Từ khi Cố tam tam ra đời (thứ tự Dương Cẩm Ngưng gọi các con gái: Cố lão đại – Dương Nghệ Tuyền, Cố tiểu nhị – Dương Nghệ Lâm, Cố tam tam – Khưu Gia Nghi , vì sao như thế, tự mình đoán =))), Dương Cẩm Ngưng chỉ mong mình có ba đầu sáu tay. Bởi vì Cố lão đại càng ngày càng không nghe lời, đã lớn như vậy, vẫn còn chấp nhặt với em gái. Cố tiểu nhị thì càng miễn bàn, không kém gì chị gái.
Ở nhà, câu cửa miệng của Cố tiểu nhị là: cha là của em, mẹ là của em, nhà là của em, chị cũng là của em.
Mỗi khi Cố tiểu nhị lải nhải như vậy, Cố lão đại ngay lập tức nhảy vào tranh giành với em gái, “Hai thứ trước tao không thèm, còn cái nhà này cũng là của mày sao?” Cái nhà này, rõ ràng mang tên Dương Nghệ Tuyền.
Cố tiểu nhị mặc kệ, “Em nói của em thì là của em.”
Cãi cọ tranh giành với một đứa bé năm tuổi quả thật không phải thói quen tốt, nhưng Dương Nghệ Tuyền dường như đã mất kiên nhẫn, “Cái gì cũng của mình, không biết xấu hổ!”
“Chị thì biết xấu hổ à!” Dương Nghệ Lâm làm mặt quỷ với chị gái, “Em mách mẹ, chị lại chơi máy tính, không chịu làm bài tập.” Hai đứa nhỏ một phòng, thế nên đứa này luôn biết đứa kia đang làm gì.
“Mách thì mách, chị sợ mày à?”
Nói đi là làm, Dương Nghệ Lâm chạy đến bên cạnh mẹ, “Mẹ, cả ngày nay chị nghịch máy vi tính!”
Dương Cẩm Ngưng bị đánh thức, khó chịu liếc nhìn Dương Nghệ Lâm, “Nhỏ giọng chút, đừng đánh thức em dậy không lại bận túi bụi bây giờ.”
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy cả nhà chỉ có con gái nhỏ là bớt lo, cũng mới hai tuổi, nhưng bình thường rất ngoan ngoãn đáng yêu, cũng rất ít khi ầm ĩ, tuyệt dối không giống như hai đại gia hỏa kia, khi còn bé đã hành hạ chết người ta, lớn lên vẫn còn nghịch.
“Mẹ, nhanh đi mắng chị đi.” Dương Nghệ Lâm kéo tay mẹ không buông.
Dương Cẩm Ngưng gạt tay con gái, nhíu mày, “Chị con chơi máy tính, không phải cũng có con bao che sao? Còn đi mách, xem sau này ai chơi với con.”
Dương Nghệ Lâm buồn bực, chu miệng lại, “Mẹ bất công, khi con ăn quà vặt mẹ đều mắng con, chị chơi máy tính mẹ lại không mắng chị.”
“Câm miệng.”
Dương Nghệ Lâm càng ấm ức, “Mẹ không yêu con, chỉ yêu em gái, còn cưng chiều chị nữa!”
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy đau đầu, giọng Nghệ Lâm rất lớn, khiến Cố tam tam trong lòng Dương Cẩm Ngưng thức giấc. Cô nổi giận, “Ra ngoài ngay!”
“Không, con không đi.” Dương Nghệ Lâm chẳng có ưu điểm gì, tạm thời chỉ có tính ương bướng.
Dương Cẩm NGưng ôm Cố tam tam, thấy con gái đang mở hai mắt nhìn chằm chằm mình, lại còn cười với chị.
Dương Nghệ Lâm nhìn thấy em gái cười, rất không vui, “Đáng ghét! Quỷ đáng ghét! Quỷ đáng ghét!”
Dương Cẩm Ngưng vừa nguôi giận một chút, nghe con gái nói vậy lửa giận lại bùng lên, “Con mới đáng ghét!”
Dương Nghệ Lâm mặc kệ, “Mẹ mắng con, cũng không mắng chị và em gái, mẹ ghét con nhất.” Nói xong, cô bé ngồi phịch xuống đất.
Bây giờ là mùa đông, mấy ngày nay lạnh kinh người, ngồi trên mặt đất, chỉ nghĩ cũng đã thấy buốt giá.
“Con đứng lên cho mẹ.”Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm nha đầu kia, đúng là “tức chết”…
Dương Nghệ Lâm lắc đầu, nhất quyết không đứng dậy, lại còn trực tiếp nằm xuống đất, liên tục kêu ca Dương Cẩm ngưng không công bằng, cưng chiều chị, thiên vị em gái, đối xử với mình không hề tốt.
Giọng Dương Nghệ Lâm rất lớn, Dương Nghệ Tuyền ở một phòng khác cũng nghe được.Vừa thấy Dương Nghệ Lâm nằm lăn trên đất, con bé hoảng sợ, “Sao vậy mẹ?”
Dươn Nghệ Tuyền nhìn trời, đi đến kéo em gái, “Đứng lên!”.
Dương Nghệ Lâm dứt khoát lắc đầu, “Không, em nhất định không đứng!”
Dương Nghệ Tuyền khoanh hai tay trước ngực, “Em không đứng dậy thì được tác dụng gì? Người bị đóng băng chắc chắn không phải mẹ với chị.”
Dương Nghệ Lâm kiên quyết nằm im, “Đúng, em muốn hai người bị đóng băng luôn đi. Em cứ nằm đây đấy!”
Dương Cẩm Ngưng lười nói, sao cô lại sinh ra một đứa con gái ngốc như thế chứ…Cô ngồi dậy, ôm lấy Cố tam tam đi ra ngoài, không muốn nhìn thấy Dương Nghệ Lâm.
Dương NGhệ Tuyền cũng nhìn chằm chằm em gái, “Em không dậy đúng không?”
Dương Nghệ Tuyền quay người hừ một tiếng.
Khi Dương Cẩm Ngưng và Dương Nghệ Tuyền đều đi, Dương Nghệ Lâm mới ngồi dậy, hai người đó thực sự mặc kệ cô, vì vậy cô bé đứng lên, vỗ vỗ cái mông rồi rời khỏi.
Sau này, có một lần Dương Nghệ Tuyền hỏi Dương Nghệ Lâm, “Có sợ mẹ đánh không?”
“Không sợ, mẹ không đánh em, cũng không mắng em.”
Dương Nghệ Tuyền nhìn trời, đứa trẻ trốn học khỏi nhà trẻ không phải Dương Nghệ Lâm sao? Bị Dương Cẩm ngưng bắt được giáo huấn một trận thê thảm, chủ yếu là Dương Nghệ Lâm không nhận sai, khiến Dương Cẩm Ngưng thật sự nổi giận, trực tiếp cầm chổi lông gà đến. Tuy Dương Cẩm Ngưng cũng nói Dương Nghệ Tuyền không nghe lời, nhưng từ nhỏ đến lớn, cô thật sự chưa từng bị đánh, còn Dương Nghệ Lâm lại luôn thích khiêu chiến với mẹ đến cùng.
Dương Nghệ Lâm tiếp tục, “Mẹ thích em nhất, bố cũng thích em nhất, ông nội cũng thích em nhất, ông ngoại cũng thích em nhất…” = =
Dương Nghệ Tuyền lập tức chặn em gái lại, “Người chị thích nhất không phải em.”
“Chị, thừa nhận đi, thật ra chị cũng thích em nhất.” ._.”)
Dương nghệ Tuyền, “…”
****
Sự kiện ăn chân gà chân vịt.
Dương Nghệ Tuyền mười ba tuổi, Dương Nghệ Lâm tám tuổi, Khâu Gia Nghi năm tuổi…
Mấy ngày vừa rồi, Cố Thừa Đông đi làm về đều mua vịt quay, tụi nhỏ đứa nào cũng thích ăn. Thậm chí sáng sớm lúc anh chuẩn bị đi ra khỏi cửa còn dặn dò, “Ba đừng quên mua vịt quay về nhé!”
Lúc ăn cơm chiều, một trong các món ăn là vịt quay trở thành đối tượng tranh cãi.
Dương Nghệ Tuyền ăn tương đối tùy ý, Khưu Gia Nghi yên tĩnh ăn không mở miệng nói chuyện, mà Dương Nghệ Lâm lại đặc biệt nóng ruột, hơn nữa sợ không ăn được thứ ngon, cầm đôi đũa tìm kiếm đĩa vịt quay. Dương Cẩm ngưng cuối cùng cũng bưng đồ ăn lên, sau khi thấy động tác của Dương Nghệ Lâm, lập tức trừng mắt, “Ăn cơm trước.”
Được rồi, Dương Nghệ Lâm ấm ức ăn cơm.
Sau đó, tiếp tục tìm kiếm chân vịt, nhất định phải ăn chân vịt. Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm đôi đũa của Nghệ Lâm, “Con tìm cái gì, lật qua lật lại như thế, ai còn ăn được nữa.”
“Chân vịt, con muốn ăn chân vịt.” Dương Nghệ Lâm mở to đôi mắt vô tội nhìn mẹ.
Dương Nghệ Tuyền cũng không chịu ngồi yên, “Mẹ, con cũng muốn ăn.”
Dương Nghệ Lâm trừng mắt với chị, “Em nói trước, từ trước đến sau, em ăn xong mới đến lượt chị.”
“Sao chị phải nghe em?”
“Phải nghe em, phải nghe em,…”
Cố Thừa Đông cũng không quan tâm, thấy con gái nhỏ hình như muốn ăn nhưng đĩa lại ở quá xa, nên chuyển đĩa thức ăn đến trước mặt con, Cố tam tam thấy vậy liền nhìn bố cười.
Dương Cẩm ngưng đập mạnh bàn, chỉ thiếu nước quát lên “Im lặng!”. Động tác cô rất nhanh, trực tiếp tìm hai chân vịt, đưa một vòng trước mặt Dương Nghệ Tuyền và Dương Nghệ Lâm,sau một cái bỏ vào bát của Cố Thừa Đông, một cái bỏ vào bát của Cố tam tam. (eo!!!!)
Cố tam tam có chân vịt, giả như không biết chiến tranh trên bàn ăn, ung dung ngồi gặm = =. Cố Thừa Đông thấy con gái út ăn ngon, lại bỏ nốt cái chân vịt vào bát cô bé.
Cố tam tam nhìn Cố Thừa đông, “Cám ơn ba.” (sặc!!!!)
Trên bàn ăn rốt cục cũng yên tĩnh một chút, Dương Cẩm Ngưng vừa ngẩng đầu, lại thấy Dương Nghệ Lâm cầm đũa tìm kiếm, nhíu mày, “Con lại tìm cái gì?”
“Chân vịt.”
Dương Cẩm ngưng sửng sốt hai giây, “Một con vịt có mấy chân?”
“Bốn chân” Dương Nghệ Tuyền tiếp tục tìm kiếm.
Dương Cẩm ngưng, “…”
(=)))))))))))))))))) xin phép cho tớ dừng lại cười!!!!)
***
Lại nói chuyện ở trường.
Sau khi Dương Nghệ Tuyền học cấp ba, bắt đầu ở nội trú, cuối tuần sẽ trở về, mỗi lần cô về nhà, hai cô em gái sẽ ở dưới lầu đón cô. Dương Nghệ Lâm tương đối xấu tính, nhận ngay lấy túi của chị, trực tiếp tìm xem có thứ gì ăn được không.
Dương Nghệ Tuyền vô cùng bất đắc dĩ, khi thấy Dương Nghệ Lâm trộm được vật gì thì sẽ lấy lại chia cho em út.
Khâu Gia Nghi lớn hơn một chút, vẫn rất hiền lành, không nói nhiều nhưng đặc biệt thích cười. Bởi vậy Dương Nghệ Tuyền và Dương Nghệ Lâm đều rất quý cô em gái này, có điều không bao giờ thể hiện rõ ràng. Dương Nghệ Lâm keo kiệt lúc nào cũng thích đùa em gái, vừa cất kĩ sô cô la, vừa nói với Khưu Gia Nghi, “Gọi chị, chị sẽ cho ăn.”
Khưu Gia Nghi một mình một phòng, mà Dương Nghệ Tuyền và Dương Nghệ Lâm giống như trước đây, ở cùng một phòng. Lúc nào Dương Nghệ Tuyền và Dương Nghệ Lâm cũng cãi nhau về vấn đề diện tích, cuối cùng thống nhất lấy đường phân cách, không được vi phạm.
Dương Nghệ Lâm không nhiều đồ lắm nhưng dọn dẹp phòng hầu như chỉ là mình cô bé, vì Nghệ Tuyền khá ghét dọn dẹp.
“Chị, chị đừng vứt đồ lung tung nữa.” Nghệ Lâm vẫn hay quát Nghệ Tuyền như vậy.
Em gái dọn dẹp phòng sạch sẽ chỉnh tề, lại còn không biết điều mà vẫn vứt đồ lung tung. Nghệ Lâm bực mình nói, “Chị, em sẽ biến chị thành người yêu sạch sẽ!”
Dương Nghệ Tuyền bĩu môi.
Ở nhà hai ngày cuối tuần, Nghệ Tuyền và em hai rất hòa hợp, vì lúc ấy Nghệ Lâm luôn bám lấy chị mà kêu than, “Mẹ lại mua quần áo cho em ba rồi, nhìn rất đẹp, em vừa thấy xong…”
Đến khi Dương Nghệ Tuyền về trường, nỗi bất bình của con bé lại được dịp thay đổi.
““Mẹ, mẹ cho chị nhiều Mao Trạch Đông như thế mà không cho con lấy một tờ.” Dương Nghệ Lâm đột nhiên lao tới làm nũng mẹ.
Dương Cẩm Ngưng tâm tình tốt, giải thích một câu,” Đó là tiền sinh hoạt phí, sau này con lớn cũng sẽ có, hơn nữa còn nhiều hơn.”
“Ứ ừ, mẹ cho chị nhiều tiền như thế, con cũng muốn.”
Dương Cẩm Ngưng gõ đầu con gái, “Con còn tiêu nhiều hơn cả chị con đấy.”
“Không có, mỗi lần mẹ chỉ cho con có năm hào.”
“Con vừa sinh ra đã bị phạt một vạn hai, sở dĩ gọi con là Cố tiểu nhị chính là như thế. Con nói, một vạn hai có bao nhiêu Mao Trạch Đông?”
Dương Nghệ Lâm tính thầm trong bụng, “Chị, em dùng nhiều tiền hơn chị, sau này học cấp ba cũng sẽ được nhiều tiền tiêu hơn chị.”
Dương Nghệ Tuyền cầm lấy tiền, chuyện sau này để sau này tính, hiện tại có tiền là được rồi.
Lúc Dương Nghệ Tuyền quay lại trường học thì Dương Nghệ Lâm lại tiễn cô.
Dương Nghệ Tuyền kinh ngạc hỏi em gái, “Không phải em không thích chị sao?”
“Thích, em rất thích chị.” Dương Nghệ Lâm rất hài lòng, “Chị đi thì tốt rồi, phòng chính là của em, chị đi em rất thích chị.”
Dương Nghệ Tuyền,”…”
***
Đôi giày.
Dương Nghệ Lâm khóc ầm ĩ đòi mua giầy mới, bởi vì em gái không chỉ được mua quần áo mới, còn có rất nhiều giầy mới, thế nên cô cũng phải có giầy mới, hơn nữa còn phải thật đẹp, thật tốt. Dương Cẩm Ngưng đành đưa con gái đi mua một đôi giày, Nghệ Lâm vô cùng hài lòng.
Khi Cố Thừa Đông trở về, Dương Nghệ Lâm liền khoe, “Ba, ba xem giầy mới của con, có đẹp không?”
Khưu Thịnh Danh đến, Dương Nghệ Lâm lại khoe, “Ông nội, ông xem giầy mới của con, có đẹp không?”
Mộ Song Lăng đến cửa, “Dì Mộ, dì xem giầy mới của con, có đẹp không?”
Dương Nghệ Lâm mang giầy mới, vô cùng hài lòng chạy đến trước mặt Khưu Gia Nghi, “Đừng tưởng rằng chỉ mình em mới có giầy mới, chị cũng có, còn đẹp hơn của em.”
Khưu Gia Nghi, “…”
Dương Nghệ Lâm chạy đến trước mặt Dương Nghệ Tuyền, “Chị xem em có giầy mới, chị không có.” Mau đố kị với em đi!
Dương Nghệ Lâm xỏ giầy mới, từ phòng bếp đến phòng khách, từ phòng khách đến khi lên xe, nhiều lần tự ngắm giầy của mình, thật sự rất đẹp mà.
Vì cô chuyên chú nhìn bên dưới, thế nên giầy gặp nạn.
Dương Nghệ Lâm nhanh chóng cởi giầy ra, chạy đến trước mặt Dương Nghệ Tuyền, “ Chị, làm sao bây giờ, mới đi có một ngày, mẹ nhất định sẽ mắng em, sau đó không bao giờ mua cho em nữa.”
(tôi đi chết đây, con bé này thật là khủng bố người ta=))
Nghệ Tuyền lớn tiếng cười, sau đó lạnh lùng mở miệng, “Đáng đời!”
Thế là, hai chị em cầm đôi giầy đến trước mặt Dương Cẩm Ngưng. Nghệ Lâm không dám nói lời nào, Nghệ Tuyền đi lên trước, “Mẹ”
Dương Cẩm Ngưng đang bế Khưu Gia Nghi, không chú ý tới hai cô con gái nhớn.
Dương Nghệ Tuyền không nổi giận, “Mẹ, mẹ nói xem, mua đồ có nên mua chất lượng tốt không?
Dương cẩm Ngưng chưa nghĩ đã trả lời, “Nên.”
Ngay sau đó Dương Nghệ Tuyền lập tức cười rộ lên, chỉ vào đôi giầy trên tay Dương Nghệ Lâm, “Mẹ, mẹ xem, mẹ mua đôi giầy cho em hai, chất lượng rất kém, mới đi có một ngày đã bị hỏng. Lúc mẹ chọn giầy, thế nào lại không tốt như thế, lần sau phải thật nghiêm túc. Mua một đôi giầy chất lượng tốt một chút.” (Ngất>_
Dương Cẩm Ngưng nghe con gái nói, lại nghẹn đỏ mặt, “Cho các con tự mua là được, đáng ghét, sau này tự mình mua đi.” Nói xong còn chưa hết giận, lại bổ sung, “Tự mình chi tiền.”
Buổi tối Cố Thừa Đông trở về, Dương Cẩm Ngưng ấm ức kể lại chuyện này cho chồng nghe, nói trẻ con bây giờ thật khó nuôi, dám tới trước mặt cô chê cô mua đồ không tốt. Cố Thừa Đông nghe cô nói, chỉ cảm thấy buồn cười.
Hôm sau, Dương Nghệ Lâm đứng trước mặt ba mà nói, “Ba, mẹ không biết chọn đồ, ba mua giầy tốt cho con đi.” Nói xong còn lắc đầu ra dáng người lớn.
Cố Thừa Đông nhéo khuôn mặt của tiểu nha đầu kia, “Ba thấy mắt thẩm mị của mẹ con rất tốt!”
“Tốt thế nào ạ?”
“Mẹ con biết ngày đầu tiên con mang vào sẽ làm hư, mua một đôi giầy thích hợp cho con, bằng không chất lượng giầy tốt cũng bị con làm hỏng, rất phí tiền.”
(à gớm nhỉ =)) bênh vợ hệt anh Lăng)
Dương Nghệ Lâm rơi lệ, lại bị ghét bỏ rồi.
Cô bé rất đau lòng, chạy đi tìm chị, tường thuật lại những gì ba đã nói.
Dương Nghệ Tuyền nghe xong vô cùng đồng ý mà gật đầu, “Ba nói rất đúng.”