Năm Thuận Trị thứ 32, Tam aka ở kinh thành mừng được con trai trưởng dòng trưởng, trong phủ Tam aka nhất thời hoan hỉ phi thường.
“Chủ tử, chiều nay ngài định…?” Tam aka Huyền Diệp ngồi trước bàn, một quyển sách mở ra đặt trước mặt, có điều suốt một khắc không hề lật sách.
“Tối nay đến thăm phúc tấn, cô ấy cũng vất vả.” Huyền Diệp nói với giọng lạnh nhạt.
“Vâng.” Tiểu Lý Tử cầm đèn lồng, dẫn đường đi trước, gió thu thổi qua, Huyền Diệp cảm thấy hơi lạnh, không tự giác xiết áo.
“Thỉnh an Vương gia.” Cô gái trước mắt là đích phúc tấn Huyền Diệp cưới ba năm trước, vừa sinh cho hắn con trai. Huyền Diệp mỉm cười đưa tay như muốn đỡ dậy.
“Phúc tấn đa lễ, nàng vừa sinh con, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.” Huyền Diệp đi vòng qua phúc tấn, đến bên bục ngồi xuống, không nhận ra sự hụt hẫng trong mắt phúc tấn.
“Đa tạ Vương gia, thiếp thân khỏe, Vương gia không cần lo lắng, giờ đã nhập thu, Vương gia cũng nên chú ý sức khỏe.” Nữ tử rót chén trà nóng, đưa cho Huyền Diệp.
Huyền Diệp gật đầu, không nói gì, nhận chén trà nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
“Vương gia muốn nhìn Nhị aka không?” Nữ tử thấy Huyền Diệp có vẻ lơ đãng, mở miệng dò hỏi.
“Không cần, chắc nó đã ngủ, đừng đánh thức con trẻ.” Huyền Diệp phẩy tay, “Ngày mai ta muốn đến thôn trang, chuyện trong phủ giao cho nàng.”
Cô gái thầm tính ngày, quả nhiên đã đến, lòng thầm chua xót, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lời, hầu hạ Huyền Diệp thay quần áo đi ngủ.
Nơi Huyền Diệp đến là một tòa nhà ở ngoại ô, nếu là người từng ở trong cung sẽ phát hiện bố cục cách bài trí giống hệt thiên điện của cung Cảnh Nhân.
Huyền Diệp cho hạ nhân lui hết, một mình đi vào, vẻ mặt không buồn không vui, không biết đang nghĩ gì. Hắn mặc áo khoác không tay màu xanh tối, bên hông treo một túi hương đã cũ, màu sắc sờn bạc, hẳn là thường xuyên bị vuốt ve.
“Ba năm …” Huyền Diệp cúi đầu, thì thào. Trước mắt hắn là một ngôi mộ chôn quần áo di vật, đặt ở vườn sau nhà, xung quanh rất sạch sẽ, xem ra mỗi ngày đều có người quét dọn.
Huyền Diệp từ từ gục xuống, tay phải xoa tấm bia đá, ngón tay cái không ngừng lưu luyến cái tên khắc trên bia, nửa ngày sau mới nói được mấy chữ khàn khàn, “Tôi rất ổn… em có ổn không?”
“Chắc là em ổn, rời khỏi tôi chắc chắn là ổn.” Huyền Diệp buông tay, ánh mắt vẫn nhìn tấm bia đá không rời, “Kiếp này tôi có lỗi với em, kiếp sau, chờ kiếp sau…”
Giọng của Huyền Diệp có chút nghẹn ngào, gió thu thổi qua, lời nói bay theo cơn gió.
Mấy ngày sau, đi từ trong nhà ra là Huyền Diệp trong dáng vẻ Tam aka hăng hái, đắc ý.
Cùng lúc Tam aka mừng được con trai, có một đội nhân mã xuất phát từ Hàng Châu, hướng về kinh thành. Hai cỗ xe ngựa có vẻ ngoài chất phác lăn bánh trên đường, đi trước là tám hán tử oai hùng đeo đao ngồi trên tám con tuấn mã mở đường, đi sau là mấy chục tiêu đầu, người nào cũng tràn đầy năng lượng, hai tay ôm kiếm, cảnh giác đánh giá xung quanh.
“Sao ngươi lại bá đạo được thế nhỉ, ta đã nhận lời gả cho ngươi lúc nào chứ?” Chỉ Lan ngồi trong xe ngựa, đối diện là Hạ Tử Di.
“Ờ, hình như chưa.” Hạ Tử Di chăm chú suy nghĩ một phen rồi đáp.
“Vậy ngươi kéo ta đi kinh thành làm chi?” Chỉ Lan co người về sau, như thể người đối diện là mãnh thú.
“Mấy ngày trước ta nghe A Nhất nói nàng nhớ người nhà.” Hạ Tử Di đặt lên bàn nhỏ ít điểm tâm, đưa ra trước mặt Chỉ Lan. Lại rót một chén trà, đưa cho Chỉ Lan. “Huống hồ chẳng phải nàng than dạo này nhàm chán sao, đã đi dạo hết Hàng Châu, vậy ta đưa nàng đi dạo thành Bắc Kinh, chẳng lẽ không tốt?”
Chỉ Lan nhận nước trà, mặc dù có chút tức giận nhưng không cự tuyệt. “Ta sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, không cần ngươi đưa đi.”
“Vậy càng hợp, ta không thông thuộc Bắc Kinh, đành làm phiền Chỉ Lan.” Hạ Tử Di nhìn Chỉ Lan uống trà xong, thấy bờ môi đã không còn khô nẻ mới hài lòng, lấy từ ngăn kéo ra một trái lê, bắt đầu chăm chú gọt vỏ.
“Mùa thu trời hanh khô, mấy ngày qua bôn ba đường dài, nàng nên ăn mấy món nhuận phổi.” Dứt lời hắn đặt quả lê đã gọt vỏ vào tay Chỉ Lan, sau đó rút khăn lụa lau tay.
“Cám ơn ngươi.” Chỉ Lan cúi đầu, nói một hồi cơn giận đã tiêu tan, Hạ Tử Di mặc dù có chỗ không đúng, nhưng rốt cuộc vẫn là suy nghĩ cho nàng, nàng nhớ nhà có điều không dám quay về.
Hạ Tử Di mỉm cười, không ngại việc Chỉ Lan nói hắn, hắn không muốn ép nàng, nhưng cũng không muốn nhìn nàng như con rùa đen rúc đầu trong mai. “Hôm qua giường của khách sạn hơi cứng, hôm nay ta sẽ sai người đi mua tấm đệm, trải trên giường chắc sẽ dễ ngủ hơn.”
“Sao ngươi biết?” Chỉ Lan có chút kinh ngạc, nàng đúng là được nuông chiều từ bé, không ngủ quen thứ giường ọp ẹp đấy.
“Sáng nay thấy nàng tinh thần không tốt thì đoán ra.” Hạ Tử Di chỉ gian trong, “Gian trong có giường đặc chế, là ta hỏi A Nhất về sở thích của nàng để làm, hẳn là sẽ không khó chịu, nếu nàng tin ta thì đừng ngại vào nghỉ ngơi một lúc, con đường này là quan đạo, sẽ không xóc nảy quá nhiều.”
Chỉ Lan không trả lời, nàng nhấm nháp quả lê, ăn xong vứt hột vào rổ đựng rác, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Di, lấy từ trong ngăn kéo ra một quả lê, gọt vỏ xong đưa cho hắn rồi mới về chỗ cũ rồi ngồi xuống.
Mặc dù Hạ Tử Di không nói cám ơn, nhưng khóe miệng khẽ nhếch và cặp mắt phượng cong cong cho thấy hắn đang rất vui. “Lần này nàng về nhà có chuyện gì phải chú ý không?” Hạ Tử Di ăn xong quả lê giọng nói càng thêm dịu dàng, mơ hồ lộ chút hưng phấn.
“Không thể để ai gặp ta, ngoại trừ người nhà.” Chỉ Lan suy nghĩ một chút, “Ngươi biết nhà ta ở đâu không?”
“Tất nhiên biết, ta nói rồi, ta đã biết nàng từ lâu, chỉ là nàng không tin.” Hạ Tử Di sờ chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ.
Chỉ Lan chú ý tới động tác của hắn, theo bản năng nhìn túi tiền của mình. “Vậy mà ngươi vẫn dám cưới ta?”
“Tại sao không dám?” Hạ Tử Di nhíu mày, thần thái hào hứng: “Nếu ta thích nàng thì sẽ che chở cho nàng, những người khác có liên quan gì.”
Chỉ Lan nghe xong không biết nghĩ gì, dựa đầu vào vách xe nhắm mắt. Hạ Tử Di thấy vậy không tức giận, hắn vén màn lên, nhìn cảnh bên ngoài, không thấy khóe mắt Chỉ Lan có giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.
Chỉ Lan không về Đông phủ, thậm chí không vào thành, nàng ở lại biệt viện Hạ Tử Di an bài, trên đường đi nàng đã gửi một phong thư đến Đông phủ, khoảng mấy ngày nữa ama có thể đến gặp nàng.
Chỉ không ngờ, người Đông Quốc Duy gặp đầu tiên không phải Chỉ Lan, mà là Hạ Tử Di.
“Cậu là Hạ Tử Di?” Đông Quốc Duy ngồi ghế trên, đánh giá Hạ Tử Di, ngoại hình người thanh niên trước mắt có thể nói là tìm khắp kinh thành cũng không có ai hơn được, chỉ chưa biết phẩm hạnh thế nào.
“Chào bá phụ, tại hạ đúng là Hạ Tử Di.” Hạ Tử Di rất ít khi nói chuyện cung kính như thế, Đông Quốc Duy xem như người hiếm hoi được hắn đối đãi kính trọng.
“Ta đã nghe A Nhất nói, cảm ơn cậu đã chiếu cố tiểu nữ khi ở Hàng Châu.” Đông Quốc Duy sờ râu, cảm ơn rồi nói, “Có điều công tử đưa tiểu nữ đến kinh thành là có ý gì? Hơn nữa hình như công tử đã biết thân phận của tiểu nữ?”
“Chỉ Lan đã nói thân thế với tại hạ, tại hạ đến kinh là để cầu hôn, tại hạ ngưỡng mộ Chỉ Lan đã lâu, nguyện lấy nàng làm chính thê, hơn nữa ngoài Chỉ Lan tại hạ sẽ không cưới bất cứ người nào khác.”
Đông Quốc Duy đang uống nước, nghe thế suýt sặc, ông ấy sống từng này tuổi chưa từng nghe nói người nào vì chính thê mà không nạp thiếp, “Cậu nói thật?”
“Tiểu chất không nói láo, sẽ không nuốt lời, mong bá phụ tác thành cho tiểu chất.” Hạ Tử Di nói xong liền hành đại lễ với Đông Quốc Duy.
“Cha mẹ cậu đồng ý sao?” Đông Quốc Duy đã điều tra thân thế Hạ Tử Di, tất nhiên vừa lòng, hơn nữa Hạ Tử Di nói mấy lời vừa rồi rất hợp với tiếng lòng của ông.
“Gia mẫu mất sớm, gia phụ hứa sẽ không can thiệp hôn sự của tiểu chất, vì thế bá phụ có thể yên tâm.” Hạ Tử Di thấy Đông Quốc Duy có vẻ dao động, vì vậy không ngừng cố gắng, “Tiểu chất cũng biết tình huống của Chỉ Lan, nhưng tiểu chất không sợ, tiểu chất hứa sẽ dùng cả đời che chở Chỉ Lan không để kẻ nào ức hiếp nàng, bá phụ có thể yên tâm giao Chỉ Lan cho tiểu chất.”
“Ta cần suy nghĩ.” Đông Quốc Duy cảm thấy vẫn cần bàn bạc với phu nhân, Hạ Tử Di thấy thế không dồn ép, ngược lại cùng Đông Quốc Duy trò chuyện tán gẫu, trong lúc nhất thời hai người có cảm giác vừa gặp mà như đã quen.
Bên kia, Hách Xá Lý thị đã nước mắt rưng rưng đánh giá con gái ba năm không gặp, con gái cao và gầy hơn, may là khí sắc không tệ, “Mấy năm con ở ngoài có ổn không? Nếu khổ cực thì về nhà đi, ama và ngạch nương đều nhớ con.”
“Ngạch nương.” Chỉ Lan vòng tay ôm Hách Xá Lý thị như khi còn bé, “Con sống rất ổn, ngạch nương không cần lo lắng cho con, ba năm qua con đi được rất nhiều nơi, con từ từ kể cho ngạch nương nghe được không?”
“Uh.” Hách Xá Lý thị vuốt tóc Chỉ Lan, im lặng nghe nàng kể chuyện.
“Hạ công tử đưa con về lần này là Hạ công tử muốn cầu hôn đúng không? Hắn biết thân phận của con sao?”
“Vâng, con đã nói cho hắn, hắn là người tốt, chắc sẽ không tiết lộ.” Chỉ Lan chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên, dù nàng có kể chân tướng ama và ngạch nương cũng chưa chắc đã tin.
“Con đã tin hắn như vậy, ngạch nương tin hắn là người tốt.” Hách Xá Lý thị rất dung túng Chỉ Lan.”Vậy con muốn gả cho hắn sao?”
“Con không biết.” Hiếm có lúc Chỉ Lan thẹn thùng như thiếu nữ.
“Ha ha, nhìn con là ngạch nương biết câu trả lời rồi, thật ra chuyện yêu đương đâu có phức tạp, vợ chồng là người bầu bạn cả đời, điều phụ nữ cần cũng chỉ là một phu quân biết quan tâm chăm sóc mà thôi, con cũng không cần cưỡng cầu.”
Khi Hách Xá Lý thị trẻ tuổi cũng từng một thời xúc động, nhưng sống đến tuổi này đã biết tình yêu không thể thay cơm ăn hàng ngày, bà cho rằng Chỉ Lan chưa nhận lời vì còn nhớ Huyền Diệp, vì thế khuyên giải, “Con không thể ở vậy cả đời, chẳng lẽ con định để đến già cũng không có con cháu chăm lo? Ama ngạch nương cũng già, nhiều nhất cũng chỉ có thể che chở cho con thêm mười năm, em trai con là người tốt, nhưng nó cũng có vợ, sau này sẽ có con, đến lúc đó…”
Hách Xá Lý thị thở dài, cảm thấy Chỉ Lan cứng người, “Nghe lời ngạch nương, thấy phù hợp thì gả thôi, hiếm có người như Hạ công tử biết thân phận của con còn dám lấy con, chỉ điểm ấy ngạch nương đã rất hài lòng.”
“Ngạch nương và ama còn sống thêm mấy thập niên nữa, nhìn cháu ngoại ra đời, sau đó cháu ngoại của cháu ngoại ra đời.” Chỉ Lan buồn bã rơm rớm nước mắt.
“Ngạch nương ama không phải yêu quái.” Hách Xá Lý thị dí tay vào trán Chỉ Lan, “Hôn sự của con và Hạ công tử ta sẽ bàn bạc với ama con, con không phản đối tức là đồng ý đúng không?”
“Vâng.” Chỉ Lan gật đầu rất khẽ, gò má ửng hồng như thoa son.