"Dạ" Lâm Tiểu Trúc miệng đáp ứng nhưng mắt lại nhìn Tiết lão gia tử đầy ai oán. Ai bảo nàng là đồ đệ chứ, gặp tình huống như vậy, chẳng lẽ nàng không ra ta để cho một ông già như hắn ra mặt? nói đi cũng phải nói lại, lão đầu nhi tuy tính tình nóng nảy nhưng không phải hồ đồ. Hắn ngạo khí như vậy, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới đây để bị người ta châm chọc, chắc là tay nghề Hồng đại trù thực sự không tốt lắm, lão đầu nhi mới để nàng bộc lộ tài năng, tiện thể hạ bệ hắn.
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng nhớ tới mình chỉ học nghề được có mấy ngày, Lâm Tiểu Trúc trong lòng vẫn thấy bất an, đi theo Hồng đại trù vào phòng bếp, nhìn nhìn chung quanh.
"Lấy cái này đi" nàng chỉ vào một miếng gan heo. Lưu can tiêm (gan heo tiềm) là món nàng làm được lão đầu nhi tán dương nhất. Nàng xoay người nói với Hồng đại trì "ta không cần giúp đỡ, ngài cho ta một cái phòng bếp nhỏ là được" Dù nàng không có ý che giấu cũng không muốn tiện nghi cho kẻ khinh thường nàng.
Hồng đại trù khinh thường liếc Lâm Tiểu Trúc một cái rồi nói với đồ đệ "giao cho nàng một phòng bếp nhỏ, mọi người làm việc của mình đi" . Nói xong xoay người đi ra ngoài. Hừ, hắn mười tuổi đã theo sư phụ học nấu ăn, chìm đắm trong nghề cũng hơn ba mươi năm, đừng nói là mới học được chín ngày, cho dù tiểu cô nương này từ trong bụng mẹ đã học nấu ăn thì sao? Chẳng lẽ vượt qua được hắn sao?
Lọc sạch những màng mỏng bên ngoài gan heo rồi ngâm trong nước muối một lát, sau đó cắt miếng ướp với rượu, hồ tiêu, muối, cà rốt, ớt xanh xắt miếng, thêm nấm hương, đồng thời cũng để dầu thật nóng, cho hành gừng vào phi thật thơm rồi bỏ gan heo vào xào, nêm nếm thêm rượu, nước tương, dâm chua, đường và nước ấm. . .
Lát sau Lâm Tiểu Trúc đã đem đồ ăn làm xong đưa tới đại sảnh, đặt trước mặt Tiết lão gia tử. Thấy nàng làm rất nhanh mà lưu can tiêm đang tỏa mùi thơm bốn phía, hoài nghi trong mắt béo chưởng quầy giảm đi rất nhiều. Thấy Hồng đại trù đứng yên bất động liền cầm đôi đũa gắp một miếng đưa vào miệng, nhai nhai, ánh mắt bỗng sáng bừng lên, lóe ra quang mang khác thường nhìn về phía Lâm Tiểu Trúc.
Có đồ ăn ngon để thử, đương nhiên các khách khác cũng không khách khí, bắt chước lưu chưởng quầy cầm đũa, tự gắp cho mình một miếng.
Không phải ngon thật chứ ? Hồng đại trù vốn đứng yên bất động nhưng thấy hai mắt béo chưởng quầy sáng lên cùng sự kinh hỉ tán thưởng trên mặt mọi người liền nhịn không được cũng thử một miếng.
Không đợi hắn ăn xong, một vị khách đã lên tiếng " đây là gan heo sao ? sao ta cảm thấy như đậu hủ vậy? mềm mịn còn mang theo chút chua ngọt, sự thô ráp và mùi tanh của gan heo không còn chút nào, rất ngon, ngay cả ta là người không thích gan heo cũng ăn không ngừng miệng nha"
"Đúng vậy, đúng vậy,món này ăn rất ngon, ta chưa từng ăn món gan heo nào ngon như vậy. Vừa rồi Hồng đại trù có nói dùng nguyên liệu bình thường nấu ra món ăn ngon mới gọi là cao thủ, hiện giờ thì ta hiểu rồi. Cô nương này tuổi còn nhỏ mà có thể làm ra món gan heo ngon như vậy, trù nghệ quả là cao siêu ah"
"Có đệ tử như vậy, không biết công phu của Tiết lão gia còn lợi hại tới mức nào? không biết chúng ta có phúc khí nếm thử tay nghề của lão gia không?" người vừa lên tiếng là người sành ăn nhất Thanh Khê trấn, nói xong, hai mắt tỏa sáng nhìn Tiết lão gia tử.
Lão đầu nhi nghe vậy, đắc ý vỗ về râu, cũng không đáp lời, từ chối cho ý kiến.
Món lưu can tiêm này quả thật rất ngon, tay nghề so với mình tốt hơn. Hồng đại trù dù cảm thấy có chút nghi ngờ, nghĩ tiểu cô nương này chẳng qua chỉ có một món đó thôi nhưng các thực khách đã từng ăn qua món hắn nấu, so sánh cao thấp thế nào liền biết, nếu hắn không phục thì không có độ lượng, liền buông đũa, chắp tay "tiểu cô nương nấu món này quả là ngon hơn ta, lão Hồng bội phục"
Nhìn sắc mặt Tiết lão gia tử một cái, hắn lại bổ sung " nhưng vừa rồi Tiết lão gia cũng có nói tiểu cô nương chỉ mới học nghề được chín ngày, ta còn không tin. Món này tuy không thể hiện đao công nhưng nêm nếm rất vừa phải. Thiếu một chút cũng không được, thừa một chút cũng không xong, tỉ lệ đường và dấm cũng phải cực chuẩn mới được, nếu không thì quá chua hoặc quá ngọt. Không có vài năm công phu, muốn làm ra món ăn như vậy cũng không phải dễ"
Lời vừa dứt, mọi người đều quay sang nhìn Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt từ ban đầu là đơn thuần tán thưởng liền trở nên phức tạp hơn. Một đầu bếp, trù nghệ cho dù giỏi nhưng nhân phẩm kém, nói dối thì không được, ai biết ngày nào đó hắn vì lợi ích mà liền hại người chứ?
Tiết lão gia trước giờ duy ngã độc tôn, không thèm để ý ánh mắt người khác mà Lâm Tiểu Trúc không làm gì sai nên cũng không có gì lo lắng. Chuyện này còn có Trương Đông và Trương Đại Ngưu làm chứng, có điều sự thật là vậy, nhưng nói ra hay không thì lại khác. Lâm Tiểu Trúc vừa định lên tiếng, ngoài cửa đã vang lên thanh âm "ta có thể làm chứng, Tiểu Trúc cô nương thực sự chỉ mới học được chín ngày"
Thì ra là Trương Đông, trong tay cầm mộc dũng, vừa đi vừa nói " nhà ta ở chỗ cây dong cổ thụ phía tây trấn, tên Trương Đông, vị Tiết lão gia này mười ngày trước uống rượu say gặp được Tiểu Trúc cô nương, được nàng đưa về nhà, vì vậy hắn mới dạy nàng nấu ăn. Mấy ngày nay ta luôn ở bên cạnh nhìn, nên có thể làm chứng"
Nói xong hắn quay sang chào hỏi vài người quen " Lâm tam ca, ngươi đến đây ăn cơm sao ? ", "Lý thúc, lưng của ngài thế nào rồi?"
Cùng lúc có người la lên " đây không phải là hiếu tử nổi danh trong trấn ta sao ? hắn vẫn tận tâm hầu hạ mẹ, chưa từng than thở, ta tin lời hắn"
" Trương Đông này là bà con của ta, người thành thật bổn phận, hắn sẽ không giúp người bên ngoài mà giấu diếm chúng ta. Xem ra lời lão gia này nói là thật "
" Thực sự tiểu cô nương này chỉ mới học nấu ăn được chín ngày ? cho dù nàng trước kia từng sống trong trù nghệ thế gia thì để làm được món ăn như vậy cũng không phải chuyện dễ ah"
"Người ta có sư phụ lợi hại nha, ngươi không nghe nói sao ? danh sư xuất cao đồ nhưng không biết Tiết lão gia trù nghệ cao đến mức nào lại không chịu ra tay để chúng ta mở mang tầm mắt"
Nghe mọi người bàn tán, sắc mặt Hồng đại trù có chút âm trầm. Hành nghề mấy chục năm lại không bằng một tiểu nha đầu mới học có chín ngày, hắn làm sao mà chịu nổi? Béo chưởng quầy nhìn chằm chằm Tiết lão gia tử, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục, hiển nhiên là đang tính xem thực đơn mà lão đầu nhi nói có đáng giá hai trăm lượng bạc không. Không ai nhìn thấy có một người lặng lẽ đứng nép vào trong góc, lắng nghe mọi người bàn luận.