Buổi họp báo của Duy An đã thành công viên mãn.
Nhưng khi nghe nói cuộc họp báo bên phía Tư Tư vô cùng náo nhiệt thì tâm trạng của rất nhiều nhân viên công ty đều xuống thấp. Bình An thấy vậy liền cười động viên mọi người, “Chúng ta vất vả bấy lâu cuối cùng cũng đã thành công mỹ mãn rồi. Chúng ta đi ăn mừng công đi, mọi người thấy mình đi hát Karaoke được không?”
Hàn Á Lệ là người đầu tiên giơ tay đồng ý.
Những người khác ngó nhau, người này nhìn người kia, chẳng ai rõ tại sao Bình An lại lạc quan như vậy.
Bình An cười cười, “Cái mà chúng ta hy vọng bữa giờ chính là có thể tổ chức thành công buổi họp báo, giờ chúng ta đã làm được rồi đấy thôi. Còn chuyện ngày mai sản phẩm lên quầy rồi sau đó được tiêu thụ thế nào thì phải là trận chiến thứ hai của chúng ta chứ. Giờ chẳng lẽ chúng ta lại không ăn mừng thắng lợi của trận chiến đầu tiên à?”
Nghe Bình An nói vậy hình như cũng có đạo lý chứ nhỉ. Cảm xúc xuống thấp nãy giờ của mọi người lập tức trở thành hư không, cả đám hoan hô vui mừng kéo nhau đi tới KTV gần nhất.
Nhưng vừa ra khỏi cửa chính của Trung Hoa Thịnh Thế thì cũng vừa nhìn thấy đám người bên Cao Tinh cũng đang kéo nhau đi ăn mừng.
Cao Tinh hất cao đầu, khinh bỉ liếc xéo nhóm Bình An, ánh mắt cứ như là nhìn một kẻ bại tướng dưới tay mình vậy, cố ý cao giọng, “Đi nào, đêm nay chúng ta phải chúc mừng thật lớn mới được, số lượng tiêu thụ ngày mai không biết sẽ cao đến thế nào nữa, chỉ sợ cháy hàng không kịp bổ sung luôn.”
Cố ý muốn chọc cho mọi người bên Duy An nổi giận đến phát hỏa.
Bình An chỉ cười, “Chuyện ngày mai chả ai nói trước được, chúng ta đi thôi.”
Mọi người chọn khu KTV gần đó, bao nguyên một phòng lớn, kêu mấy két bia. Ai cũng thả lỏng mà chơi đùa ầm ĩ.
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đã đồng cam cộng khổ với mọi người hai tháng qua, tình cảm được vun đắp vô cùng thân thiết, vừa nghĩ ngày mai sẽ phải về trường để vào năm học mới thì trong bụng rất buồn, thay phiên nhau để ca hát với từng đồng nghiệp trong công ty.
Hàn Á Lệ và Bình An rồi riêng một bên, Bình An không uống rượu nên trên tay chỉ là nước ép trái cây, cười tủm tỉm nhìn Tiếu Tiếu và Tiểu Ý giành giật micro để hát.
“Hình như chỉ hai ngày nữa là khai giảng thì phải, em định thế nào chưa?” Hàn Á Lệ kê miệng hỏi nhỏ vào tai Bình An.
Vấn đề này... hai ngày trước Tiểu Ý cũng đã hỏi cô.
Bình An uống một ngụm nước trái cây, hạ mắt nhìn xuống đầu gối mình, “Đợi sau khi khai giảng xong chắc em sẽ đến trường xin được đi thực tập trước.”
Hàn Á Lệ nhìn cô một lúc, “Bỏ được đời sinh viên không?”
Đã trải qua một lần rồi, có gì để luyến tiếc nữa đâu, “Có được có mất mà chị, giờ Duy An mới vừa bắt đầu.”
“Ừ.” Hàn Á Lệ không nói gì nữa.
Ai đó đang hát một ca khúc của Hilary Duff “Someone’s watching over me”, nghe lời hát kia, trong lòng Bình An không hiểu sao lại dâng lên một nỗi xúc động. Lời ca khúc đại để thế này
“... Tôi sẽ không sợ hãi, đi đến mọi nơi mà nó dẫn dắt tôi đến. Tôi chỉ biết, ngày hôm qua đã qua rồi, và lúc này tôi chỉ thuộc về hiện tại và giấc mơ của riêng tôi. Cho nên, tôi sẽ không từ bỏ, cũng sẽ không lùi bước, cuộc sống rồi sẽ xoay chiều rất sớm thôi. Và tôi sẽ luôn kiên cường cho dù mọi việc đều không thuận lợi... Mọi người nói điều gì cũng không quan trọng, và phải mất thời gian bao lâu cũng không quan trọng, hãy tự tin vào chính mình, và rồi bạn sẽ nhận thấy điều quan trọng nhất là bạn đã đúng thế nào khi bạn thật sự là chính mình, làm theo những gì trái tim mình mách bảo...”Đúng vậy, ngày hôm qua đã qua rồi, hiện tại thuộc về chính bản thân cô, là cuộc sống của riêng cô.
Từ khi cô phát hiện mình có được cơ hội trọng sinh, đã có rất nhiều thời điểm cô lo sợ, sợ mình sẽ giẫm lên vết xe đổ kiếp trước, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ không có thật của mình, hay sợ là vận mệnh chỉ đang đùa bỡn với cô đó thôi. Cô sợ hãi nhất là mình không có năng lực để thay đổi bánh xe vận mệnh.
lớn, bây giờ còn chưa đến lúc đó thôi, chờ thêm hai ngày nữa là biết ngay mà.”
“Cũng không phải không có bài đâu, chẳng qua bài đăng về Duy An của chúng ta không nằm ở các tờ báo giải trí đấy thôi.” Dư Du Kỳ đưa ra một số tờ báo khác, “Nhìn đi, Nhật báo Thành phố G, Báo Miền Nam gì đều có đăng tin về buổi họp báo ngày hôm qua của chúng ta, hơn nữa, những tờ báo này chỉ chú trọng về việc giới thiệu sản phẩm và Duy An, chứ không phải ngôi sao điện ảnh ca nhạc.”
“Oa, đúng rồi kìa, các cậu xem, còn khen buổi giới thiệu của chúng ta rất độc đáo, còn đánh giá sản phẩm của PSD tới 5 sao lận kìa.”
“Thật không, đưa tôi xem với!”
“...” Một đám con gái lại hưng phấn dạt dào bu thành một cụm.
Hàn Á Lệ cười nhắc nhở các cô, “Xem xong rồi quay lại công việc liền đi, đừng quên là hôm nay rất quan trọng nhé, tập trung chú ý kỹ tình trạng bán buôn ở các khu thương mại đấy.”
“Dạ nghe!”
Bình An và Hàn Á Lệ mỉm cười liếc nhau, cùng với Dư Du Kỳ quay về văn phòng.
Dư Du Kỳ nói, “Lần này Tư Tư lẫn lộn đầu đuôi hết cả nhỉ, cứ tưởng mời Từ Mạn là có thể tăng sự thu hút cho sản phẩm của mình, ai ngờ đến dự toàn là phóng viên giới giải trí, làm gì có chuyện bọn họ quan tâm đến sản phẩm hay dở như thế nào, toàn bộ tâm tư chỉ đặt vào việc làm cách nào moi ra được xì căng đan gì đó của các minh tinh để phát tán tin đồn thôi.”
“Em đã sớm đoán được kết quả này nên lúc đó mới bình tĩnh như vậy phải không?” Hàn Á Lệ hỏi Bình An, cuối cùng chị mới hiểu tại sao khi Bình An biết được bên Cao Tinh sẽ có toàn ngôi sao đến dự để trợ trận thì lại càng tự tin.
“Mời ngôi sao làm người phát ngôn thì vô luận ngôi sao đó có rực rỡ có nổi tiếng cỡ nào thì nhân vật chính trong buổi họp báo vẫn là sản phẩm. Đáng lý ra Từ Mạn không nên mời Lý Tử Thông xuất hiện.” Bình An vào văn phòng, mở TV ra, vừa vặn thấy đang đưa tin về buổi họp báo giới thiệu của Tư Tư tối qua.
Một đám phóng viên đang nhao nhao vây quanh Từ Mạn và Lý Tử Thông để đặt câu hỏi.
Bình An cười lắc đầu, “Từ Mạn quên bản thân cô ta là người phát ngôn của sản phẩm bên Tư Tư mà lại biến mình thành nhân vật chính, hoàn toàn không mở miệng tuyên truyền một câu nào cho Tư Tư cả.”
Hàn Á Lệ nói, “Mẫn Nhi đúng là thông minh, tối qua khi phóng viên phỏng vấn, cô ấy nói câu nào cũng toàn khen ngợi sản phẩm của chúng ta.”
“Sao muốn nhìn bộ dạng của Cao Tinh lúc này quá đi!” Dư Du Kỳ vui vẻ hét to lên.
Ánh mắt của Bình An long lanh, liếc xéo Hàn Á Lệ và Dư Du Kỳ, “Hôm nay sản phẩm PSD đều đã bắt đầu trưng bày ở các khu thương mại, hay là chúng ta đi tuần tra chút đi?”
Dư Du Kỳ lập tức tán thành, “Hôm nay Hàn Chi Bảo cũng có khuyến mãi, tôi cũng muốn đi một vòng các khu thương mại để xem thế này đây.”
Hàn Á Lệ đứng lên, “Vậy còn chờ gì nữa mà không đi, nói không chừng còn có trò hay để xem nha.”
Tư Tư cũng có cửa hàng chuyên doanh ở các khu thương mại lớn, cũng cùng chung một tầng lầu với Duy An, hai công ty hiện nay đã trở thành đối thủ một mất một còn của nhau.
Nơi đầu tiên các cô tới đương nhiên là Trung Hoa Thịnh Thế, cửa hàng độc quyền PSD hôm nay chính thức mở cửa, trong cửa hàng đã nườm nượp khách hàng đến hỏi thăm nhân viên bán hàng các công dụng của nó.
Phía đông cửa hàng độc quyền của họ là cửa hàng độc quyền của Tư Tư, hiện tại xem ra là không có khách hàng nào cả, không biết sau này sẽ thế nào.
Bình An các cô đi hết một vòng các cửa hàng ở các trung tâm thương mại lớn, hiệu quả đạt được còn tốt hơn gấp nhiều lần so với các cô tưởng tượng. Buổi họp báo hôm qua xem ra đã thật sự rất thành công.
Vài ngày tiếp theo, các tờ báo lớn lần lượt được xuất bản, sản phẩm PSD của Duy An lập tức trở nên nổi tiếng. Hơn nữa, những clip quảng cáo do Hồng Mẫn Nhi làm người mẫu đã bắt đầu được phát trong giờ vàng của các đài truyền hình, rất nhiều cửa hàng tại các khu thương mại đều cháy hàng khiến mọi người trong Phòng Thị trường phải chạy vắt chân lên cổ để bổ sung lượng hàng hóa cho kịp thời.
Đương nhiên, sản phẩm bên Tư Tư cũng bán được không ít, các fan của Từ Mạn dĩ nhiên là muốn ủng hộ cô ta, nhưng dù sao, sản phẩm bên đó được định giá không thấp nên số người có thể bỏ một số tiền tương đối ra mua không nhiều lắm.
Nghe nói Cao Tinh bị lão Tổng Giám Đốc của Tư Tư kêu lên mắng cho một trận vuốt mặt không kịp, còn uy hiếp cô ta nếu năm nay thành tích bán hàng mà không tăng thêm 10% thì cô ta nên bỏ của chạy lấy người mà rời khỏi công ty đi.
Tuy Cao Tinh là người có tính cách ngạo mạn nhưng năng lực làm việc rất tốt, chứ không thì đã không thể ngồi vào được cái vị trí quản lý thương hiệu cao cấp khó nhằn kia, chính bản thân cô ta cũng không thể tưởng tượng được là buổi họp báo lần này lại có một kết cục tồi tệ như vậy.
Cô ta chỉ có thể tự trách mình đã quá khinh địch không xem Bình An ra gì, nên hoàn toàn chẳng để tâm vào việc điều tra trước xem Duy An sẽ có mánh lới gì trong buổi họp báo.
Chẳng qua, cô ta dĩ nhiên sẽ không tự kiểm điểm bản thân, người chưa từng thất bại lần nào như cô ta làm sao có thể thừa nhận là cô ta thế mà lại bị một con oắt đánh bại? Cô ta trách là trách Từ Mạn chẳng phân biệt được giữa công và tư, lẫn lộn nhiệm vụ, không lo tuyên truyền cho sản phẩm, không thực hiện đầy đủ trách nhiệm của một người phát ngôn.
Từ Mạn bị Cao Tinh trách cứ như vậy thì trong lòng không phục chút nào, đơn giản phủi đít quay về Hongkong cùng người đại diện, ngay cả hoạt động tuyên truyền tiếp theo cũng không tham gia.
Cả hai con chim công kiêu ngạo này tuy đều không phục lẫn nhau nhưng thật ra lại có điểm chung, đó là các cô đều vì buổi họp báo thất bại lần này mà càng ghét cay ghét đắng Bình An.
Cao Tinh thề nhất định sẽ khiến cho hạn ngạch tiêu thụ sản phẩm của Tư Tư vượt qua PSD của Duy An.
Đương nhiên, Bình An hoàn toàn không biết trong đầu của các cô nàng kiêu ngạo kia có những ý tưởng vặn vẹo gì, hiện tại cô đang vội đến trường để xin được đi thực tập sớm, sau đó còn phải nghĩ xem phải thực hiện thế nào việc quảng cáo sản phẩm cho nhãn hàng Nhã Hòa mà cô vừa lấy được hợp đồng về tay.
Nhã Hòa làm cô càng cảm thấy áp lực hơn PSD nhiều.