Lâm Tiểu Trúc lên đài, đang tính đi lãnh nguyên liệu nấu ăn, bỗng nhớ ra một chuyện, vội xuốn đài, đi đến cạnh Mã Triều hỏi hắn tình trạng thân thể của lão Thánh Thượng cùng với những kiêng kị trong ăn uống. Lão Thánh Thượng đã hơn chín mươi tuổi, thân thể nhất định sẽ có bệnh, tuy cháo kia dùng nguyên liệu thông thường, ăn vào không có hại gì cho thân thể nhưng hỏi rõ vẫn tốt hơn.
Mã Triều nghe nàng hỏi, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Ban tổ chức đưa ra đề mục này, không chỉ muốn nấu món cháo cho ngon mà còn phải chú ý tới tình trạng sức khỏe của lão Thánh Thượng. Nếu Lâm Tiểu Trúc không hỏi tới thì sự vất vả của nàng từ đầu sẽ uổng công, chắc chắn sẽ bị trừ điểm. Nếu không hỏi, sẽ không có được nhiều ưu thế hơn các đầu bếp khác. Mặc dù thắng hiểm, có được đệ nhất danh thì cũng không vinh quang gì.
Biết thân thể lão Thánh Thượng không bệnh tật gì, Lâm Tiểu Trúc liền yên lòng, quay trở lại lên đài, nhận nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu nấu cháo. Vì thịt và gạo đều cần thời gian để ngâm, ướp nên món cháo này nàng phải làm nửa canh giờ mới xong. Sau đó cho vào thực hộp, lại cỡi ngựa, tự mình mang đến chỗ lão Thánh Thượng.
Đi theo Mã Triều vào phòng liền thấy lão Thánh Thượng đang ngồi dựa người trên giường, bên cạnh là mẹ con Ngọc Vân, ánh mắt hai người đều hồng hồng, hiển nhiên dã khóc. Thấy Lâm Tiểu Trúc mang thực hộp vào, Ngọc lão thái thái mới có chút ngượng ngùng nói với lão Thánh Thượng” cha, cháo này vốn nên do nữ nhi làm cho người ăn”
Lão Thánh Thượng khoát tay, cắt ngang lời nàng” ngươi cũng đã bảy mươi tuổi, việc này cứ để bọn nhỏ làm đi. Ngươi và Ngọc Vân đến đây, trong lòng cha đã rất cao hứng” . Tuy nói vậy nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía thực hộp. Hắn nhớ hương vị cháo này đã mấy chục năm rồi.
Thấy cha và con gái lão Thánh Thượng nhận nhau, quan tâm nhau, Lâm Tiểu Trúc cũng cao hứng thay bọn họ. Múc một chén cháo, không đưa cho lão Thánh Thượng cũng không chuyển cho nha hoàn mà trực tiếp đưa cho Ngọc lão thái thái.
Ngọc lão thái thái hơi hơi sửng sốt, nhất thời hiểu được ý của Lâm Tiểu Trúc, cảm kích nhìn nàng một cái rồi nói với lão Thánh Thượng” cha, cháo này được làm theo cách của nương, người dùng đi”
“Được, được” lão Thánh Thượng hé miệng, để nữ nhi đút cho hắn rồi chậm rãi thưởng thức, hồi lâu không lên tiếng.
“Như thế nào, hương vị không đúng sao?” Lâm Tiểu Trúc nhìn bộ dáng lão Thánh Thượng, tâm như vọt lên. Mất nửa ngày mới tìm ra đáp án, lại phải đi Du Châu thành, cũng mời nữ nhi của lão Thánh Thượng tới đây. Chẳng lẽ tay nghề của nàng kém, làm món cháo này không ngon?
“Đúng, đúng. . .” lão Thánh Thượng liên tục gật đầu, xoay người đi, vụng trộm gạt lệ” chính là mùi vị này. . .” ăn được hương vị quen thuộc, hắn dường như đang đắm chìm trong ký ức.
“Vậy là tốt rồi. Cha, ăn thêm một chút đi” Ngọc lão thái thái thấy thế cũng cao hứng lên, lấy tay lau nước mắt rồi lại múc muỗng cháo đưa đến bên miệng lão Thánh Thượng.
Lâm Tiểu Trúc thấy vậy, ánh mắt cũng ướt át.
“Lâm cô nương, chúng ta ra ngoài đi” Mã Triều đi đến cạnh Lâm Tiểu Trúc, nhẹ giọng nói
“Được” Lâm Tiểu Trúc nhớ tới trận đấu, vội nhẹ nhàng rời khỏi phòng, sợ quấy rầy hai cha con đã mấy chục năm rồi mới gặp nhau.
Ra đến bên ngoài, Mã Triều nói” đi thôi, chúng ta quay về sân thi đấu đi”
Hai con ngựa đã sớm chuẩn bị, hai người lên ngựa, đi thẳng tới sân thi đấu
“Vương gia, Lâm cô nương đã đến sân thi đấu, chúng ta cũng trở về đi” Viên Thập cùng Viên Thiên Dã cỡi ngựa đứng trong một góc, lên tiếng
“Ừ, quay về đi” Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc đã đi xa mới giục ngựa đi ra, chậm rãi theo sau, đến gần sân thi đấu, bọn họ liền xuống ngựa, ném cương ngựa cho Viên Nhị, sau đó đi về phía chỗ ngồi giành cho khách quý.
Thẩm Tử Dực đang nói chuyện, thấy Viên Thiên Dã trở về liền liếc hắn một cái, lại nhìn Lâm Tiểu Trúc ở trên đài rồi cười nói với Viên Thiên Dã” thuận lợi chứ?”
Viên Thiên Dã không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc. Thông qua lão gia tử, hắn mới biết được hôm nay Lâm Tiểu Trúc đã đi Du Châu thành, trong lòng lo lắng nên đã theo sau hộ tống nàng. Tuy bên cạnh Lâm Tiểu Trúc có hai ám vệ là Viên Ngũ Nương và Viên Lục Nương, Du Châu thành cũng không xa nhưng không tự mình đi theo, hắn không yên tâm. Hai người trải qua nhiều thăng trầm như vậy, giờ sắp thành thân, hắn không muốn lại xảy ra chuyện gì nữa.
Trận đấu hôm nay kéo dài cả ngày, các đầu bếp đã làm xong phần dự thi của mình, chỉ còn chờ mình Lâm Tiểu Trúc. Mã Triều thuật lại biểu hiện của Lâm Tiểu Trúc với ban giám khảo, sau đó một giám khảo đi đến chỗ các khách quý, đưa kết quả trận đấu cho bọn họ xem. Lão gia tử nhận danh sách cùng nhóm khách quý đi lên đài cao. Mã Triều cũng kêu mười hai đầu bếp dự thi triệu tập lên đài.
Ở phía dưới, dù là đầu bếp của trận trước hay người xem náo nhiệt đều biết sắp công bố kết quả, vì thế lập tức im lặng, đổ dồn ánh mắt về phía trên đài, lẳng lặng chờ nghe kết quả.
“Cảm ơn mọi người đã tới tham gia trận đấu lần này” lão gia tử đưa mắt nhìn một vòng” ta, đại diện cho Hiên Viên triều, cảm ơn mọi người đã tham dự. Mọi người đều biết, dân dĩ thực vi thiên. Căn cứ vào nguyên nhân này, chúng ta mới tổ chức trận trù nghệ đại tái lần này. Mục đích là muốn quân chủ các quốc gia có thể quan tâm hơn tới đời sống khó khăn của dân chúng; quan lại các nơi sẽ nghĩ cách khiến dân chúng được ăn no; các vị đầu bếp sẽ suy nghĩ nhiều hơn để sáng tạo ra nhiều món ngon, khiến cho dân chúng trong điều kiện hữu hạn cũng có thể thưởng thức mỹ vị. Đây là tôn chỉ đầu tiên của trận trù nghệ đại tái. Thấy các vị đầu bếp vắt óc làm ra những món ăn ngon, ta thực cao hứng. Mỹ vị các ngươi làm ra sẽ khiến cuộc sống của lữ khách, người nghèo. . . thay đổi. Ta đại diện cho Hiên Viên triều bày tỏ sự cảm kích với các ngươi”
Nói tới đây, hắn khom người xuống.
Đây là cổ đại, đây là xã hội cấp bậc sâm nghiêm, không phải là thế kỷ hai mươi mốt công bằng bình đẳng Lâm Tiểu Trúc đã sống. Cho nên hành vi của lão gia tử khiến các đầu bếp bên dưới kinh sợ, cảm động. Không biết ai dẫn đầu quỳ xuống mà lần lượt, mọi người đều quỳ xuống. Mười hai đầu bếp trên đài cũng thế, Lâm Tiểu Trúc cũng không ngoại lệ. Đối với lão gia tử lòng chứa dân chúng, nàng thực tâm quỳ trước hắn cũng thực lòng kính trọng hắn.
Dân chúng tới xem náo nhiệt cũng bị một màn này làm cảm động.
“Mọi người xin đứng lên.” Lão gia tử thấy thế, vội kêu lên. Quan viên phía dưới liền đi đến trước mặt các đầu bếp, đỡ mọi người đứng lên. . .
“Có lẽ mọi người đều thắc mắc, trận chung kết này, đề mục thứ nhất là vì người nghèo; đề thi thứ hai là vì lữ khác xa nhà. Tất cả đều vì dân sinh đại chúng nhưng vì sao đề thi thứ ba chỉ vì một người? Lúc này, ta sẽ nói đến tình huống của lão Thánh Thượng.
Lúc này công khai tình huống của lão Thánh Thượng cũng là theo ý của lão nhân gia. Lão Thánh Thượng biết mình đã rất trường thọ, cũng không còn sống được bao lâu nữa, nữ nhi của hắn cũng đã bảy mươi, thời gian ở chung với nhau sẽ ngày càng ít. Lúc này nói ra mọi chuyện cũng là có ý bảo trợ Ngọc gia. Vì tranh thêu của Ngọc gia đẹp như vậy, giá cao như vậy, chắc chắn sẽ còn hào môn vọng tộc muốn cướp đoạt để phường thêu của Ngọc gia kiếm tiền cho bọn họ. Nên nhân trận trù nghệ đại tái, hoàng tử các quốc gia đều có mặt, công khai công bố, cũng có thể khiến Ngọc gia bình an vô sự lâu dài.
Lão gia tử công bố xong, lại nói” làm một đầu bếp, làm ra thức ăn là đều muốn thực khách sẽ thưởng thức, nói cách khác, ngươi không chỉ đối mặt với thức ăn mà còn có thực khách. Một bệnh nhân, ngươi cho hắn ăn cái không nên ăn sẽ có thể nguy hại tới tính mạng. Nói tới đây,có lẽ mọi người đã hiểu vì sao chúng ta đưa ra đề mục như vậy. Hai đề mục trước là chúng ta vì người nghèo, vì lữ khách, mà đề mục cuối cùng, chúng ta vì thực khách. Khi nấu cho ai đó ăn, ngươi thường nghĩ tới nên làm món sở trường của mình hay nghĩ xem thực khách thích ăn món gì, khẩu vị ra sao, tình trạng thân thể thế nào? Nếu ngươi chỉ nghĩ tới mình trước thì không đủ tư cách làm đầu bếp”
Nói tới đây, hắn trầm mặt xuống” hôm nay, mười hai vị đầu bếp đi đến trước giường của lão Thánh Thượng, nhìn một lão nhân hơn chín mươi tuổi đang ngủ say, vậy mà có ba người không hề quan tâm đến tình huống của lão nhân lại dùng sức đánh thức hắn, trăm phương nghìn kế hỏi hắn thích ăn cái gì; bốn vị khác thì nhẹ giọng gọi hoặc hỏi nha hoàn về sở thích của lão nhân; năm vị khác thì không đành lòng quấy rầy nên nhẹ chân đi ra ngoài. Trong ba nhóm đầu bếp này, mọi người nghĩ xem ai đủ tư cách nhất?” nói tớ câu cuối, thanh âm của lão gia tử cũng tăng lên.
Các đầu bếp trên đài im hơi lặng tiếng, trong nhóm người xem náo nhiệt bên dưới, có người hô lên” năm vị đầu bếp cuối cùng”
“Đúng vậy, là năm vị đầu bếp cuối cùng. Bọn họ làm rất khá, có lòng thương xót, bọn họ nghĩ tới lão nhân trước chứ không phải là kết quả trận đấu. Nhưng chỉ có năm người, con số này làm ta cảm thấy rất thất vọng. Điều này cho thấy phần lớn đầu bếp của chúng ta đều bỏ qua điểm quan trọng nhất”
Lời của hắn rất nghiêm khắc, mọi người lặng ngắt như tờ. Dù là các đầu bếp dưới đài hay mười hai tuyển thủ trên đầu đều cúi đầu, mặt có vẻ xấu hổ.
“Năm vị này chính là Lâm Tiểu Trúc, Chu Lập Đàn, Trương Ba, Hạ Sơn, Lý Đại Hòe” lão gia tử lại nói
Lâm Tiểu Trúc nghe có tên Hạ Sơn, trong lòng cũng cao hứng thay hắn
“Điều làm ta vui mừng là trong năm vị đầu bếp, có một người quan sát tỉ mỉ, không quấy nhiễu lão Thánh Thượng lại tìm được manh mối trên người hắn, sau đó đến Du Châu thành, mời người Ngọc gia tới, làm ra món ăn lão Thánh Thượng đã hoài niệm mấy chục năm nay, hoàn thành tâm nguyện của người. Nàng chính là đầu bếp của Bắc Yến quốc Bách Vị lâu: Lâm Tiểu Trúc”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên trên đài, muốn xem ai là Lâm Tiểu Trúc. Nhóm người xem náo nhiệt không ngừng bàn tán. Lâm Tiểu Trúc không luống cuống, ngay lúc lão gia tử gọi tên nàng thì nàng đã đứng ra thi lễ với ban giám khảo, khiến mọi người khỏi suy đoán lung tung.
“Trời ạ, thì ra là vị cô nương duy nhất” có người hô lên” lại là một cô nương trẻ tuổi như vậy, chắc chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi thôi”
“Đúng vậy, thật sự là bất khả tư nghị, trẻ tuổi như vậy, còn là một cô nương!”
“Có thể hay không là. . .” Có người hoài nghi thân phận Lâm Tiểu Trúc và tính công bằng của trận đấu, có điều không ai dám nói thẳng ra. Dù sao các đời Thánh Thượng đều rất công chính liêm minh, chí công vô tư, nhân cách bọn họ giống như tinh thần thiên thượng, luôn được dân chúng trung tâm ủng hộ.
Tuy người kia không nói rõ, nhưng người bên cạnh cũng hiểu ý, có người phản bác” ta chính là người Bắc Yến tới đây xem thi đấu. Lâm Tiểu Trúc chính là người Bắc Yến ta, đại diện cho Bách Vị lâu tham gia thi đấu. Người có biết không, từ đầu trận đấu tới giờ, nàng đều đứng đầu. Thịt chân bò sau mà nàng còn có thể làm ra món ăn rất ngon, hiện giờ đã trở thành món chiêu bài của Bách Vị lâu. Trận đấu hôm qua, thành tích của nàng cũng rất xuất sắc. Nghe nói món mì ăn liền kia, chỉ cần đổ nước sôi vào là dùng được, ăn còn ngon hơn mì sợ ở nhà chúng ta. Tuy nàng tuổi còn nhỏ, lại là nữ tử nhưng bằng thực lực mà được danh hiệu đệ nhất, có gì mà phải hoài nghi ? chẳng lẽ các ngươi nghi ngờ hai vị Thánh Thượng không công chính sao ? cả đời bọn họ đều quang minh lỗi lạc, lão Thánh Thượng còn hơn chín mươi tuổi rồi nha”
“Đúng đúng đúng là đúng đúng đúng,ta cũng đã ăn món thịt bò chiêu bài của Bách Vị lâu, hương vị quả thật rất ngon. Khi bọn họ cho chúng ta ăn miễn phí đã nói là do đầu bếp Lâm Tiểu Trúc của bọn họ làm ra. Lúc đó ta còn tưởng là một vị nam đầu bếp, không ngờ lại là một tiểu cô nương” có người phụ họa.
“Mọi người đừng nói nữa, mau nghe Thánh Thượng nói gì kìa”
Mọi người vội ngậm miệng lại, ngưng thần lắng nghe.
“Chúng ta đưa ra đề mục như vậy, không chỉ muốn các đầu bếp biết, làm đầu bếp, không thể chỉ nghĩ đến việc nấu ăn ngon mà còn phải nghĩ cho thực khách. Chúng ta còn muốn thông quan chuyện lão Thánh Thượng, nói cho mọi người biết, món ăn ngon nhất, đẹp nhất thế gian là cái gì”
Mọi người bắt đầu suy tư về vấn đề này.
“Món ăn ngon nhất thế gian không phải là sơn trân hải vị cũng không phải là món sở trường của đầu bếp nào đó mà nó ở ngay bên cạnh ngươi, là món do cha mẹ, thê tử, người nhà ngươi làm. Khi ngươi bên ngoài mệt mỏi cả ngày trở về nhà, mẫu thân hay thê tử ngươi tự tay làm cho ngươi món ăn nóng hôi hổi, đó chính là mỹ vị nhân gian, đó là thức ăn ngươi nên quý trọng nhất. Ta không hi vọng khi mọi người già đi mới giống như lão Thánh Thượng, luôn đi tìm hương vị mình mong nhớ nhất. Cho nên ta muốn nói hãy quý trọng người bên cạnh, quý trọng mỗi một món ăn người thân ngươi làm cho ăn đi”
Hiện trường trận đấu trở nên yên tĩnh, dù là khách quý trên đài, các giám khảo, các tuyển thủ hay những người tham gia náo nhiệt đều ngửa đầu nhìn lão gia tử trên đài, vẻ mặt động dung.
Đúng vậy. Trên đời này, món ăn để người ta tưởng niệm nhất chính là món do mẫu thân hoặc thê tử tự tay làm cho. Món ăn được người nhà toàn tâm toàn ý chế biến, đặt hết tâm tư tình cảm vào đó, thể hiện tất cả sự yêu thương nên đó là món ăn ngon nhất trên đời, khiến cho người ta khắc sâu vào lòng.
Viên Thiên Dã đứng trong nhóm khách quý, nhìn bóng dáng yểu điệu trên đài, tình cảm dâng trào trong lòng, bao phủ toàn thân hắn.
Thuở nhỏ hắn bị bá phụ làm hại, một mình sống ở Tây Lăng quốc, tuy bên cạnh cũng có hộ vệ, nô bộc nhưng vẫn không khiến hắn quên đi khát vọng đối với cuộc sống gia đình. Hắn nhớ cha mẹ, hắn nhớ gia đình ấm áp ở Bắc Yến. Hắn muốn mau mau lớn lên, báo thù cho mình, sau đó quang minh chính đại sống bên cạnh cha mẹ. Vì thế hắn cố gắng học quân sự mưu lược, khổ luyện võ công, huấn luyện thuộc hạ nhưng hắn không ngờ,sau báo được đại thù, hắn lại không được gia đình chào đón để hắn hoài niệm ấm áp thân tình ngày xưa mà bọn họ vì quyền thế đã hóa thành cự mãng lãnh huyết vô tình cắn xé hắn, khiến hắn hít thở không thông.
Mà bóng dáng yểu điệu phía trước đã làm hắn có được hi vọng sống. Hắn muốn dùng cánh tay rộng lớn của mình che mưa chắn gió cho nàng ; nàng cũng dùng đôi tay khéo léo của mình là cho hắn từng món ăn nóng hổi trong ngày đông gió rét, lấp đầy tâm hôn trống rỗng lạnh lẽo của hắn. Trên thế giới này, hắn chỉ có nàng, mà nàng cũng chỉ có hắn. Bọn họ sẽ tạo thành một gia đình, bọn họ sẽ có đứa nhỏ, bọn họ sẽ tạo nên một gia đình ấm áp, hạnh phúc nhất thế gian.
Lúc này hắn rất muốn gắt gao ôm chặt nàng vào lòng, muốn trở thành người một nhà với nàng hơn bất kỳ lúc nào.
Xuyên qua rèm mi hơi ướt, hắn nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc đột nhiên xoay người nhìn về phía hắn. Ánh mắt hai người giao nhau ở khoảng cách xa hơn mười thước, qua rất nhiều người. Lúc này không cần nói nhiều, bọn họ đều có thể cảm thụ được tâm tình của nhau.
Lão gia tử lại thông báo thứ tự của bốn người kế tiếp, sau đó tuyên bố trận đấu chấm dứt.