Đến tột cùng, con người ta có thể hận bao nhiêu sâu? Bình An không biết. Cô đã từng yêu sâu sắc một người đàn ông, nhưng lại bị thương tổn đến thương tích đầy mình, cái câu “yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu” không còn thích hợp để dùng cho cô nữa, tình yêu và hận thù của cô đối với Lê Thiên Thần đã không còn cách nào mà để ngang hàng.
Có thể trọng sinh và thay đổi số mạng, cô đã vô cùng cảm kích trời cao. Mặc dù cô oán hận ngập trời đối với Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần, nhưng vẫn chưa hề muốn trả thù bọn họ đến cùng đường. Hóa ra cô vẫn còn thiện lương quá.
Hôm nay, tuy rằng cô không dám khẳng định về nguyên nhân khiến cho ba chết ở kiếp trước, nhưng rất khẳng định là không thể không liên quan tới Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần. Nỗi hận của cô đối với bọn họ đã không thể dùng ngôn ngữ mà diễn đạt được nữa rồi.
Bình An lau nước mắt trên mặt, hít thở một hơi thật sâu, đem kết quả cất vào trong túi, yên lặng tỉnh táo thề độc trong lòng: nếu như cô không hủy diệt được đôi nam nữ chó chết Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần kia, cả đời này cô cũng không có tư cách được hưởng hạnh phúc.
Cô không còn ý tưởng ngây thơ là chỉ muốn đuổi bọn họ ra khỏi công ty đơn giản như vậy nữa.
Sau khi tỉnh táo lại, Bình An mới nổ máy xe đi về hướng công ty Phương thị.
Trên đường đi, cô nhận được hai cú điện thoại, một cái là Nghiêm Túc gọi cho cô, hẹn cô tối nay cùng đi giúp anh tham dự dạ tiệc từ thiện.
“Đêm nay tôi không muốn đi.” Thanh âm Bình An hơi trầm xuống, hiện tại tâm tình của cô quá phức tạp, vừa vui vẻ vì trái tim của ba không có vấn đề, vừa phẫn hận các hành động tàn nhẫn của Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần kiếp trước.
Cô thật sự chưa bao giờ nghĩ tới việc bọn họ sẽ xuống tay hạ độc ba, nếu như khi đó cô không phải vừa vặn xuất hiện tại quán bar, nếu Đỗ Hiểu Mị không thành công trong việc hãm hại cô, có phải bọn họ sẽ hại chết luôn cả cô chăng?
Thật ra thì suy đoán này của Bình An cũng không xa sự thật là bao nhiêu. Ban đầu, cô từ trong nhà ra ngoài, Đỗ Hiểu Mị đúng lúc đang ở dưới lầu, thấy cô lái xe ra thì liền theo phía sau cô. Sau khi Bình An vào quán bar, ả lập tức gọi điện thoại cho những phóng viên đã được ả mua chuộc, rồi tự mình cầm ly cocktail có bỏ sẵn một viên thuốc nhỏ đi vào quầy rượu, sau đó là những chuyện đã xảy ra. Mà nếu như lúc đó Bình An không đi ra ngoài thì Đỗ Hiểu Mị cũng sẽ chọn một phương thức khác để đối phó với cô và Phương Hữu Lợi. Đưa Bình An uống xong ly rượu bị bỏ thuốc, sau đó mở động cơ xe ra động tay động chân, làm cho Bình An tử vong ngoài ý muốn, Phương Hữu Lợi sẽ không chịu nổi cú sốc mà phát bệnh tim.
Bất kể dùng phương thức nào, kết quả đều giống nhau.
Nói cho cùng, đều bởi vì Bình An không biết nhìn người, Phương Hữu Lợi cũng quá tin tưởng người bên cạnh ông, cho là người thân của mình chắc sẽ không phản bội mình. Có lẽ tình cảm của ông đối với Đỗ Hiểu Mị không sâu sắc lắm, nhưng vì Bình An nên ông tin tưởng hoàn toàn mà không nghi ngờ gì đối với Lê Thiên Thần, nên mới có thể bị họ thừa nước đục thả câu mà không hề phòng bị, càng không ngờ rằng con rể do ông tự tay chọn lựa bồi dưỡng lại xuống tay ngoan độc đến thế với ông.
Dĩ nhiên, tất cả những chuyện này đều là chuyện của kiếp trước. Kiếp này, dưới ảnh hưởng của Bình An, Phương Hữu Lợi sẽ không dung túng thân nhân của mình thế nữa, nếu không thì đã không cách chức cha con Phương Hữu Kiệt.
Nghe được giọng nói như mất hết hơi sức của Bình An, chân mày Nghiêm Túc cau lại, thanh âm trầm ấm tràn đầy lo lắng xuyên qua làn sóng điện truyền đến, “Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Bình An lấy lại tinh thần, xoa xoa giữa mày. Bây giờ mà ngồi đây hối hận sự ngu dốt của kiếp trước thì cũng không làm được gì, quan trọng nhất là hiện tại và tương lai. Cô cố gắng hết sức để không cho cảm xúc của mình lộ ra qua giọng nói, khẽ khàng nói với Nghiêm Túc, “Tôi không sao đâu. Rất xin lỗi, hôm nay thật sự không có cách nào làm bạn gái của anh được.”
Một người khôn khéo như Nghiêm Túc sao lại không nghe ra thanh âm khác thường của cô được chứ, nhưng nếu cô không muốn nói, anh cũng không tiện hỏi nhiều, “Được rồi, vậy để lần sau.”
Bình An hàm hồ đáp một tiếng, liền cúp điện thoại.
Nghiêm Túc cau mày nhìn chằm chằm thật lâu vào điện thoại di động, sau đó mới thở một hơi bất đắc dĩ, cũng không rõ rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì mà nghe giọng như không được vui vẻ. Anh chỉ thích nhìn thấy cô nghịch ngợm linh động hoạt bát, làm cho người ta cảm giác được năng lượng cuộc sống trên con người cô.
Đột nhiên rất nhớ nhung nụ cười sáng ngời như ánh mặt trời của cô, nhưng đối mặt với hành động trốn tránh khắp nơi của cô, trái tim của Nghiêm Túc lần đầu tiên nảy sinh cảm giác thất bại, Bình An này… thật sự đã khiến cho anh không thể bỏ được rồi. Bây giờ thì anh còn có thể chịu đựng nổi sự kích động muốn đưa cô vào mà ấp ủ nâng niu trong vòng tay của mình, nhưng anh không biết anh còn có thể nhẫn nhịn được bao lâu nữa. Đối xử kiên nhẫn cẩn thận từng li từng tí với một phụ nữ đến như vậy, thật sự là lần đầu tiên anh làm.
Không triển khai hành động chính vì không muốn hù dọa cô. Aiz, không thể sử dụng thủ đoạn mà theo đuổi cô nhóc kia được, anh vẫn phải cố gắng hết sức mà xuất hiện bên cạnh cô cho thật nhiều vào, từ từ chậm rãi để cho lòng cô có anh, có thế thì anh mới có thể tiến hành bước kế tiếp được.
Bình An lái xe đến công ty, cầm báo cáo đi vào tới khu tiếp tân trong đại sảnh thì đột nhiên cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô hình như có chút quỷ dị. Cô cười cười gật gật đầu chào các cô, đi thẳng đến đứng trước thang máy dành riêng. Có vài nhân viên bước ra từ thang máy bên cạnh, khi thấy Bình An cũng đều cười đến vô cùng mập mờ.
Đã xảy ra chuyện gì à? Bình An buồn bực nghĩ, bất quá hiện tại tâm tình của cô không được tốt lắm, nên không cẩn thận suy nghĩ nhiều như vậy.
Cửa thang máy đinh một tiếng rồi mở ra. Bình An bước ra, mấy cô thư ký trong phòng thư ký nhìn thấy cô cũng cười phất phất tay, “Phương tiểu thư, hôm nay chắc tâm tình tốt lắm nhỉ, tiểu biệt thắng tân hôn mà.”
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, vài thư ký cao cấp ngày thường tương đối nghiêm chỉnh đang gom lại cùng nhau, chuẩn bị đi xuống nhà ăn ăn cơm, thấy Bình An thì tất cả ánh mắt đều sáng lên, lửa bà tám nhiều chuyện đều đang thiêu đốt hừng hực trong mắt các cô.
Riêng Bình An nghe được lời các cô thì cau mày nghi ngờ, nói thế là ý gì? Bộ thoạt nhìn cô bây giờ giống như đang tốt tính lắm sao?
“Thư ký Cao à, các chị đừng nhìn tôi cười đến nổi da gà như vậy chứ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Bình An không lập tức đi đến phòng làm việc của Phương Hữu Lợi mà đi vào phòng thư ký, nói chuyện cùng mấy cô thư ký cấp cao này.
“Cô sẽ biết ngay ấy mà.” Thư ký Cao cười thần bí, cũng không chịu tiết lộ ý tứ gì.
Bình An càng cảm thấy hoang mang, câu nói lấp lửng kiểu này, lại thần bí như thế, thật sự cô chả nghĩ ra là chuyện gì hết.
Dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa, Bình An hỏi bọn họ, “Tại sao không thấy Hồng đại ca vậy? Đang ở trong văn phòng của ba tôi à?”
Thư ký tên Chanh của Bộ phận Nhân sự dưới lầu vừa nghe Bình An hỏi đến Hồng Dịch Vũ thì lập tức nói, “Phương tiểu thư quan tâm Hồng trợ lý như vậy bộ không sợ người yêu ghen sao?”
Bình An cười yếu ớt hỏi, “Tôi ở đâu mà có tới hai người trong lòng lận vậy?”
“Chẳng lẽ Phương tiểu thư không nhớ nhung trợ lý Lê một chút nào à. A, không đúng, hiện tại phải gọi là Tổng Giám Đốc Lê rồi.” Chanh cười nói.
Ánh mắt Bình An trầm xuống, sực nhớ rằng còn rất nhiều người cho đến bây giờ vẫn nghĩ là cô chết mê chết mệt Lê Thiên Thần, rất nhiều người trong công ty còn không dám ngang nhiên đắc tội với hắn, bởi sợ rằng cô sẽ ra mặt thay cho hắn. Chẳng qua những người bên chi nhánh công ty tại Thành phố S không rõ lắm về tình yêu cuồng nhiệt trước kia của cô đối với Lê Thiên Thần nên mới dám gây khó khăn cho hắn, nhưng mà họ vẫn sẽ tới Tổng Công Ty bên này để hỏi thăm thái độ của cô.
Xem ra, đã đến lúc phải tỏ rõ thái độ rồi.
“Ngàn vạn lần xin đừng hiểu lầm. Tôi đến nay còn độc thân, nếu người khác mà cho là trong lòng tôi đã có đối tượng rồi không dám theo đuổi tôi nữa, tôi không bỏ qua cho các chị đâu đó nha.” Bình An nửa thật nửa đùa nói vậy.
Mấy thư ký nghe thế đều ngẩn người ra. Các cô có thể leo lên đến chức thư ký cấp cao, hơn nữa đều hòa đồng thuận buồm xuôi gió với nhau, rõ ràng ngoại trừ năng lực của bản thân ra thì điểm quan trọng nhất chính là hiểu được việc “nhìn mặt đoán ý”; nếu thật sự không hiểu ý tứ trong câu này của Bình An, các cô chắc chắc cũng không có khả năng ngồi vào vị trí hôm nay.
Thật ra thì chuyện Bình An theo đuổi Lê Thiên Thần, là những thư ký bên người của các cấp lãnh đạo, thường ra vào phòng thư ký trên tầng thượng của Phương Hữu Lợi, các cô rõ ràng nhất. Hơn nửa năm gần đây, các cô cũng nhận thấy được sự lãnh đạm mà Bình An dành cho Lê Thiên Thần, nhưng chỉ vì trước đây tình cảm của Bình An thật sự quá nồng nhiệt mãnh liệt, thế nên các cô ấy không tin lắm rằng cô có thể lập tức chết tâm với Lê Thiên Thần, cho nên mới tìm cơ hội thử dò xét.
Hôm nay xem ra thì Lê Thiên Thần quả thật đã thuộc về quá khứ rồi, vậy có phải đó là đại biểu cho việc các cô rốt cuộc có thể ra tay đối với vị Tổng Giám Đốc chi nhánh công ty tuổi trẻ tài cao này hay không?
Nhưng mà, không có vòng hào quang của Phương Bình An, liệu Lê Thiên Thần vẫn còn có thể thuận buồm xuôi gió sao? Đột nhiên, vị trí thí sinh làm chồng tốt nhất của Lê Thiên Thần trong suy nghĩ của các cô thư ký tại đây liền giảm xuống rất nhiều. Các cô làm thư ký cần phải tai nghe tám hướng, đương nhiên là có nghe nói đến chuyện Lê Thiên Thần vấp phải trắc trở khắp nơi tại Thành phố S, xem ra người đang giữ vị trí thứ bảng trong danh sách Vương Lão Ngũ Kim Cương của công ty sắp sửa được thăng hạng rồi.
“Chúng tôi hiểu lầm cũng không sao, chỉ cần người trong lòng của Phương tiểu thư không hiểu lầm là được rồi.” Các loại ý tưởng thiên biến vạn hóa ở trong đầu cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, Thư ký Cao từ trong cơn khiếp sợ khôi phục lại như cũ rất nhanh, cười tủm tỉm nói vậy với Bình An, trong lời nói đã để lộ ý sau này sẽ không gán ghép Bình An và Lê Thiên Thần vào một chỗ nữa.
“Vậy nếu có người nào khác hiểu lầm, chắc phải phiền các chị giải thích dùm tôi quá, đặc biệt là bên phía Thành phố S, tôi cũng không muốn phá hư tình cảm của người khác đâu.” Bình An trợn trợn mắt, vẻ mặt vô cùng dí dỏm đáng yêu, ngữ điệu có vẻ thật lòng vô cùng.
“Không thành vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ thay Phương tiểu thư làm sáng tỏ chuyện này.” Thư ký Cao gật đầu bảo đảm, nghĩ thầm, thì ra là Lê Thiên Thần có mới nới cũ rồi, chẳng trách cái ả Đỗ Hiểu Mị kia mới vào công ty không bao lâu mà đã leo lên tới bộ phận PR, tiếp đó lại đi cùng tới Thành phố S. Từ đó suy ra, việc Lê Thiên Thần đi Thành phố S chưa chắc là đi sơn son thếp vàng, mà là bị Chủ Tịch lưu đày, muốn trừng phạt anh ta đó thôi.
Có phải nên thông báo cho người phía dưới để họ làm theo ý ông chủ không nhỉ, khiến cho Lê Thiên Thần phải chịu nhiều nhiều hành hạ một chút?
Bình An nhìn các cô trong nháy mắt đổi thành đủ loại vẻ mặt, trong lòng cực kỳ hài lòng về hiệu quả này. Đừng nhìn mấy cô nàng trợ lý cao cấp này bày ra dáng vẻ cao quý đoan trang băng thanh ngọc khiết mà lầm nha, thật ra các cô nàng này đều thích tám chuyện bí mật mà các cô moi được với các nhân viên hành chính đồng nghiệp dưới lầu, tán dóc bốc đồng đủ mọi loại tin tức trong công ty. Chuyện cô không hề thích Lê Thiên Thần nữa chỉ cần thông qua các cô nàng này nhắn dùm xuống dưới, không đến hai ngày, mọi người trong công ty sẽ rõ ràng.
Thời cơ thật sự là thích hợp, ngay từ đầu cô vốn dĩ đã định phủi sạch quan hệ với Lê Thiên Thần, nhưng lúc đó sẽ làm cho người ta cảm thấy quá đột ngột. Người khác chắc chắn sẽ không tin tưởng mà ngược lại còn có thể cho là cô đang cố ý hấp dẫn chú ý của Lê Thiên Thần. Bây giờ đã hơn nửa năm, cô lãnh đạm với Lê Thiên Thần lâu như vậy, lại từng để cho các cô hiểu lầm là cô có mới nới cũ mà thích Hồng Dịch Vũ, Lê Thiên Thần lại cùng Đỗ Hiểu Mị song song sánh vai đi đến Thành phố S, tin chắc rằng sẽ không còn người nào hoài nghi sự thật rằng cô đã không còn thương yêu gì Lê Thiên Thần nữa.
Tâm trạng Bình An cuối cùng cũng khá hơn một chút, sau khi nói thêm vài câu với các cô, chào tạm biệt xong liền đi về phía văn phòng của Phương Hữu Lợi.
Thư ký Cao thấy cô gõ rồi mở cửa ra mới sực nhớ là đã quên nói cho Bình An một chuyện rất quan trọng, nhưng giờ thì không kịp nữa rồi.
Khi Bình An nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi nhưng tuấn tú ngồi trên ghế salon da của Ý thì cuối cùng cũng hiểu tại sao những nhân viên kia khi thấy cô thì ánh mắt lại tràn ngập ý cười mập mờ như vậy.