Bình An mang theo Lê Thiên Thần đi tới quán cơm thường đi, không có vấn đề có thể nói, hơn nữa một chút không khí lãng mạn cũng không có, đứng ở ngoài cửa quán bán hàng Lê Thiên Thần không nhịn được liền nhăn mày lại.
Bình An, không có phòng ăn khác sao? Hay chúng ta đi ăn ở nhà hang Châu Âu nhé? Lê Thiên Thần kéo tay Bình An, cau mày đề nghị .
Nhà hàng Tây đương nhiên là có, hơn nữa hoàn cảnh ưu nhã rất thích hợp tình nhân đi ăn cơm, nhưng cô không muốn cùng anh đi đến những nơi đó, mặc dù kiếp trước cô vẫn hi vọng mang theo anh đến những phòng ăn tình nhân, hiện tại, cô nhìn thấy anh đã không muốn ăn rồi, làm sao có thể đi phòng ăn tình nhân chứ.
Những món này ăn rất ngon, em hay cùng mấy đứa bạn cùng phòng thường xuyên đến đây ăn đó. Bình An khéo léo tránh ra khỏi tay của anh, đi vào quán bán hàng.
Lê Thiên Thần bất đắc dĩ cười một tiếng, cũng cùng đi theo đi vào, bọn họ ngồi xuống ở cạnh cửa sổ.
Xem ra sau khi vào đại học, em thay đổi rất nhiều. Mắt Lê Thiên Thần dịu dàng như mặt nước nhìn Bình An, lúc mới quen cô, cô vẫn còn đang học trung học quý tộc đối cuộc sống yêu cầu không phải là người bình thường có thể so sánh, ăn đồ bắt bẻ, ở nơi nào ăn cũng bắt bẻ, loại quán bán hàng ầm ỹ này . . . . . . Trước kia cô làm sao có thể sẽ đi vào, dù chỉ đi ngang cũng khẽ cau mày.
Người luôn phải thay đổi, không thể vĩnh viễn đứng tại chỗ. Bình An đang cầm thực đơn nhìn món ăn, không hề ngẩng đầu nhìn Lê Thiên Thần.
Anh lại hy vọng em vĩnh viễn giữ vững bộ dáng lúc trước, mỗi ngày đều thật vui vẻ, đây cũng là hi vọng củaChú Phương. Lê Anh Thiên Thần vuốt tóc cô, dịu dàng nói.
Chẳng lẽ hiện tại em không vui sao? Bình An nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh.
Em thật sự thấy vui vẻ sao? Lê Thiên Thần hỏi ngược lại.
Bình An cười cười, gọi phục vụ viên, Anh muốn ăn gì?
Em gọi là được rồi. Lê Thiên Thần nói.
Bình An gọi mấy món ăn bình thường, đều là món Lê Thiên Thần không thích ăn chút nào, mà cô rất ưa thích .
Ánh mắt dò xét của Lê Thiên Thần nhìn cô càng ngày càng sâu.
Cô dựa vào thành ghế, đôi tay rất tự nhiên để lên bàn, chỉ có hai chân dưới đáy bàn khép lại, tiết lộ ra tâm tình đè nén của cô lúc này, sau đó trả lời câu hỏi vừa rồi của Lê Thiên Thần, Anh Thiên Thần, anh cảm thấy bây giờ em không phải là thật vui vẻ sao?
Em vẫn còn đang giận anh. Lê Thiên Thần khẳng định nói.
Bình An thiếu chút nữa cười lạnh ra tiếng, cho đến bây giờ anh vẫn cho rằng cảm xúc của cô chỉ có thể vây quanh một mình anh sao?
Em không tức giận! Em chỉ đã hiểu thong suốt, sau này sẽ không quấn lấy anh nữa. Cô lấy giọng nghiêm túc trả lời.
Bình An, công việc của anh rất bận, không thể luôn ở bên cạnh em, đây là lỗi của anh, em đừng dỗi nữa. Lê Thiên Thần bất đắc dĩ nói, cho là Bình An cho đến bây giờ vẫn đang giận dỗi với anh.
Bình An đưa ánh mắt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường mờ vàng đem bóng dáng người đi đường kéo đến thật dài, nhẹ giọng nói ra, Không phải anh rất chán ghét em quấn quýt anh sao? Em đây không phải nói lẫy, em thật sự đã suy nghĩ thong suốt, bởi vì thiếu chút nữa em đã đem mình hại chết.
Phục vụ viên mang thức ăn đến, Lê Thiên Thần mím môi không nói thêm gì.
Cô tựa hồ đã hạ quyết tâm không hề quấn anh nữa, ý của cô. . . . . . Là không thích anh nữa sao? Lê Thiên Thần ở trong lòng lắc đầu một cái, so với bất luận kẻ nào, anh hiểu rõ lòng của nha đầu này hơn ai hết, làm sao có thể nói quên liền quên?
Nếu như cô chỉ đang giận dỗi lấy được sự chú ý của anh, không thể không nói, lần này cô thật thành công, mấy ngày nay không có điện thoại của cô quấy rầy, không có cô cả ngày xuất hiện ở trước mặt, anh thật sự có chút không quen.
Đến tột cùng là ai dạy cô một chiêu như vậy muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào? Là vị Ôn nhị thiếu đó sao?
Bình An nhìn anh một cái, sau đó chỉ vùi đầu ăn cơm.
Sao không đeo lắc tay anh tặng? Không thích sao? Lê Thiên Thần múc thêm cho Bình An một chén canh đầu cá nữa, ánh mắt dịu dàng rơi vào trên cổ tay trái của cô.
Ừ. Bình An gật đầu, cái lắc tay đính ước kia cũng không biết bị di vong ở cái góc nào rồi.
Trước đây em rất thích . Lê Thiên Thần khẽ cau mày nói.
Bình An cười cười, Làm sao có thể vĩnh viễn thích một vật, bất kể là cái gì, cũng sẽ quá hạn .
Lê Thiên Thần có chút tức giận, vì loại giọng không cần thiết chút nào này của cô, Tình cảm cũng giống vậy sao?
Đây là một vấn đề phức tạp.
Trước khi cô chết lần đầu tiên, tình yêu của cô đối với anh cho tới bây giờ như một, chỉ là tình cảm anh đối với cô biến chất, không, nói không chừng không phải biến chất hoặc là quá hạn, mà là cho tới bây giờ anh có lẽ chẳng từng yêu cô.
Bình An, em thay đổi quá nhiều, đây không phải là chuyện tốt! Bình An như vậy làm cho anh không cách nào thích ứng được, anh chỉ thích Bình An chịu ảnh hưởng mỗi tiếng nói mỗi cử động của anh hơn.
Bình An cong môi cười yếu ớt, nếu như cô không thay đổi, cô sẽ phải chết them lần nữa rồi.
Bất kỳ ai nếu đã chết qua một lần, thì đều sẽ không bao giờ muốn nếm trải lại cảm giác tuyệt vọng kia một lần nào nữa, mà cô cũng không ngoại lệ.
Em ăn no rồi. Bình An để đũa xuống, Lê Thiên Thần gần như không động qua chiếc đũa.
Ánh mắt anh khẽ híp một cái, khóe miệng co quắp một chút, cuối cùng chỉ có thể than nhẹ, Anh đưa em về.
Đoạn đường trở về kí túc xá này, hai người cũng không nói chuyện, xe chậm rãi dừng lại ở dưới lầu, Bình An nhẹ nói câu cám ơn, muốn mở cửa xe đi xuống.
Bình An! Lê Thiên Thần đột nhiên bắt được tay của cô, đem cô nhẹ nhàng kéo, nghiêng người ôm cô vào trong ngực, ở khóe môi cô ấn lên một nụ hôn, Anh nhận thua, đừng giận dỗi anh nữa, có được hay không?
Bình An cụp mi xuống, che giấu đáy mắt chán ghét, Anh Thiên Thần, anh thật sự không cần làm như vậy, cho dù em không đến với anh, thì ba em vẫn sẽ bồi dưỡng cho anh.
Lê Thiên Thần chợt buông cô ra, thanh âm lộ ra tức giận, Em cho rằng, anh là vì cái gì mới muốn ở cạnh bên em?
Cũng không phải là bởi vì yêu em. Bình An giễu cợt cười khẽ, mu bàn tay quẹt qua đôi môi, mùi vị của anh làm cho cô cảm thấy ghê tởm.
Cũng không biết là lời này chọc giận Lê Thiên Thần, hay là động tác của Bình An kích thích anh, anh dùng lực nâng mặt Bình An lên, nặng nề hôn xuống.
Bình An dùng sức tránh thoát, đôi tay bị anh nhanh chóng chế trụ.
Nam nữ lực lượng cách xa, Bình An không cách nào đẩy anh ra, định bình tĩnh lại, mắt lạnh nhìn gương mặt tuấn tú của anh gần ngay trước mắt, nụ hôn của anh ở trong lòng cô không mang lại một chút rung động nào.
Một lát sau, Lê Thiên Thần mới buông cô ra, ở bên tai cô nhỏ giọng nỉ non, Vốn là muốn đợi em qua hai mươi tuổi , Bình An, em thật sẽ đem anh ép điên.
Lê Thiên Thần, nếu như tôi nói tôi không thương anh, anh có tin hay không? Bình An cũng không nhúc nhích, thanh âm cực kỳ lạnh.
Lê Thiên Thần kinh ngạc một lúc, ngay sau đó cười khẽ, Bình An, đừng nói đùa hay giận dỗi như thế.
Anh không tin cô đã không còn thương anh, đừng nói là anh, đại khái ai cũng không tin, nếu như cô không phải đã chết qua một lần cô cũng không tin Phương Bình An có một ngày sẽ không thương Lê Thiên Thần nữa.
Lê Thiên Thần là trời của Phương Bình An, là sinh mạng của Phương Bình An, ai cũng có thể như vậy nghĩ.
Tôi mệt, muốn trở về kí túc xá. Hiện tại không tin cũng không cần gấp gáp, một ngày nào đó bọn họ sẽ tin, Phương Bình An coi như không từng gặp qua Lê Thiên Thần, một ngày nào đó cô sẽ gặp được người đặc biệt khác, cũng sẽ yêu thương người khác.
Lê Thiên Thần buông cô ra, đáy mắt là một mảnh sáng rực dịu dàng, Ừ, về nhà anh sẽ gọi điện thoại cho em.
Bình An ngay cả nụ cười đều lười phải kéo ra , mở cửa xe cũng không quay đầu lại đi thẳng vào trong bóng đêm.