Mặc kệ mọi người ngạc nhiên, Lâm Tiểu Trúc không thay đổi sắc mặt, nói tiếp " Mã giáo tập chịu ủy thác của công tử, đương nhiên sẽ dạy dỗ mọi người thật tốt, nếu không chẳng phải sẽ làm công tử thất vọng sao ? cho nên sẽ không có chuyện không dạy " nhếch miệng cười trào phúng một cái lại tiếp " hắn không dạy, chẳng qua là chỉ nhằm vào một mình ta thôi. Ta không biết vì sao và đã từng đắc tội Mã giáo tập khi nào mà ngươi cứ nhằm vào ta, nhưng Lâm Tiểu Trúc không phải người lòng dạ hẹp hòi, dù không biết mình phạm tội gì nhưng cũng xin nói lời xin lỗi với Mã giáo tập ". Nói xong còn hướng Mã giáo tập vén áo thi lễ, không đợi hắn lên tiếng lại tiếp tục nói " có điều lão sư đã ra lệnh, đệ tử sao dám không tuân theo. Nếu Mã giáo tập đã không muốn cho ta học, ta đương nhiên sẽ không thể nào tự học, giờ ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này, cho Mã giáo tập khỏi chướng mắt "
Nói xong, lễ phép thi lễ rồi xoay người đi ra cửa, đi ngang qua Tô Tiểu Thư và Hạ Sơn còn nháy mắt ra hiệu, không muốn bọn họ lại kích động nữa. Nàng thế nào cũng được nhưng không thể liên lụy bọn họ. Bọ họ ra mặt nói chuyện giúp nàng, nàng đã rất biết ơn, cũng không thể vì mình mà hại bằng hữu. Hơn nữa, chỉ học đao công thôi mà, với sự thông minh của Tô Tiểu Thư nhất định sẽ học được thật tốt. Nàng học xong dạy lại cho mình thì cũng vậy thôi. Nếu hắn không muốn dạy, cho dù nàng ở lại, hắn cũng sẽ tìm đủ lý do để chỉ trích, nàng đâu cần ở lại đây nhìn sắc mặt hắn còn bị hắn chà đạp tôn nghiêm của mình.
Những lời nàng vừa nói, có mềm có cứng. Trước mặt mọi người, nói Mã giáo tập lòng dạ hẹp hòi, lợi dụng việc công báo tư thù lại làm người ta không thể nói nàng ngỗ nghịch sư trưởng, chống đối giáo tập. Nàng còn xin lỗi hắn, còn ngoan ngoãn nghe lời, nếu hắn không muốn nàng học thì nàng sẽ không học. Cho dù ai muốn bươi móc thế nào cũng không bắt bẻ được gì nàng. Nàng sẽ không ngốc mà đặt nàng vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng cũng không dễ bị ăn hiếp đâu à nha.
Ra tới sân, Lâm Tiểu Trúc đưa mắt nhìn chung quanh, nặng nề thở dài một hơi. Mọi việc phát triển không như nàng mong muốn, không thể học cái mình muốn học, còn bị người ta làm khó, đương nhiên sẽ không vui. Cũng không biết Viên Thiên Dã sẽ xử trí chuyện này thế nào ? nếu mặc kệ thì lúc học đao công nàng phải làm gì ? về phòng ngủ sao ?
"Di, Lâm Tiểu Trúc, không phải ngươi đang đến lớp nấu ăn sao ? sao một mình ở đây ngẩn người như vậy ? " xa xa có thanh âm vang lên.
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn, thì ra là Triệu Hổ.
"Triệu đại ca." Nàng vội vàng chào hỏi
Triệu Hổ thấy nàng không có tươi cười như thường ngày, cảm thấy rất ngạc nhiên, thân thiết hỏi " làm sao vậy ? xảy ra chuyện gì ? "
Lâm Tiểu Trúc vốn không muốn nói, dù sao cũng không phải chuyện tốt gì, không cần phải rêu rao khắp nơi. Nhưng lại nghĩ bí mật này cũng khó giữ được vì nhiều người biết, lại thêm Ngô Thái Vân lúc nào cũng muốn bêu riếu nàng thì chuyện càng không thể giữ được. Triệu Hổ hỏi mà nàng không nói, đợi khi hắn nghe được từ người khác thì thế nào cũng mất hứng, cho là nàng giấu diếm hắn cho nên đem mọi chuyện kể hết từ đầu tới đuôi " Triệu đại ca, trước kia các ngươi cũng học đao công với Mã giáo tập phải không ? hắn có như vậy không ? "
Triệu Hổ nhướng mày " không có. Mã giáo tập tuy nghiêm khắc nhưng tính tình cũng khá tốt. Ai muốn học, hắn sẽ tự tay chỉ dẫn, chưa từng thấy hắn đối với ai như vật. Không dạy, là đạo ký gì chứ ? không phải Mã giáo tập già rồi nên hồ đồ chứ ? lời như vậy cũng có thể nói ra " nói xong còn cổ quái nhìn Lâm Tiểu Trúc " hay đúng là ngươi đã đắc tội hắn " nhưng ngay lập tức đã bác bỏ lời của mình " không đúng, sáng nay Mã giáo tập mới tới sơn trang, trước cuộc thi, các ngươi chưa từng gặp nhau, chẳng lẽ ngươi đã đắc tội hắn khi thi "
Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ rồi lắc đầu " ta từ đầu tới cuối đều thành thành thật thật, làm sao đắc tội hắn được " nói xong lại khoát tay " quên đi, không nghĩ nữa. Việc tới nước, nghĩ cũng vô dụng "
Triệu Hổ an ủi nói: "Tuy đắc tội Mã giáo tập nhưng ngươi cũng không cần lo lắng. Chuyện này là hắn không đúng, mọi người đều nhìn thấy, công tử sẽ không không phân tốt xấu mà trừng phạt ngươi. Hơn nữa, Du giáo tập luôn thích chống đối Mã giáo tập, chuyện Mã giáo tập phản đối thì hắn sẽ tán thành, cho nên sau này hắn sẽ tìm mọi cách chiếu cố ngươi "
" Ta chỉ muốn học nấu ăn thật tốt, không muốn đắc tội ai cũng không muốn ai chiếu cố mình " Lâm Tiểu Trúc cúi đầu, đá đá hòn đá nhỏ bên chân
"Công tử sẽ không mặc kệ ." Triệu Hổ còn đùa nàng " sau này nếu không cần học đao công, vậy ngươi đến phòng bếp hỗ trợ đi, khi đó ca ca sẽ dạy ngươi "
" Thật không ? " Hai mắt Lâm Tiểu Trúc bừng sáng.
" Đương nhiên "
Được Triệu Hổ an ủi, tâm tình của Lâm Tiểu Trúc tốt hơn nhiều, biết hắn bận rộn nên cũng không nói nhiều, tìm một chỗ bên ngoài cửa trù nghệ viện ngồi xuống, chờ Tô Tiểu Thư tan học.
Bài học rất nhanh sẽ kết thúc, Tô Tiểu Thư thế nào cũng đi tìm nàng.
Quả nhiên không lâu sau đã thấy Mã giáo tập đi ra, tiếp theo là Tô Tiểu Thư, Hạ Sơn và Chu Ngọc Xuân, vừa đi vừa đưa mắt nhìn chung quanh.
" Ở đây " Lâm Tiểu Trúc đứng lên, giơ tay vẫy bọn họ
"Lâm Tiểu Trúc." Chu Ngọc Xuân vội chạy về phía nàng, hưng phấn nói " ngươi thật lợi hại. Ngươi không nhìn thấy khi ngươi rời đi, vẻ mặt của Mã giáo tập khó coi đến thế nào đâu "
"Chu Ngọc Xuân, đừng nói lung tung, nhỏ giọng chút, coi chừng có người nghe được " Tô Tiểu Thư lên tiếng ngăn nàng
Chu Ngọc Xuân thè lưỡi, không dám nói nữa
"Lâm Tiểu Trúc, ngươi có khỏe không?" Hạ Sơn nhìn Lâm Tiểu Trúc, vẻ mặt lo lắng.
"Rất tốt." Lâm Tiểu Trúc mỉm cười với hắn " cảm ơn các ngươi vừa rồi đã nói giúp ta "
"Lâm Tiểu Trúc, vừa rồi ta. . . Ta chỉ là. . ." Chu Ngọc Xuân nhớ tới mình vừa rồi không tiếng giúp nàng liền xấu hổ cúi đầu, không biết nên nói thế nào
"Vừa rồi Chu Ngọc Xuân làm rất đúng " Lâm Tiểu Trúc quay đầu nhìn Tô Tiểu Thư và Hạ Sơn " các ngươi nếu vì ta liên lụy mà bị sơn trang trách phạt, các ngươi bảo ta sao có thể an tâm ? "
Tô Tiểu Thư khoát tay: "Chúng ta là bằng hữu mà, khi chúng ta bị khi dễ, ngươi chắc chắn sẽ không bàng quang đứng nhìn. Bây giờ ngươi phải làm sao ? Mã giáo tập có đi cáo trạng với công tử không ? "
"Lâm Tiểu Trúc ngươi yên tâm, nếu Mã giáo tập muốn trách phạt ngươi, chúng ta sẽ biện hộ cho ngươi " từ xa truyền đến thanh âm
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu thì thấy hầu như người của trù nghệ ban đều đã đi ra, đứng ở cửa viện nhìn nàng. Ngô Bình Cường đứng bên trong, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của mọi người, câu vừa rồi cũng do hắn nói. Ngô Thái Vân đứng cạnh hắn, hai mắt tỏa sáng, khéo miệng không giấu được tươi cười. Lâm Tiểu Trúc đắc tội giáo tập, nàng đương nhiên rất cao hứng, rất vui.
"Cảm ơn." Lâm Tiểu Trúc cười nói, trong mắt lại hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa. Không biết vì sao, Ngô Bình Cường này khi nói chuyện hay làm việc đều hiên ngang lẫm liệt như vậy nhưng vẫn làm cho nàng cảm thấy người này có gì đó không thật. Nghĩ tới đây, nàng lắc lắc đầu, không biết nên khóc hay nên cười. Xem ra nàng bị tiểu hồ ly Viên Thiên Dã dọa không ít rồi, nhìn việc nhìn người đều nghĩ tới mặt tiêu cực, không tốt chút nào. Ngô Bình Cường giả hay thật thì liên quan gì tới nàng. Nàng bị Mã giáo tập chống đối như vậy, tháng sau kiểm tra đừng mong đứng đầu. Nàng đã không đủ tư cách cạnh tranh với Ngô Bình Cường thì dù hắn có không thật cũng không có lý do để đối nghịch hay hãm hại nàng a.
Tiếp theo là lớp dạy chước công của Tần quản sự. Không biết hắn có biết chuyện vừa rồi hay không nhưng đối đãi với Lâm Tiểu Trúc không gì khác biệt. Đầu tiên đem phương pháp điên chước nói qua với mọi người, sau đó bảo bọn họ luyện tập. Lần luyện tập này không chú trọng sức nặng mà chỉ căn cứ vào khả năng của mọi người, vì thế Lâm Tiểu Trúc luyện rất thuận lợi.
Kết thúc buổi học chước công, Tô Tiểu Thư thấy Lâm Tiểu Trúc đang tính đi lên núi liền giữ nàng lại «chuyện hôm nay xử lý thế nào còn chưa biết, ta nghĩ ngươi tốt nhất đừng lên núi,miễn cho công tử tìm ngươi lại không thấy đâu "
Lâm Tiểu Trúc cười nói: "Ngươi yên tâm đi, ta ở trên núi kiếm củi, sẽ không đi xa đâu "
Chuyện Tô Tiểu Thư nghĩ, nàng đương nhiên cũng nghĩ tới. Nếu Mã giáo tập tức giận chạy đến chỗ Viên Thiên Dã cáo trạng thì thế nào hắn cũng sẽ gọi nàng đến hỏi cho nên lúc này ngoan ngoãn ở trong sơn trang là tốt nhất. Nếu không khi tìm nàng lại không thấy người đâu, để bọn họ lên núi tìm thì thế nào chuyện sơn động cũng sẽ bị bại lộ, chuyện này lén đến Thanh Khê trấn cũng lộ, khi đó tánh mạng khó giữ nha. Nàng sẽ không ngu mà mạo hiểm trong tình hình như hiện nay. Nhưng không biết Mã giáo tập không đi cáo trạng hay là Viên Thiên Dã muốn chờ ăn bữa tối xong mới giáo huấn nàng mà suốt buổi chiều cũng không có ai đến tìm. Giao mớ củi cho Tô Tiểu Thư xong, Lâm Tiểu Trúc liền quay về phòng, chờ Viên Thập đến gọi.
Vừa bước vào cửa đã thấy Chu Ngọc Xuân hưng phấn chạy tới nói " Lâm Tiểu Thư, Tô Tiểu Trúc, mau lên. Vừa rồi phòng bếp cho người đến báo tin, nói đã làm thức ăn cho chúng ta, mau đến phòng bếp lĩnh phần thưởng hôm nay. Mã giáo tập dù có chút không phân rõ phải trái nhưng cũng biết giữ lời, tự tay làm thức ăn cho chúng ta nha "
Lâm Tiểu Trúc và Tô Tiểu Thư liếc nhìn nhau, cùng thở dài nhẹ nhõm. Tình hình như vậy là Mã giáo tập không có đi cáo trạng, nếu không sao còn tâm tình để làm thức ăn cho bọn họ.
" Lâm Tiểu Trúc không cần ăn cái này đâu. Đêm nay nàng được ăn ngon, muốn cùng Ngô Bình Cường và công tử cùng ăn nha " Tô Tiểu Thư tâm tình tốt nên lên tiếng đùa giỡn, rửa tay rồi đi vào vào nhà cầm chén, nói với Lâm Tiểu Trúc " ngươi chờ đi, chúng ta đi ăn cơm đây " nói xong cùng Chu Ngọc Xuân đi ra ngoài
" Lâm Tiểu Trúc, chuyện hôm nay ta có nghe Ngô Thái Vân kể lại, ngươi không sao chứ ? " có người cùng phòng đi lấy cơm về, đồng tình nhìn Lâm Tiểu Trúc.