"Thỉnh cầu của ngươi chỉ có vậy?" lão gia tử và đám người Trương Tòng Chính đều kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc.
"Đúng vậy" Lâm Tiểu Trúc cười đáp "Tiểu Trúc hi vọng khi lần sau gặp lại lão gia tử có thể nhìn thấy ngài vừa ăn món ngon vừa trầm trồ khen ngợi không dứt"
Ngạc nhiên một chút, lão gia tử liền ngửa mặt lên trời cười thành tiếng, vỗ tay vị nói "được, được. Lão đầu nhi ta cuối cùng không nhìn lầm người, khó có được một mảnh hiếu tâm như ngươi. Yên tâm, lần sau gặp mặt, lão đầu nhi ta nhất định sẽ nếm thử đồ ăn của ngươi"
Trầm ngâm một lát lại nói "như vậy đi, ta cho ngươi ba năm. Trong ba năm này ngươi phải học trù nghệ cho tốt. Ba năm sau, tứ quốc sẽ tổ chức cuộc thi nấu ăn. Bất kể tình huống thế nào, ngươi cũng phải tham gia, đây chính là cơ hội để quyết định vận mạng của ngươi. Đến lúc đó hai thầy trò ta sẽ gặp nhau ở đây, ta nhất định phải nếm thử đồ ăn ngươi làm. Nhớ kỹ, ngươi làm đồ nhi của Thiên Hạ Đệ Nhất phái của lão đầu nhi ta, không thể làm mất mặt sư phụ nha"
"Lão gia tử yên tâm đi, ba năm sau, Tiểu Trúc nhất định sẽ tham gia cuộc thi này" . Lâm Tiểu Trúc trong lòng mừng rỡ. Nàng hiểu được ý tứ của hắn. Ba năm sau, nếu nàng vẫn chưa thoát khỏi tình cảnh hiện tại, hắn sẽ giúp nàng lấy lại tự do.
Theo nàng biết, nếu không có gì xảy ra, hai năm sắp tới, nàng sẽ ở sơn trang học trù nghệ. Sau đó sẽ dùng một năm để thực hiện nhiệm vụ Viên Thiên Dã giao cho, báo đáp ơn bồi dưỡng của hắn. Tiếp theo tham gia đại hội trù nghệ, chiếm được thứ hạng lại có sự trợ giúp của lão gia tử, có thể sẽ thay đổi được thân phận. Đến lúc đó, nàng cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, đúng độ tuổi thanh xuân. Có được tự do lại có tay nghề tốt, còn sợ không có những ngày tốt đẹp sao?
Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy tương lai tươi sáng đang chờ mình, tâm tình ủ dột vì sự chia ly cũng giảm đi nhiều.
"Được rồi, hôm nay chúng ta không nấu cơm, ra tiệm ăn đi" . Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiểu Trúc lộ ra vẻ vui vẻ, tâm tình lão đầu nhi cũng tốt hơn "cách đây không xa có một tửu quán, làm món thịt bò cũng không tệ, chúng ta đến nếm thử đi" . Chỉ tay vào một tùy tùng nói tiếp "Lý An, ngươi đến phòng bếp gọi Trương Đông đi, chúng ta cùng đi ăn cơm, để Lưu Nguyên ở lại canh phòng bếp, tiện thể nấu thuốc luôn. Nói cho hắn biết, khi chúng ta ăn cơm xong trở về, nha đầu phải có thuốc để uống"
"Dạ" Lý An vô cùng đồng tình với Lưu Nguyên, đi về phía phòng bếp.
Lát sau đã thấy Trương Đông đi theo Lý An vào phòng. Lão gia tử đem dược đưa cho hắn, dặn dò một lượt cũng cho hắn tiền công một tháng.
Biết lão gia tử sẽ đi, ở đây hơn mười ngày đã là ngoài dự liệu nên khi nghe nói hắn phải đi, Trương Đông cũng không có buồn rầu nhiều như Lâm Tiểu Trúc. Cung kính dập đầu với hắn, nói vài lời cảm tạ, coi như là một hồi tình cảm chủ tớ kết thúc.
Mọi người đi ra cửa đã thấy tửu quán cách đó không xa, thịt bò ở đây đúng như lời lão gia tử nói, trơn mềm ngon miệng, vừa độ lửa. Lão gia tử chưa bao giờ thích cái kiểu ăn không được nói, cho nên bảo Lâm Tiểu Trúc nhận xét về món thịt bò, rồi lại đem kiến thức của mình về món này trong mấy năm qua nói ra hết, Lâm Tiểu Trúc lại có thu hoạch lớn
"Lão gia tử. . ." Lâm Tiểu Trúc vừa mới mở miệng.
Lão gia tử lại trừng mắt: "Như thế nào ? Ta còn chưa đi đã không muốn gọi ta là sư phụ?"
"Hắc hắc, sư phụ." Lâm Tiểu Trúc vội vàng sửa miệng. Trước kia nàng tùy theo tâm tình mà gọi hắn là sư phụ, lão gia tử, lão đầu nhi, phát hiện hắn dường như rất cao hứng nhưng từ khi nhận khối ngọc bài kia, nàng không dám lỗ mãng nữa, sợ gọi hắn là sư phụ sẽ bị coi là trèo cao. Nhưng thấy hắn vẫn thích nghe nàng gọi là sư phụ, trong lòng nàng rất cao hứng, điều này chứng tỏ cảm tình của hắn và nàng giống nhau, không vì thân phận biến hóa mà thay đổi
Lão gia tử vừa lòng gật gật đầu: "có chuyện gì?"
"Thịt bò này có thể bán thoải mái sao? Không phải trâu bò là công cụ cần thiết để nông gia cày ruộng sao? Sao có thể tùy ý giết?" Lâm Tiểu Trúc biết thời cổ đại Trung Quốc cầm giết trâu bò cho nên muốn hỏi thăm tình hình ở đây.
Nghe được, lão gia tử mỉm cười, đưa tay xoa đầu nàng, đắc ý nói với Trương Tòng chính "nhìn đồ đệ gia thu đi. Tiểu nữ oa lại có lòng nghĩ cho dân chúng, làm việc gì cũng suy nghĩ vì đại cuộc, so với đám quan lại chỉ biết kiếm tiền, mặc kệ dân chúng đói khổ thì tốt hơn nhiều. Thất không hổ là đệ tử của Thiên Hạ Đệ Nhất phái ta"
"Đúng vậy, đúng vậy, gia mắt sáng như đuốc, thu đệ tử đương nhiên không phải là bình thường" Trương Tòng Chính vội vàng vuốt mông ngựa, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ. Lão gia tử dù tính tình có chút táo bạo nhưng cũng có chút trẻ con, cũng thích nghe lời nói xu nịnh. Hôm nay hắn dù nghe hắn cố ý vuốt mông ngựa vẫn bày ra biểu tình cực hưởng thụ, hơn nữa còn có vẻ sủng nịch với Lâm Tiểu Trúc, toàn là biểu hiện trước giờ chưa từng có. Xem ra gia đối với tiểu cô nương này là cảm động thực lòng.
Lão gia tử hưng trí bừng bừng, mặc kệ Trương Tòng Chính, chỉ lo giải thích với Lâm Tiểu Trúc "trước kia thiên hạ loạn lạc, dân chúng lầm than, không cho phép giết trâu bò nhưng mấy trăm năm qua, bốn nước không có chiến tranh, kinh tế phồn vinh, đời sống ấm no nên nuôi nhiều trâu bò hơn. Nuôi trâu bò vừa dùng để kéo cày vừa cung cấp cho nhu cầu ăn uống của dân chúng cũng tốt. Cho nên một trăm năm trước, cấm sát lệnh đã bị hủy bỏ. Hiện tại có rất nhiều người ăn thịt bò cho nên việc nuôi dưỡng trâu bò cũng nhiều hơn, vì vậy mà thịt bò không thiếu hơn nữa trâu bò nuôi mà không bán ra ngoài nên cũng không giảm bớt, nông dân vẫn có trâu bò để cày nên không có ảnh hưởng nhiều"
Không khác gì xã hội hiện đại. Lâm Tiểu Trúc gật đầu, lại có thêm chút kiến thức với thời đại này. Đúng là kinh tế phồn vinh, quốc thái dân an ah.
Biết Lâm Tiểu Trúc không có nhiều thời gian, lão gia tử cũng không uống rượu, chỉ ăn cơm nói chuyện một lát rồi trở về. Bảo Trương Đông mang đồ ăn vào phòng bếp cho Lưu Nguyên rồi mang thuốc lên, nhìn Lâm Tiểu Trúc uống hết sau đó mới nói "được rồi, ngươi về đi"
"Sư phụ, ngài ngày mai khi nào thì đi?" Lâm Tiểu Trúc tuy biết mình không có thời gian nhưng vẫn hi vọng mình có thể tiễn đưa lão gia tử
"Sáng sớm ngày mai thì đi, ngươi cũng đừng đến tiễn, mắc công lại thêm buồn, cũng không còn sớm nữa, mau trở về đi. Nhớ, mỗi ngày phải đến uống thuốc đúng hạn"
Những gì nên nói cũng đã nói, dù thế nào cũng phải chia ly. Hơn nữa nghĩ đến ba năm sau có thể gặp lại lão gia tử, Lâm Tiểu Trúc liền bình tĩnh lại, không dài dòng nữa, nói vài lời tạm biệt lão gia tử rồi trở về sơn trang.
Cuốn sách thực đơn lão gia tử cho Lâm Tiểu Trúc tuy không dày như cũng khá to, nếu để trong ngực chắc chắn sẽ bị người nhìn thấy, cho nên không thể mang ra ngoài nhưng sơn động này, nếu nàng dễ dàng phát hiện được thì sớm hay muộn cũng bị người khác tìm ra. Sách để trong này không an toàn chút nào, hơn nữa đây là do đích tay quân vương viết cho nàng, lại hàm chứa sự quan tâm và yêu thương, cho nên đối với nàng nó cực kỳ trân quý, nàng nhất định phải bảo quản nó thật tốt.
Nhìn quanh trong sơn động một hồi, Lâm Tiểu Trúc cuối cùng quyết định nhét cuốn sách vào khe hở trên thạch bích, sau đó dùng có khô che lại, nếu không cố ý dùng tay gạt ra thì không thể nào nhìn thấy được. Cũng may lúc này đang là mùa thu, thời tiết khô ráo, không làm cuốn sách bị ẩm mốc, nếu không Lâm Tiểu Trúc nhất định sẽ không an lòng. Dù vậy, nàng vẫn rất lo lắng, hạ quyết tâm bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày sau khi uống thuốc trở về sẽ xem cuốn sách này một chút, tranh thủ trong khoản thời gian ngắn ghi nhớ hết nội dung vào đầu. Sau khi nhớ kỹ sẽ đem cuốn sách chôn ở một nơi bí mật tránh để cho phát sinh ngoài ý muốn. Hơn nữa, một khi đã nhớ kỹ nội dung, dù cuốn sách có bị mất đi cũng không uổng phí khổ tâm của lão gia tử.
Tuy chia lìa là chuyện sớm hay muộn, có thể ở chung với hắn suốt mười ngày đã là phúc khí nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn cả đêm trằn trọc không ngủ được, mãi cho đến mờ sang mới mơ hồ đi vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, mọi người đi luyện công, nàng liền lặng lẽ đứng nhìn về phía Thanh Khê trấn, lệ rơi như mưa.
Có lẽ vì lão gia tử giống gia gia kiếp trước của nàng, có lẽ vì hắn hết lòng quan tâm dạy dỗ nàng nên dù chỉ ở chung có mười ngày, nàng lại xem hắn như là người thân duy nhất để gởi gắm thân tình. Loại tình cảm này không liên quan tới huyết thống, ngay cả người cậu ở nơi Hạ gia thôn cũng không thể sánh bằng.
Trong khi Lâm Tiểu Trúc nhìn về Thanh Khê trấn thì lão gia tử cùng đám người Trương Tòng Chính cũng rời khỏi nơi này, cũng cùng lúc này, Lưu nhị gia lão bản của tửu lâu đã từng bỏ ra năm trăm lạng bạc mua lại công thức của món Phật nhảy tường, cũng chính là Viên Nhị, thuộc hạ của Viên Thiên Dã lặng lẽ đi về sơn trang báo cáo tình hình "lão gia tử đã rời khỏi Thanh Khê trấn. Tối qua hắn đã cùng Lâm Tiểu Trúc cáo biệt, đám người Trương Tòng Chính vẫn đi theo bên cạnh nên thuộc hạ không dám đến gần quá mức, nên không nghe được hắn nói gì với Lâm Tiểu Trúc nhưng nghe Trương Đông nói, khi ăn cơm lão gia tử đã khen ngợi Lâm Tiểu Trúc hết lời trước mặt đám người Trương Tòng Chính, đánh giá nàng rất cao"
Viên Thiên Dã rũ mắt, nhìn ly trà, không nói gì
"Công tử. . ." Viên Nhị ngẩng đầu lên, nhìn Viên Thiên Dã, muốn nói lại thôi.
"Có gì cần nói thì nói đi" Viên Thiên Dã đặt ly trà xuống, ngước mắt hỏi Viên Nhị.