"Chỉ sợ, xin lỗi trước mặt mọi người thôi còn chưa đủ, ngươi phải làm được những gì Mã giáo tập nói với ngươi trước kia. Nếu không, dù da mặt lão Mã dày đến thế nào cũng không thể tự mình thu hồi lời nói của mình ah " Du giáo tập bật cười, ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc càng thêm nghiền ngẫm.
Trước giờ công tử mua đứa nhỏ đều là từ nơi thâm sơn cùng cốc, cũng đã điều tra thân thế rõ ràng. Nhưng Lâm Tiểu Trúc này không giống như người xuất thân nơi sơn dã, thái độ thong dong, nói chuyện hợp lý hợp tình, rất thông minh, thật không hiểu công tử tìm được ở đâu. Hơn nữa, thái độ của hắn rõ ràng là khác với những đứa nhỏ khác, hôm nay còn cố ý phá lệ vì nàng, vì nàng mà tăng thêm một người cho trù nghệ ban. Công tử cùng Lâm Tiểu Trúc xem ra là quan hệ không bình thường nha.
" Dạ " Lâm Tiểu Trúc khom người đáp.
" Nếu không, ta giúp ngươi " Du giáo tập càng nghĩ, càng thấy phỏng đoán vừa rồi của mình là chính xác. Nếu nữ tử này được công tử thích, chắc sẽ chịu nhận sự giúp đỡ.
"A?" Lâm Tiểu Trúc ngoài ý muốn ngẩng đầu. Tuy nàng biết, cho dù nàng nói không cũng sẽ có người nhịn không được mà giúp nàng, cũng không thể không cho nàng học đao công a. Nhưng không ngờ Du giáo tập lại nôn nóng như vậy. Nàng cung kính thi lễ " đa tạ ý tốt của Du giáo tập, có điều Tiểu Trúc muốn tự mình thử một lần, xem có thể bằng chính năng lực bản thân mà hoàn thành nan đề của Mã giáo tập được không "
" Được lắm, rất có chí khí " Du giáo tập tán thưởng, càng thêm hài lòng với Lâm Tiểu Trúc. Nàng có được công tử thích hay không cũng không ảnh hưởng tới hảo cảm của hắn dành cho nàng.
" Được rồi, không cần phải bình luận thêm nữa, ngươi trở về suy nghĩ xem làm cách nào để giải nan đề kia của Mã giáo tập đi ". Viên Thiên Dã lúc này mới lên tiếng, sau đó quay sang phân phó Viên Thập " Viên Thập, ngươi đưa Lâm Tiểu Trúc ra ngoài rồi bảo Ngô Bình Cường vào đây "
" Dạ "
Viên Thập và Lâm Tiểu Trúc vừa ra tới cửa thì gặp Viên Cửu mà đã lâu Lâm Tiểu Trúc không thấy. Hắn khom người thi lễ, nhẹ giọng nói " Ngô Bình Cường từ lúc đi tới thiên thính thì đứng ngồi không yên. Viên Thập vừa rời đi, hắn liền lặng lẽ đi tới bên cửa như muốn nghe lén trong này nhưng không hiểu sao chân vừa bước tới cửa thì rụt lại. Sau đó như đã có quyết định, bình tĩnh ngồi đợi trên ghế, không nhúc nhích "
Viên Thiên Dã gật đầu, khẽ phất tay, Viên Cửu liền nhún chân một cái, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, như hắn chưa từng xuất hiện mà ngoài cửa lại là bóng dáng của Ngô Bình Cường "
"Ngô Bình Cường ra mắt công tử, gặp qua Du giáo tập." đợi hồi lâu, Ngô Bình Cường đã bớt nôn nóng, ngôn hành cử chỉ dường như trầm ổn hơn so với lúc mới đến.
Viên Thiên Dã chỉ vào bàn ăn, ôn hòa nói " vừa rồi Lâm Tiểu Trúc dã bình luận xong mấy món này, giờ tới phiên ngươi "
Đợi này hồi lâu, Ngô Bình Cường trên mặt chút không giảm nôn nóng sắc, ngôn hành cử chỉ, tựa hồ so với vừa đến nơi đây đến khi đó tái kiến trầm ổn.
Ngô Bình Cường không hề liếc mắt nhìn một cái, vén vạt áo, quỳ xuống " thỉnh công tử thứ tội "
" Ngươi có tội gì ?' Viên Thiên Dã hứng thú nhìn Ngô Bình Cường thân hình cao lớn, dung nhan tuấn lãng đang quỳ trước mặt mình.
" Vừa rồi ăn cùng công tử, thuộc hạ luôn lo lắng, sợ cử chỉ thô lỗ, quấy nhiễu công tử, cho nên ngoại trừ nấm đông cô thì mấy món khác chưa đụng đũa tới. Lúc này không dám dối gạt công tử, hư ngôn vọng ngữ, bình luận lung tung "
Ngô Bình Cường đã thành thực khai báo nhưng Viên Thiên Dã vẫn không cho hắn đứng dậy, cấm ly trà đưa lên uống một miếng, rồi mới nhìn Ngô Bình Cường, khẽ cười nói " cử chỉ thô lỗ. Bản công tử nhớ rõ đã từng cho giáo tập dạy quy củ cho các ngươi. Quy củ không chỉ nói tới quy định và trừng phạt, còn dạy các ngươi đi đứng thế nào, ăn uống ra sao, hành lễ kiểu gì, đánh nhau thế nào. . . Ta thấy ngươi lễ nghĩa không sai, nói năng cũng rất khéo, sao có thể có cư chỉ thô lỗ. Cử chỉ thô lỗ thì sao có thể đứng đầu kỳ kiểm tra đánh giá ? nếu vậy, chẳng lẽ cuộc thi quy củ vừa rồi là giả ? "
Dù Ngô Bình Cường khi ở thiên thính đã tính được đường đi, nhưng bị Viên Thiên Dã hỏi dồn dập lại định tội như thế, dù lúc này là cuối thu thì toàn thân cũng ướt đẫm mồ hôi. Vội vàng dập đầu thỉnh tội " công tử minh giám, thuộc hạ sao dám làm giả ? các giáo tập đều là người công tử tín nhiệm, há có thể dung túng cho thuộc hạ làm giả ? vừa rồi sợ hãi là vì trên người công tử có khi tức cao quý lại vô cùng uy nghiêm, làm cho người ta không tự giác mà cảm thấy run sợ. Cho nên thuộc hạ mới luống cuống như vậy, mong công tử thứ tội "
Viên Thiên Dã nhướng mi " bản công tử đáng sợ vậy sao ? " thanh âm không nghe ra cảm xúc gì.
"Không không không, không phải đáng sợ, mà là khí độ không giận mà uy" công phu vuốt mông ngựa của Ngô Bình Cường thực đáng nể.
"Không giận mà uy?" Viên Thiên Dã liếc nhìn hắn, khóe miệng cong lên trào phúng "dùng từ thật hay, đủ thấy ngươi học viết chữ cũng không tệ" . Không đợi Ngô Bình Cường biện minh, hắn lại nói tiếp "ta hỏi ngươi, vậy sao Lâm Tiểu Trúc lại không có luống cuống? Chẳng lẽ ngươi đường đường là một nam tử hán mà không can đảm bằng một tiểu cô nương sao? Ngươi như vậy, còn muốn ta trọng dụng ngươi"
Lúc này trên người Ngô Bình Cường không phải là mồ hôi nữa mà đang như tắm. Hắn thực hối hận vì vừa rồi đã quyết định sai, không chịu nghe lén lời bình luận của Lâm Tiểu Trúc. Nếu vậy thì đâu đến nỗi chật vật như bân giờ. Công tử đã ghét, công tử không thưởng thức thì sau này sự kính nể tin phục của mọi người, sự vinh quang của gia tộc đều sẽ cách hắn rất xa.
Viên Thiên Dã như nhìn thấu tâm tư hắn "hiện tại ngươi đang rất hối hận vì đã không nghe lén lời bình của Lâm Tiểu Trúc đúng không?" giọng điệu tuy bình thản như trước nhưng lại như lưỡi kiếm đâm sâu vào lòng Ngô Bình Cường
"Công tử!" Ngô Bình Cường bỗng dưng ngẩng đầu, cực độ kinh hãi. Vừa, vừa rồi, công tử sai người giám sát hắn? hơn nữa, sao công tử biết trong lòng hắn đang nghĩ gì? Nếu không phải đang phủ phục trên mặt đất, hắn đã xụi lơ ra rồi
"Có điều, vừa rồi ngươi đã không nghe lén, chứng tỏ ngươi vẫn còn biết phân biệt đúng sai, không có hư ngôn vọng ngữ mà bình luận lung tung, chứng tỏ trong lòng ngươi vẫn còn kính nể chủ tử ta, không dám tùy ý lừa gạt. Nếu không, ngươi còn có thể đứng đây nghe bản công tử nói chuyện sao?" nói tới những lời cuối, giọng điệu của Viên Thiên Dã nghiêm khắc hơn, ngừng một chút, hắn mới hòa hoãn hơn "được rồi, đứng lên đi. Hảo hảo học trù nghệ cho tốt, ta muốn nhìn thấy biểu hiện của ngươi. Yên tâm, nếu ngươi vẫn xuất sắc như trước, ta sẽ vẫn giữ đúng lời đã hứa trước kia"
"Tạ công tử, tạ công tử." Ngô Bình Cường đáng thương, một đứa nhỏ mới mười ba tuổi, lại sống nơi thâm sơn cùng cốc, tuy có chút thông minh nhưng chưa từng tính kế người đã hoàn toàn rơi vào bẫy của hồ ly Viên Thiên Dã, mặc hắn xoa tròn bóp méo. Từ buồn sang vui, sợ hãi, kính nể, biết ơn. . . Sau này, Viên Thiên Dã thỉnh thoảng lại động viên vài lời, chắc chắn dù hắn đã trưởng thành cũng không thể xóa mờ tình cảnh hôm nay.
"Được rồi, thức ăn vẫn còn nóng, ngươi ăn chút gì đi. Đừng để mang tiếng tới đây ăn chung cùng công tử mà lại ôm bụng đói trở về, vậy chẳng phải quét sạch mặt mũi của bản công tử sao?" Viên Thiên Dã đã khôi phục bộ dáng ôn hòa, còn nói đùa vài câu, làm cho Ngô Bình Cường đang lo sợ bất an cũng thoải mái hơn, cảm động đến rơi nước mắt.
Lúc này Ngô Bình Cường mới nhận ra không biết Du giáo tập đã rời đi khi nào, lúc này mang theo một hộp thức ăn vào, đặt lên bàn. Chính là những món vừa rồi.
Lâm Tiểu Trúc vừa đi vừa nghĩ nên làm thế nào để giải quyết nan đề của Mã giáo tập
"Lúc đó, Mã giáo tập đưa một miếng thịt heo bảo: ngươi, đến cắt miếng thịt này đi. Sau đó ta dùng dao bén của hắn mà cắt thịt thành từng miếng mỏng. Nhưng hắn lại nói: không đúng, ngươi cắt sai hết rồi? sao lại không đúng thì ngươi suy nghĩ cho kỹ rồi hãy theo ta học đao công" nàng đem tình hình lúc đó nghĩ lại một lượt, rồi nhìn chằm chằm lên nóc nhà, nhíu mày đúng "hoàn toàn không đúng? Sao lại không đúng chứ? chẳng lẽ không phải cắt thành miếng mà là cắt thành sợi hay thành cục, nhưng khi đó hắn đâu có yêu cầu rõ rang đâu"
"" Lâm Tiểu Trúc, ngươi đã trở lại? Cùng công tử ăn thứ gì ngon không?" bất tri bất giác đã về tới sân, có người ở phòng bên cạnh nhìn thấy nàng, hâm mộ lớn tiếng hỏi
"Thịt gà phù dung, lươn xào. . ." Lâm Tiểu Trúc kể tên mấy món thức ăn.
"nghe tên đã thấy ngon nha" mọi người ùa ra khỏi phòng, xôn xao nói "mau nói cho chúng ta biết hương vị thế nào đi" . Đối với chuyện Lâm Tiểu Trúc gặp Viên Thiên Dã, mọi người đã hỏi rất nhiều lần, lần nào Lâm Tiểu Trúc cũng đều nói cặn kẽ, nhưng cũng chỉ là những tin tức vô vị, vì vậy hiện giờ bọn họ hứng thú với mấy món ăn hơn.
Lâm Tiểu Trúc đương nhiên không từ chối, hưng trì bừng bừng miêu tả từng món một.
"Không ngờ cá còn có thể nấu được như vậy? trước kia ta không thích ăn canh cá nhất. Cha ta vất vả lắm mới bắt được mấy con, nói để cho đệ đệ bồi dưỡng, còn muốn ta làm sạch sẽ rồi đúng cho đệ đệ. Cứ vậy mà cắt thành khúc rồi cho vào nồi nấu, ta cảm thấy bên trong có gì đó nhưng cũng không để ý có sạch sẽ hay không" có người lên tiếng
"Cắt thành khúc? Nấu" lúc này Lâm Tiểu Trúc mới nhớ tới vì sao khi nói tới món lươn xào, trong đầu nàng lại hiện lên gì đó