“Giá chắc cao lắm ?” La chưởng quỹ nhìn cái tráp, âm thầm tán thưởng, thầm nghĩ mình có nên đặt mấy cái như vậy để đựng điểm tâm.
“Một hộp rau ngâm như thế này bán hai lượng bạc” Tôn Hạo nói
La chưởng quỹ gật đầu. Hai lượng bạc cũng không quá mặc, nếu hắn muốn tặng lễ, nhất định sẽ thích vật như vậy. Xem ra Trần cô nương quả nhiên là cao thủ trong việc buôn bán.
Chạng vạng hôm đó, Lâm Tiểu Trúc quả nhiên bảo Tôn Hạo mang một hộp điểm tâm tới, bên trong vẫn dùng mấy cái đĩa nhỏ, trên viết tên : bánh bà xã, bát tử cao, bánh khúc kỳ, tô ma thơm, gia giác. . . Ở một góc hộp còn có gì đó được bao lại bằng giấy sặc sỡ, nhìn rất giống một con cá vàng, nhìn rất đẹp mắt
La chưởng quỹ cầm lấy một bao giấy đỏ,vừa mở ra hỏi” đây là cái gì ?”
“Cô nương chúng ta nói màu đỏ là hoa quả đường, màu trắng là kẹo đường, màu lục là bạc hà đường, màu vàng là kẹo đậu phộng”
La chưởng quỹ nghe vậy, không kiềm được hiếu kỳ, vội mở ra xem, cho một cái vào miệng, cảm giác vị tươi mát của hoa quả cùng vị ngọt của đường mật không ngừng tươm ra trong miệng.
“Thứ này không tệ” La chưởng quỹ liên tục gật đầu. Thời này cũng có đường mạch nha nhưng không được chế biến thành nhiều loại phong phú như thế này, La chưởng quỹ cảm thấy thứ này nhất định sẽ được tiêu thụ rất mạnh.
Sáng sớm hôm sau, La chưởng quỹ đã đến Bách Vị cư, nói với Lâm Tiểu Trúc, dù là chuyện cửa hàng điểm tâm hay góp vốn vào phường rau ngâm, ông chủ bọn họ đều đồng ý. Nếu Lâm Tiểu Trúc rảnh thì lập tức có thể ký hiệp ước.
Đáp án này nằm trong dự kiến của Lâm Tiểu Trúc nhưng nàng vẫn rất cao hứng. Điều này có nghĩa nàng không cần bỏ vốn nhiều lại tìm được ngọn núi lớn để dựa vào. Tuy làm như vậy có thể khiến Chu ký tìm tới gây phiền toái, nhưng nàng hiểu không có trả giá thì không có thu hoạch, nếu không có chuyện lần này, ông chủ của Lưu ký sẽ tuyệt không để ý tới nàng.
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Tiểu Trúc lại tới chỗ Lưu bà tử, chọn hai người lớn tuổi nhất trong đám về làm điểm tâm, cân nhắc nên chọn ai trong số bốn người đã mua trước đó lên làm quản sự. Vừa làm điểm tâm bán cho Lưu ký, vừa mở hai cửa hiệu mặt tiền do Lưu phủ doãn hoặc mua hoặc thuê lại.
Thiên hạ không có bức tường nào không có gió, chuyện điểm tâm mới của Lưu ký đều do Lâm Tiểu Trúc làm rất nhanh đã bị Chu ký biết được.
Một hôm Lâm Tiểu Trúc vừa từ cửa hàng trở về, đi được nửa đường đã có người cản đường” vị này là Trần cô nương của Bách Vị cư? ông chủ chúng ta có việc muốn thương lượng với Trần cô nương, thỉnh Trần cô nương dời bước đến quán trà Thanh Tâm”
“Không biết ông chủ của quý vị là ai?” Lâm Tiểu Trúc ngừng bước hỏi.
“Đó là ông chủ của Chu ký” .
“Ông chủ quý vị tìm ta chắc là muốn ta bán điểm tâm cho Chu ký phải không ? thật xin lỗi, ta đã ký hiệp ước với Lưu ký, không thể thay đổi, chỉ xin ông chủ quý vị lượng giải” Lâm Tiểu Trúc nói.
Người nọ thấy nàng một chút mặt mũi cũng không cho, giận tái mặt nói” Trần cô nương, ta khuyên ngươi vẫn nên thức thời thì tốt hơn, nên biết rằng ông chủ Chu ký chúng ta chính là Đông An vương”
Một chữ thì là thân vương, hai chữ chính là quận vương, có lẽ Đông An vương này là một quận vương gia, hèn chi Tần quả phụ lại kiêu ngạo như vậy.
“Đông An vương đang ở quán trà Thanh Tâm sao ? »Lâm Tiểu Trúc có chút kinh ngạc, nếu thật là vậy thì chuyến này nàng không thể không đi. Dù sao không thể không nể mặt Đông An vương nhưng hắn sẽ vì cửa hàng của một tiểu thiếp mà ra mặt sao ? nghĩ thế nào cũng không có khả năng.
Người nọ ánh mắt lóe lên, từ chối cho ý kiến, chỉ không kiên nhẫn thúc giục” mau một chút, nhanh đi đi”
Lâm Tiểu Trúc liền biết người chờ ở quán trà tuyệt đối không phải là Đông An vương, nàng đương nhiên sẽ không đưa đầu cho Tần quả phụ kia xử lý, chỉ liếc mắt nhìn người nọ” xin lỗi, ta bỗng nhiên cảm thấy thân thể không khỏe, không thể đi cùng ngươi, xin thứ lỗi” nói xong xoay người bước đi.
Người nọ dẫn theo hai tùy tùng, thấy Lâm Tiểu Trúc đòi đi, vội tiến lên ngăn cản
Lâm Tiểu Trúc có thể thi triển võ công, nàng cũng biết Tần quả phụ biết nàng có võ công, bây giờ lại cử người không có võ công đến, tất không nghĩ phát sinh xung đột lớn với nàng, cho nên vừa rồi cũng không vận khinh công rời đi. Bây giờ thấy mình bị ngăn cản, xoay người lại, nhìn người nọ, gằn giọng hỏi” sao ? nếu ta không đi, các ngươi sẽ lấy dây trói lôi đi phải không ?”
Người nọ đúng là đã được Tần quả phụ phân phó, dù thế nào cũng không gây khó dễ cho Lâm Tiểu Trúc nhưng thấy nàng vô lễ, sắc mặt cũng không tốt lắm” Trần cô nương, ngươi nên biết rằng di thái thái chúng ta muốn gặp ngươi là phúc phận của ngươi, nhưng di thái thái chúng ta là người nói lý lẽ, nếu Trần cô nương không khỏe, không dám đi gặp di thái thái thì cũng chẳng sao. Di thái thái chúng ta nói nếu Trần cô nương đoạn tuyệt quan hệ với Lưu ký, bán điểm tâm cho Chu ký chúng ta thì nàng không truy cứu chuyện cũ nữa. Nếu không, diệt một nhân vật nhỏ không quyền không thế như ngươi cũng như giết một con kiến mà thôi. Chuyện này ngươi nên suy nghĩ cho kỹ. Như vậy đi, từ hôm nay trở đi, bán điểm tâm cho chúng ta bằng với giá bán cho Lưu ký, nếu không cô nương chuẩn bị quan tài cho người nhà đi”
Nói xong, vung tay lên, mang theo hai tùy tùng nghênh ngang mà đi.
Lâm Tiểu Trúc sắc mặt âm trầm nhìn theo bóng dáng ba người, sau đó xoay người về nhà. Vừa về tới, nàng lập tức sai người báo việc này với La chưởng quỹ. Sau khi hợp tác, La chưởng quỹ đã nói cho nàng biết chỗ ở của hắn, để nàng khi có chuyện thì sai người đến nói với hắn. Tuy nàng có phương pháp đối phó, nhưng chuyện này từ Lưu gia mà ra nên cũng phải để bọn họ có trách nhiệm.
Động tác của La chưởng quỹ cũng rất mau, chỉ chốc lát sau hắn đã tự mình tới chỗ nàng, cho người thông báo rồi đến tiền thính, thấy Lâm Tiểu Trúc đang nhàn nhã ngồi uống trà, sắc mặt mới tốt hơn, làm một cái ấp thật sâu, nói” vì Lưu ký chúng ta đã khiến Trần cô nương sợ hãi, La mỗ thay Lưu ký bồi tội với Trần cô nương”
Lâm Tiểu Trúc nghe vậy, rất bội phục cách làm người của La chưởng quỹ, chỉ một câu nói, một cái ấp đã làm người ta thoải mái, không thể phát giận được. Nàng chỉ đành thi lễ lại” La chưởng quỹ khách khí”
Hai người ngồi xuống, có người dâng trà, La chưởng quỹ nói” Trần cô nương yên tâm, chuyện Tần quả phụ sở tác sở vi đã có người báo lại với Đông An vương. Đông An vương làm người vẫn luôn chính trực, biết chuyện này, Tần quả phụ tất sẽ thất sủng, mà một khi đã vậy thì Chu ký sẽ không do nàng định đoạt nữa”
“Nhưng nàng yêu cầu ta chậm nhất từ hôm nay phải đưa điểm tâm tới Chu ký” Lâm Tiểu Trúc nói.
“Cho nên thỉnh Trần cô nương chịu ủy khuất một chút, mấy ngày nay chuyển đến chỗ ta ở, đợi khi việc này qua rồi lại quay về. Nhà của ta nhân số đơn giả, chỉ có mẫu thân, một đại muội tuổi tác tương đương ngươi và một nhi tử năm tuổi. Ta sẽ dùng dan nghĩa mẫu thân ta tới đón ngươi, nói là thân thích, lại có muội muội ta làm bàn vài ngày, sẽ không sợ thế nhân nói nhảm”
Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn về phía La chưởng quỹ. La chưởng quỹ luôn lạnh nhạt xa cách với nàng sao lúc này lại nhiệt tình như vậy ?
“Trần cô nương không cần đa tâm, tại hạ không có ý gì khác, chỉ cảm thấy vì Lưu ký chúng ta khiến cho sự an toàn của cô nương bị uy hiếp nên mới đưa ra hạ sách này. Vốn định phái gia đinh chúng ta đến bảo vệ chỗ của ngươi nhưng thực ra gia đinh chúng ta không thể ngăn cản được hộ vệ của phủ An Đông vương. Trần cô nương dù có võ công nhưng hai quyền khó địch bốn tay, lại có nhiều hạ nhân phải bảo vệ, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, tổn thất nhiều nhất cũng là Lưu ký chúng ta”
Lâm Tiểu Trúc chỉ kinh ngạc thái độ của La chưởng quỹ chứ không có ý phản đối đề nghị của hắn, ngộ biến tòng quyền thôi, ai biết Tần quả phụ sẽ làm ra chuyện gì, chuyển tới La phủ để tránh né cũng là một ý hay. Nàng liền hỏi” vậy La chưởng quỹ tính bố trí cho hạ nhân của ta thế nào ? trong đó có ba người làm điểm tâm, những người khác đều có chỗ hữu dụng riêng, thiếu một người cũng không được”
“Nam hài đều an bài đến các cửa hàng đi, ở cùng các tiểu nhị. Hơn nữa Tần quả phụ chỉ muốn gây phiền toái cho ngươi, đối với bọn họ sẽ không để ý lắm. Nữ hài thì theo cô nương đến nhà ta, như vậy không làm chậm trễ việc chế biến điểm tâm và rau ngâm. Nhà chúng ta tuy gia đạo sa sút nhưng cũng có toàn nhà với mấy phòng ngủ, đủ để an trí cho các nàng”
La chưởng quỹ đã an bài mọi việc thỏa đáng, Lâm Tiểu Trúc liền yên lòng. Tiễn bước La chưởng quỹ liền sai mọi người thu thập hành lý. Một canh giờ sau, La gia quả nhiên phái xe đến, đón Lâm Tiểu Trúc và mấy nữ hài ; nam hài vốn đang ở cửa hàng làm việc, La chưởng quỹ cũng phái người đến thông báo, xử lý gọn gàng. Vì để đảm bảo sự an toàn, đồ đạc trong nhà không bị mất mát, La chưởng quỹ lại phái bốn gia đinh đến canh nhà cho nàng.
Lâm Tiểu Trúc ngồi xe ngựa đến nhà La gia, vừa vào cửa đã thấy một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi tiến lên đón tiếp, ngũ quan có phần giống La chưởng quỹ. Nàng vừa thấy Lâm Tiểu Trúc đã vui mừng hỏi” là Trần cô nương phải không ?”
La chưởng quỹ vừa giới thiệu với Lâm Tiểu Trúc” đây là muội muội ta, Xuân Nhi” , lại nói với muội muội mình” vị này là Trần cô nương”
La Xuân Nhi tiến lên, ôm cánh tay Lâm Tiểu Trúc nói” Trần cô nương, ngươi không biết ta bội phục ngươi thế nào đâu, nghe ca ca ta nói, ngươi rất có năng lực”
“Làm gì có, La cô nương có ca ca thương yêu mới khiến ta hâm mộ a” Lâm Tiểu Trúc cười nói.
“Phụ thân.” Bỗng nhiên một nam hài tử khỏe mạnh, kháu khỉnh từ trong chạy ra, kêu lên với La chưởng quỹ.