của Bình An cũng rời đi xong, Nghiêm Túc dắt cô đi về hướng anh đậu xe, vừa đi vừa hỏi, “Tiểu Ý mới vừa nói gì với em thế?”
Chắc là thấy Tiểu Ý gõ đầu cô đây! Bình An cười nói, “Kêu em trông coi anh cho thật chặt, kẻo bị con cọp khác nuốt mất.”
“Còn có cọp cái nào hung dữ hơn em à?” Nghiêm Túc kinh ngạc hỏi.
Bình An dùng sức ngắt nhéo cánh tay anh, “Em giống cọp cái chỗ nào, em dữ tợn hồi nào?”
Nghiêm Túc cười ha ha, “Vầy mà nói không phải cọp cái.”
“Quỷ sứ!” Bình An cười cắn anh một phát. Hai người cười cười đùa đùa đi tới chỗ xe đậu.
Sau khi lên xe, Bình An mới nhỏ giọng nói, “Thật ra Úy Úy muốn tới Nghiêm thị phỏng vấn!”
“Ai cơ?” Nghiêm Túc đóng cửa xe, nghi hoặc hỏi.
Bình An rất ít khi nhắc tới Vi Úy Úy trước mặt Nghiêm Túc, nên Nghiêm Túc vừa nghe không biết là ai cũng bình thường, cô cười giải thích, “Bạn cùng phòng của em, trước kia anh cũng đã gặp.”
Nghiêm Túc nhẹ nhíu mày, “Không thể nhớ nổi. Sao không qua chỗ em mà lại đến Nghiêm thị thế? Phỏng vấn phòng nào?”
“Hình như là bên tiêu thụ. Thật ra chuyện cô ấy tìm việc làm em cũng không biết, cô ấy không có nói với em, mà Tiểu Ý mới vừa nói.” Trong mắt Bình An lóe lên một tia bất đắc dĩ.
Hình như cũng có một ấn tượng đại khái. Ban đầu lúc anh tới trường của Bình An thì hình như lúc nào cũng có một cô gái đứng đằng sau cô... “Bình An, rốt cuộc có chuyện gì, nói thật với anh đi.”
“Hử?” Bình An ngẩn ra, quay đầu thấy được đôi mắt sắc bén của Nghiêm Túc đang chăm chú quan sát mình thì khẽ chột dạ. Đúng là không có gì có thể qua mắt anh được, người đàn ông này quá thông minh tinh tế. Cô do dự một chút rồi nhỏ giọng nói, “Úy Úy... cô ấy... rất sùng bái anh. Tới Nghiêm thị phỏng vấn đại khái cũng là để có thể tiếp xúc nhiều với anh sau này.”
Trong mắt Nghiêm Túc thoáng qua một tia chớp sắc bén, “Anh hiểu rồi.”
“Em không có ý gì khác!” Bình An sợ anh hiểu lầm, kêu lớn lên.
“Vậy em có ý gì đây hử? Kêu anh đừng cho bạn học của em vào Nghiêm thị, hay kêu anh đặc biệt chăm sóc cô ấy một chút?” Nghiêm Túc dùng một tay nâng cằm cô lên, vô cùng tò mò nhìn Bình An.
“Ghét!” Bình An nhào qua cắn anh, nhưng lúc cô quàng tay ôm lấy cổ anh thì giọng đột nhiên thấp xuống, “Nghiêm Túc, em không muốn mất anh, càng không muốn thấy Úy Úy...”
Không phải cô không muốn tin Vi Úy Úy chỉ đang muốn đến Nghiêm thị công tác một cách đơn thuần. Kiếp trước, cô cũng tin Đỗ Hiểu Mị là người tốt, coi cô ta như một người bạn tri kỷ không dấu diếm gì nhau, nhưng cuối cùng kết quả là thế nào? Đến bây giờ, hễ nhớ đến đó là trong lòng cô vẫn đau đớn vô cùng.
Cô không muốn nhìn thấy Vi Úy Úy biến thành một kẻ giống như Đỗ Hiểu Mị.
“Đồ ngốc!” Nghiêm Túc ôm lấy cô, “Em nên tin tưởng anh chứ.”
“Em dĩ nhiên tin anh.” Bình An ngẩng đầu trừng anh một phát, “Anh dám làm chuyện gì có lỗi với em, em diệt anh sạch sẽ.”
Nghiêm Túc cười lớn tiếng, hôn chụt lên mặt cô một cái rồi mới đỡ cô ngồi ngay ngắn lại, cài dây an toàn cho cô, nổ máy xe, đưa Bình An về nhà.
Hôm sau là thứ bảy, buổi tối, Kỷ Túy Ý hẹn Vi Úy Úy ra ngoài ăn cơm. Cô cũng không đi thẳng vào đề ngay từ đầu mà chỉ tán gẫu kể chuyện trong thời gian qua cô làm những chuyện gì, rồi lại nhắc đến Tiếu Tiếu đang ở xa tại thành phố H...
Đang lúc trò chuyện vui vẻ, Kỷ Túy Ý ra vẻ hỏi rất thuận miệng, “Úy Úy, tìm được việc làm chưa? Chỗ công ty tớ làm còn thiếu trợ lý đấy, cậu tới đi.”
Vi Úy Úy hạ mắt xuống, cúi đầu cười nói, “Không, tớ đang tìm công tác khác.”
“Cậu nhất định phải tới Duy An, bằng không tới Phương thị đi. Bình An làm Tổng Giám Đốc ở đó, công ty lại vừa đưa ra thị trường, cậu giỏi như vậy, biết đâu chừng trong tương lai...” Kỷ Túy Ý gấp gáp giới thiệu.
“Tiểu Ý, tớ đã tới Nghiêm thị phỏng vấn rồi, hơn nữa chiều hôm qua đã nhận được thông báo chấp nhận, thứ hai sẽ đi làm.” Mắt Vi Úy Úy lóe lên vẻ hưng phấn khác thường, tròng mắt lấp lánh nhìn Kỷ Túy Ý.
Kỷ Túy Ý thật muốn hung hăng đạp cho cô ấy một phát để thức tỉnh! “Tóm lại cậu muốn làm gì thế? Cậu cho là vào Nghiêm thị rồi, Nghiêm Túc sẽ nhìn cậu lâu thêm một chút đấy à?”
Mặt Vi Úy Úy trở nên trắng nhợt, “Kỷ Túy Ý, cậu nói gì thế?”
“Cậu nghĩ tớ không nhìn ra được sao? Cậu thích Nghiêm Túc nên mới trăm phương nghìn kế muốn đến gần anh ấy. Cậu đừng quên, bây giờ anh ấy là chồng chưa cưới của Bình An. Cho dù cậu có cởi hết quần áo mà đứng trước mặt anh ấy, anh ấy cũng sẽ không liếc cậu một cái!” Kỷ Túy Ý trước giờ vẫn ghét nhất là kẻ thứ ba chen vào tình cảm của người khác, nên câu chữ cũng không giữ miệng.
“Tớ có muốn gì đâu, tớ... tớ chỉ muốn đến làm việc tại công ty của anh ấy thì có lỗi gì? Rốt cuộc tớ làm gì sai... Sao cậu lại nói tớ như vậy?” Hốc mắt Vi Úy Úy đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào, “Bình An có cái gì tốt đâu mà các cậu ai cũng bênh cậu ấy, anh ấy cũng chỉ thích cậu ấy...”
Kỷ Túy Ý vốn còn đang hối hận vì mình kích động quá, nghe Vi Úy Úy nói vậy thì nỗi hối hận này đã bị phẫn nộ thay thế, “Là bạn tốt của Bình An, cậu cảm thấy cậu đúng sao?”
“Tớ có lỗi chỗ nào?” Vi Úy Úy nhỏ giọng hầm hừ, “Rõ ràng tớ thích anh ấy trước.”
“Nhưng người Nghiêm Túc theo đuổi trước giờ vẫn chỉ là Bình An, ngay cả cậu là ai anh ấy cũng không biết.” Kỷ Túy Ý cười lạnh, “Vi Úy Úy, tình yêu giữa Bình An và Nghiêm Túc mới là tâm đầu ý hợp thật sự, còn của cậu thì chỉ do một mình cậu chấp nhất mà thôi, chả liên quan gì tới Bình An, lại càng không liên quan gì tới Nghiêm Túc.”
“Tại giờ cậu đang làm việc ở công ty của cô ấy nên cậu mới bênh cô ấy chằm chặp!” Sắc mặt của Vi Úy Úy cực kỳ khó coi, chộp lấy ba lô của mình đứng dậy chạy khỏi phòng ăn.
Kỷ Túy Ý lắc đầu, xem ra tâm hồn Vi Úy Úy đã bị quỷ ám đến u mê rồi.