Mã Giai thị trốn nhà chẳng phải lần đầu tiên, kỹ thuật thành thạo lắm rồi, nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, thế nên cô ta bị nhốt vào phòng tối trừng phạt.
Mã Giai thị có một bí mật, cô ta là người xuyên không, nhưng cô ta có một khả năng thiên phú, đó là vẫn nhớ rõ chuyện kiếp trước. Kiếp trước cô ta lăn lộn trên mạng Tấn Giang (trang web chuyên đăng tiểu thuyết mạng rất nổi bên Trung Quốc), sau khi biết bản thân họ Mã Giai, ama tên Cái Sơn, cô ta liền nhận ra, cô ta không phải là phi tần bất hạnh sinh năm trai một gái chỉ sống được hai đấy sao?
Trước khi xuyên không cô ta vẫn đang nằm trong hố chờ lấp, thế nên tương đối hiểu biết về Mã Giai thị. Đại thần xuyên không quả nhiên có lòng chiếu cố cô ta, so với mấy đứa đần xuyên thành ai cũng chẳng biết, rõ ràng là cô ta có lợi thế hơn đúng không. (lời tác giả: cô ám chỉ cô em lải nhải của chúng ta đấy ah?)
Vì thế, từ khi bắt đầu biết đi, Mã Giai thị đã lên kế hoạch cho bản thân, dù sao muốn thành nữ nhân của Khang Hi cũng phải có tố chất hơn người, ít nhất cũng phải nội ngoại kiêm tu. Quan trọng nhất là, cô ta lên kế hoạch sẽ rèn luyện thân thể sức khỏe thật tốt, không thể hễ sinh đứa con nào là chết đứa con đấy.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, năm Thuận Trị thứ 18, Mã Giai thị phát hiện Thuận Trị không băng hà theo lịch sử. Cô ta giơ ngón tay fuck you với bầu trời triều Thanh, bầu trời trong veo ra vẻ bản thân rất vô tội.
Lịch sử thay đổi, Mã Giai thị khủng hoảng, rốt cục là vị đại thần nào lợi hại như thế, ấu chúa Khang Hi đã bị người đấy thổi bay, đừng nói là sẽ thổi bay luôn cả Vinh Phi là cô ta. Sau đó cô ta dò hỏi rất nhiều, mới xác định một người xuyên không nữa là Đông Quý phi.
Nếu người xuyên không là mẹ Khang Hi, vậy Khang Hi chắc sẽ vẫn làm Hoàng đế, cô ta vẫn thành Vinh Phi. Thế nên cô ta yên tâm, đối với việc sắp đến lúc tiến cung cô ta rất hài lòng, vừa được sủng ái lại có thân hình khỏe mạnh gợi cảm, đó sẽ là những lợi thế rất lớn cho những đứa con của cô ta.
Không ngờ vừa trốn nhà đi chơi lại gặp Khang Hi, chẳng phải chứng minh cô ta là nữ chính đó sao? Sau đó, “nữ chính” của chúng ta quỳ trong phòng tối suốt một đêm, không ngừng tưởng tượng ra một loạt tình tiết kịch tính, từ sủng đến ngược, có thể viết thành <100 sự kiện không thể không nói đến giữa tôi và Khang Hi>.
Đối với việc yêu chiều cô em họ của Khang Hi, Mã Giai thị cảm thấy cô em họ kia nhất định là nữ thứ chính, dù sao cô em họ cũng chỉ sinh được một đứa con gái còn bị chết non, bản thân cũng hương tiêu ngọc vẫn từ sớm. Mã Giai thị còn thầm quyết định sẽ dành quyền nuôi nấng Ung Chính, có thể do cô ta sinh ra thì càng tốt.
Mã Giai thị say sưa tưởng tượng viễn cảnh tương lai, hoàn toàn quên mất chuyện vẫn chưa biết tác giả là mẹ ruột hay mẹ ghẻ của cô ta, nhưng nữ chính không trải qua thiên tân vạn khổ sao có thể gọi là nữ chính? Vì thế trong đêm hôm khuya khoắt, cô ta như uống nước tăng lực, đem tất cả tiểu thuyết cung đấu trạch đấu từng đọc ra điểm lại một lượt, đệ nhất sủng phi, ta đến đây!
Sau khi Chỉ Lan về phòng, vô cùng băn khoăn nhìn “danh sách thù địch”, tại sao Mã Giai thị lại đột nhiên trở thành “đối tượng phải lưu ý”. Quả nhiên người ở cổ đại rất thích kiểu tiếu lý tàng đao, sau này nàng sẽ tăng cường cẩn thận.
Hơn nữa gần đây Chỉ Lan cảm thấy Huyền Diệp trở nên kỳ lạ, không phải là bị nàng đào tạo thành ngu đi chứ? Mấy năm nay nàng vẫn cẩn thận đi theo con đường biểu muội hoàn hảo, muội muội không phải là sinh vật gặp chuyện gì khó khăn cũng tìm đến ca ca, vừa dễ thương lại vừa khờ khạo đấy sao? Nàng vẫn làm đúng kịch bản mà, Huyền Diệp cũng thành công đi trên con đường hảo ca ca có chuyện gì cũng suy nghĩ thay cho biểu muội, điểm kinh nghiệm vẫn tăng đều cũng chứng minh sách lược của nàng không sai.
Nhưng không hiểu sao gần đây Huyền Diệp bắt đầu động tay động chân với nàng, đấy không phải là kịch bản dành cho con dâu nuôi từ nhỏ sao? Nàng là biểu muội, không phải con dâu nuôi từ nhỏ. Tuy nàng không nhớ rõ chuyện kiếp trước, nhưng nàng biết một điều, họ hàng gần không thể kết hôn. Đối với một cô gái hiện đại mà nói, bảo cô ấy gả cho anh trai mình thì thật là một chuyện quá mức kinh khủng, thế nên từ khi nàng xuyên không tới giờ chưa từng có ý nghĩ sẽ gả cho Huyền Diệp.
Nhưng Chỉ Lan cũng không ngốc, từ các dấu hiệu nàng có thể kết luận, nhất định nàng sẽ được gả cho Huyền Diệp, từ đó dễ dàng giải thích tại sao Mã Giai thị lại ghi tên vào “danh sách thù địch”, quả nhiên từ nay về sau phải đặc biệt đề phòng động vật giống cái bên cạnh Huyền Diệp. Nếu đã xác định chỉ có thể gả cho Huyền Diệp, nàng sẽ không giả vờ giả vịt, nàng đã đi theo con đường biểu muội một cách rất hoàn hảo, thêm một chút là thành con đường con dâu nuôi từ nhỏ, không khó khăn gì cả.
Chỉ Lan gật đầu, ngồi trên giường nở nụ cười âm hiểm, kế hoạch đào tạo vật nuôi trung thành, thật lưu manh, đúng không?!
Ở Aka Sở, Huyền Diệp đang rất lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của bản thân, đối với chuyện phải lòng cô biểu muội khờ, hắn cảm thấy bản thân rất vô tội. Lúc ban đầu, Huyền Diệp cũng chỉ cảm thấy biểu muội đáng yêu mà thôi, hắn thật sự không phải kẻ luyến đồng. Đến tuổi thiếu niên bắt đầu có tình cảm nam nữ, thân thiết cùng hắn từ ngày này sang ngày khác cũng chỉ có biểu muội, hắn không có đối tượng nào khác. Hơn nữa nàng thật sự rất lơ mơ, hắn tuyệt đối không thể để nàng gả cho người khác, làm thế không phải đưa nàng cho người khác bắt nạt sao?
Ba năm qua, biểu muội đã quen thói ỷ lại vào hắn, hắn cũng thành thói quen thay biểu muội giải quyết mọi chuyện, Huyền Diệp căn bản không thể tưởng tượng biểu muội mà gả cho người khác thì sẽ thành tình cảnh gì. Thế nên hắn quyết định chịu thiệt thòi, tiếp nhận biểu muội, không để nàng đi gây tai họa cho người khác.
Nhưng sau này phải thay đổi chiến thuật một chút, ít nhất phải khiến nàng mau chóng ý thức được chuyện hắn sẽ là chồng tương lai của nàng. Quả nhiên là con đường cách mạng, còn lắm gian truân.
Trong một đêm, ba con người khác nhau hạ ba quyết tâm khác nhau, nhưng tương lai sẽ thế nào thì không ai hay biết.
—————————— Đường phân cách “cuối cùng đã hạ quyết tâm” ——————————————
Ngày hôm sau, trong cung Cảnh Nhân, Chỉ Lan đang ngồi kể chuyện hôm qua xuất cung đi chơi với Đông Quý phi.
“Cô cô, ngoài cung thật sự rất vui, nhưng quá đông người, hơi ồn ào.” Chỉ Lan kéo tay Đông thị làm nũng.
“Con đấy, có thể xuất cung thì nên thấy thỏa mãn đi, biểu ca của con thỉnh cầu rất lâu mới được chấp thuận đấy.” Trước khi tiến cung, Đông thị cũng chẳng mấy khi ra khỏi nhà, thế giới bên ngoài tuy vui, nhưng dù sao cũng không phải thế giới của bà, hoàng cung mới là nhà của bà.
“Vậy mới nói biểu ca tốt nhất, thích biểu ca nhất.” Chỉ Lan nói rất đương nhiên.
“Không phải hôm qua con mới nói thích cô cô nhất sao? Sao đã đổi rồi.” Đông thị chỉ vào trán Chỉ Lan nói.
“Hôm qua là hôm qua, nhưng lúc này cháu lại thích cô cô nhất.” Chỉ Lan cảm thấy Đông thị thân thiết như mẹ ruột, thế nên hai cô cháu mới tự nhiên thế.
“Chỉ giỏi nịnh thôi, đã luyện chữ xong chưa?” Đông thị tuy chiều chuộng Chỉ Lan, nhưng về việc học tập vẫn rất nghiêm khắc.
“Sư phụ nói cháu đã hoàn thành giai đoạn ‘luyện mắt’, còn cần cố gắng.” Chỉ Lan thêm chút hoa lá cành cho lời khen của sư phụ.
“Kỳ thật sư phụ của con nói tuy con viết chưa tốt, nhưng cũng tính là biết thưởng thức và phân tích thư pháp, đúng không.” Đông thị rất hiểu Chỉ Lan, nhưng việc luyện chữ không thể thúc ép quá mức, Chỉ Lan đã rất cố gắng rồi, có điều thời gian ngắn ngủi, đến khi tuyển tú nữ vẫn còn năm năm, bà cũng không gấp gáp gì.
“Cô cô thật không hổ là tài nữ, sư phụ nói cháu đạt đến trình độ như cô cô là có thể xuất sư.” Chỉ Lan nịnh Đông thị.
“Con đấy! Muốn chữ đẹp thì không được lười biếng, giờ con làm cũng coi như tốt rồi, đừng vội nản lòng, có công mài sắt có ngày nên kim.” Đông thị tương đối tâm đắc với khả năng thư pháp của bản thân, quan trọng nhất vẫn là kiên trì.
“Cô cô, hôm qua cháu còn gặp một thiếu nữ quý tộc của Thượng Tam Kỳ họ Mã Giai, kỹ thuật thêu của chị ấy rất lợi hại, đã học tám năm rồi.” Chỉ Lan muốn nghe ngóng một chút về Mã Giai thị, thế nên tìm cách dò hỏi Đông thị.
“Vậy chắc là con gái của Mã Giai Cái Sơn, nhà bọn họ có năm anh em trai, chỉ có con bé là cô con gái độc nhất, bình thường rất được chiều chuộng, sao con lại gặp được con bé?” Thiếu nữ tộc Mãn cũng không mấy khi ra khỏi nhà, khi nào được mời tham gia yến tiệc mới có thể đi dự tiệc cùng người nhà.
“Chị ấy rất giỏi, có thể một mình trốn ra khỏi nhà, còn không bị ai phát hiện! Nhưng chị ấy cũng quá keo kiệt, không chỉ cho cháu biết trốn đi như thế nào.” Chỉ Lan bĩu môi, hoa chân múa tay.
“Cái Sơn dạy dỗ con gái thế nào không biết nữa, ta vẫn nghe nói tiếng tăm rất tốt, không ngờ…” Đông thị rất phản cảm với Mã Giai thị to gan, cách cách tộc Mãn có thể hào phóng có thể mạnh mẽ, nhưng quy củ nào cần thì vẫn phải giữ. Như Chỉ Lan dù bình thường có chút lơ đễnh có chút bướng bỉnh, nhưng ở phương diện quy củ thì tuyệt đối tuân thủ.
“Nhưng Mã Giai tỷ tỷ cũng không cố ý, cô cô đừng trách mắng chị ấy, đều tại cháu không tốt, không nên bàn tán chuyện thị phi.” Chỉ Lan cúi đầu buồn bã, kỳ thật nàng không hề cố ý nói xấu Mã Giai thị, ai bảo cô ta ghi tên vào “Danh sách thù địch” chứ.
“Nha đầu này, cho dù con không nói ta cũng có thể tra được. Chỉ là con quá lương thiện, thôi, sau này ta sẽ dạy dỗ con sau.” Đông thị cũng không hoài nghi rằng Chỉ Lan cố tình nói xấu Mã Giai thị, vì căn bản Mã Giai thị chẳng liên quan gì đến Chỉ Lan, chẳng xung đột gì với Chỉ Lan. Chỉ Lan vốn quen có gì cũng kể hết với Đông thị, bà rất hiểu tính tình Chỉ Lan, chỉ có trước mặt bà và Huyền Diệp Chỉ Lan mới cởi mở thân thiết thế.
“Cô cô đừng vì thế mà trách mắng Mã Giai tỷ tỷ, nếu không Chỉ Lan sẽ thành đứa mách lẻo.” Chỉ Lan nhăn mũi.
“Không nói chuyện đó nữa, mấy ngày nữa con có thể bắt đầu học bắn cung cưỡi ngựa, phải chú ý học tập cho tốt, cô nương tộc Mãn chúng ta không thể nhu nhược điệu đà như cô nương tộc Hán.”
“Thật ạ? Rốt cục có thể học cưỡi ngựa, biểu ca thường xuyên nhắc đến con ngựa Đạp Tuyết của anh ấy, thật ghen tị.” Thường ngày tán gẫu Huyền Diệp có đôi lúc nhắc đến con ngựa hắn yêu thích nhất, Chỉ Lan vẫn ghi nhớ, lúc này rốt cục có cơ hội được nhìn thấy con ngựa kia, nói không chừng còn có thể cưỡi con ngựa đấy một lần, thế nên nàng rất hưng phấn.
“Không được cưỡi con ngựa đấy, chỉ được cưỡi con nào còn nhỏ hoặc tính hiền thôi, biết không?” Đông thị vừa nhìn Chỉ Lan liền biết nàng suy nghĩ gì, vì vậy lên tiếng ngăn cản trước, nếu không gặp sự cố gì thật chẳng biết làm sao.
“Dạ, Chỉ Lan sẽ ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, không làm bừa.” Chỉ Lan gật đầu như gà mổ thóc.
“Ta sẽ dặn dò biểu ca của con, được rồi, đi nghỉ đi, buổi chiều còn phải học thêu.”
“Chỉ Lan xin cáo lui.” Chỉ Lan hành lễ xong lui ra.
Nằm trên giường, Chỉ Lan buông màn, bắt đầu nghiên cứu hệ thống. Vài năm trở lại đây nàng không đụng đến hệ thống, ngoài lúc xem “Danh sách thù địch” thì chỉ cần mẫn kiếm điểm kinh nghiệm.
Trải qua ba năm học tập, mục “Tình huống đào tạo” của nàng đã lên lv3, từ “bé ngoan” trở thành “tiểu thục nữ”, đấy là title của lv3. Huyền Diệp cũng lên thêm 2 level, hiện đang là lv3, từ “Biểu muội là biểu muội tốt ” trở thành “Biểu ca là biểu ca tốt “. Nhờ đó nàng được tặng mười hai vạn điểm kinh nghiệm, hơn nữa ba năm chăm chỉ học tập, tổng cộng tích lũy được ba mươi vạn điểm kinh nghiệm.
Chỉ Lan trùm chăn cười trộm, giờ thì nàng không cần sợ ai hết. Là vì chồng tương lai sẽ thành Hoàng đế, thế nên Chỉ Lan cảm thấy nàng nên đề phòng chu đáo, chuẩn bị kỹ càng trước. Vì vậy nàng cắn răng bỏ ra mười vạn điểm kinh nghiệm mua một quyển bí tịch, tên quyển bí tịch này bị kiểm duyệt nên không hiện, chỉ còn lại lời giới thiệu. Giới thiệu viết đây là kinh thánh dành cho phái nữ, thế nên nàng quyết đoán mua.
Bí tịch bị che tên chia làm hai phần, phần một là tu “Thân”, phần hai là dưỡng “Tính”. Tu “Thân” tức là làm mới thân thể và khí quan, làm đẹp từ trong ra ngoài. Dưỡng “Tính” chính là các kỹ thuật song tu, Chỉ Lan nhìn mà đỏ mặt. Chỉ Lan trùm chăn ôm mặt, má ơi, xấu hổ quá.
Vì thế, Khang Hi Đế tương lai, gặp phải nữ nhân như thế này, lại còn có quyển bí tịch kia, mong ngài bao dung nhiều hơn.