Lâm Tiểu Trúc chớp mi, đi vào cửa tiệm, nhìn thấy trên kệ bệp có một ít bánh hồng và một vài loại điểm tâm cao đẳng, vẻ ngoài đều rất tinh xảo, buôn bán tốt như vậy, có lẽ mùi vị cũng không tệ, xem ra cửa tiệm này cũng giống như Ngọc Soạn trai của nàng ở Bắc Yến quốc.
Mấy món điểm tâm tinh xảo kia, loại nào nàng cũng muốn nếm thử nên gọi tiểu nhị đến, mua một phần rồi mang về khách điếm. Thưởng thức xong mới phát hiện mùi vị đúng là không tệ nhưng tay nghề vẫn còn kém nàng một chút.
Nàng vỗ vỗ tay, thở dài một hơi.
Tay nghề tốt hơn Du Ký thì sao chứ? Nàng cũng không muốn tiếp tục mở cửa hàng điểm tâm. Nghĩ lại hình thức kinh doanh của Ngọc Soạn trai, có lẽ Du ký này cũng có chỗ dựa, mà dù không có thì cũng không phải là dạng vừa. Nàng mở tiệm điểm tâm khác nào ra mặt đối đầu với Du ký, cần gì phải chọc tới một đối thủ mạnh như thế chứ.
Nàng cũng không muốn mở tiệm cơm nhỏ, vừa mệt lại kiếm được không bao nhiêu tiền, càng không thể mở lẩu điếm, nếu làm ăn tốt, để Viên Thiên Dã biết coi như là chọc họa. Cái gì cũng không thể, vậy nên mở tiệm gì đây?
Ăn chán điểm tâm, Lâm Tiểu Trúc để qua một bên, cầm ấm trà, rót một chén, uống một ngụm nhưng uống xong lại thấy bực bội. Nàng có cái tật buổi sáng ăn món ngọt là sẽ thấy khó chịu, bụng không tiêu, nếu lúc này có ít rau ngâm thì tốt rồi. Nghĩ tới đây, cái tay đang bưng ly trà cũng dừng lại giữa không trung.
Đúng rồi, sao nàng không mở một phường bán rau ngâm? Ở Đông Việt quốc nàng chẳng có ai để tin, làm gì cũng là một mình nàng làm. Mở tiệm điểm tâm, nếu dạy đệ tử, đến lúc thành tài lại bỏ đi, tự lập môn hộ thì chẳng phải là nàng lỗ vốn sao? Mà làm một mình, dù kinh doanh tốt thì nàng cũng sẽ mệt chết. Nhưng mở mộ phường rau ngâm thì lại khác, người ta có thể tự mua rau ngâm về chế biến, tạo hình theo ý thích, nàng chỉ cần ngâm rau cho ngon là được. Mấy thứ này lại tiện, nếu làm ăn được thì có thể mở chi nhánh trong thành, thậm chí là đến thành trấn hay quốc gia khác. Làm ăn nhỏ cũng có thể kiếm tiền lớn. Kiếp trước, Lục Tất Cư cũng nổi danh nhờ rau ngâm đó thôi.
Nghĩ tới đây, Lâm Tiểu Trúc buông ly trà đi ra cửa. Nói là làm, bây giờ nàng phải đi xem cửa hàng.
Lúc này cũng không còn sớm, các cửa hàng đã lục tục mở cửa, người đi lại trên đường cũng nhiều hơn. . Lâm Tiểu Trúc lại đi đến chỗ cửa hàng điểm tâm Du ký. Sau này khách hàng của phường rau ngâm của nàng phần lớn sẽ là những người có tiền, nếu có thể mở tiệm ngay bên cạnh Du ký hoặc trên con đường này, ăn ké khách hàng của họ, như vậy việc kinh doanh sẽ không vấn đề gì.
“Vị đại ca này, chung quanh chỗ các ngươi có cửa hàng cho thuê hoặc bán không?” nàng đi vào cửa hàng điểm tâm, hỏi thăm tiểu nhị.
Tiểu nhị đưa mắt nhìn, nhận ra là khách vừa mua điểm tâm, hắn vốn có ấn tượng sâu vì khách tới cửa hàng của bọn họ đều là người có tiền, giá cũng cao hơn chỗ khác, bình thường người đến mua mang về đều là hạ nhân của nhà giàu. Nhưng vị tiểu ca trước mặt chỉ mặc áo bông vải thô, nước da ngăm đen, nhìn như là người cùng khổ thế nhưng vừa rồi mỗi loại điểm tâm đều mua một phần, khi trả tiền cũng không chút do dự. Đúng là kỳ lạ.
“Vị này khách quan, thực xin lỗi, bình thường tiểu nhân không để ý tình hình trên đường cho lắm” ngày nào hắn cũng bận đến tối tăm mặt mũi, làm gì rảnh mà nhìn cửa hàng nhà người ta.
Lâm Tiểu Trúc có chút thất vọng nhưng vẫn cười nói” cảm tạ vị đại ca này” nói xong chắp tay, xoay người tính rời đi
“Chờ một chút. Vị khách quan này muốn thuê cửa hàng sao?” phía sau vang lên thanh âm của một người.
Lập tức lai nghe thấy tiểu nhị cung kính gọi” La chưởng quỹ”
Lâm Tiểu Trúc nghe vậy, vui vẻ xoay người lại thì thấy một nam tử tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vẻ mặt trầm ổn, đang đứng ở cửa phòng nhìn về phía nàng. Nàng vội vàng chắp tay nói” vị công tử này, biết có cửa hàng cho thuê sao?”
La chưởng quỹ không trả lời ngay mà đi ra, ngồi xuống ghế, đánh giá Lâm Tiểu Trúc một lát rồi mới nói” ngươi muốn thuê cửa hàng? có thể nói cho tại hạ biết ngươi thuê cửa hàng để làm gì không?”
Lâm Tiểu Trúc nhíu mày: có cửa hàng thì cứ cho thuê, hỏi nhiều như vậy làm gì?
“Tại hạ thuê cửa hàng là tính mua bán làm ăn, nhưng không phải mở tiệm điểm tâm, công tử yên tâm. Không biết công tử có thể cho tại hạ biết có cửa hàng nào cho thuê không?”
La chưởng quỹ trầm ngâm trong chốc lát, nhìn Lâm Tiểu Trúc nói” so với cửa hàng của ta thì nhỏ hơn một phần ba, chiều dài như nhau, một năm tiền thuê là năm trăm lượng bạc, đặc cọc trước nửa năm. Không biết ngươi có hứng thú hay không?
“Năm trăm lượng?” Lâm Tiểu Trúc nghe giá mà hoảng sợ. Theo nàng thăm dò thị trường thì ở nơi nhiều cửa hàng như ở đây, tuy giá cao nhưng cũng chưa tới mức này. Vị nam tử này thấy nàng dịch dung thành tiểu nam hài, ăn mặc quê mùa nên muốn khi dễ nàng sao?
Nàng lắc đầu” cửa hiệu nhỏ ở mặt tiền là thích hợp nhưng giá này quá ca, nhiều nhất ta chỉ có thể bỏ ra bốn trăm lượng thôi”
La chưởng quỹ cứ nghĩ nàng không có nổi tiền thuê nhà, nên mới nói ra điều kiện như thế, bây giờ thấy Lâm Tiểu Trúc trả giá, giống như có khả năng thuê được mới tươi cười nói” bốn trăm năm mươi lượng, không thiếu một xu”
Lâm Tiểu Trúc do dự một chút, nói” có thể cho ta xem cửa hàng trước rồi mới tính không?” nếu như cửa hàng điểm tâm này thì thêm năm mươi lượng nữa cũng đáng giá, chỉ cần làm ăn tốt, chỉ trong hai tháng có thể kiếm lại được năm mươi lượng.
La chưởng quỹ nghe vậy, cau mày suy nghĩ hồi lâu mới như hạ quyết tâm nói” thực ra cửa hàng chính là tiệm chạp phô cách vách, nếu ngươi có hứng thú, có thể tự mình đến xem”
Nghe hắn nói vậy, Lâm Tiểu Trúc cảm thấy rất kỳ quái. Cửa hàng cách vách nhà hắn nhưng hắn lấy tư cách gì để đàm phán giá thuê với nàng? hơn nữa, lúc nãy tiểu nhị đã nói không biết cửa hàng nào cho thuê, nếu là cách vách muốn cho thuê, chưởng quay của hắn lại là người ra giá thì sao hắn lại không biết?