Dương Cẩm Ngưng bị Cố Thừa Đông véo mũi đánh thức. Cô híp mắt nhìn người kia, trong lòng phát hỏa, không hẳn là bực tức gì lớn lắm, nhưng vẻ mặt không hề hòa nhã. Trong lòng đang cảm thấy khó chịu, cho nên cô toàn không nghĩ tới cử chỉ này của anh có bao nhiêu mờ ám.
Người kia giả bộ như vừa rồi mình chẳng làm gì, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, mặt mày rạng rỡ.
Hai năm kết hôn, thời gian bọn họ ở cùng nhau vô cùng bình lặng, cái biểu hiện thân mật như vừa rồi, khiến cô từ đáy lòng đã quyết định tha thứ cho hành động quấy nhiễu của anh.
Anh đang mặc âu phục, dáng vẻ nghiêm túc, khóe miệng nhìn không biết có bao nhiêu ý cười, khiến cô cảm thấy như mình bị ảo giác, phải mở to hai mắt lên mà nhìn.
“Không nhận ra à?” Anh chế nhạo một câu, có điều tâm trạng anh có vẻ khá tốt.
Không nói gì nữa, anh đi ra khỏi cửa, tốt bụng đóng cửa phòng ngủ lại.
Cô thấy bóng lưng anh thong dong biến mất trước mắt mình, không khỏi hừ nhẹ một tiếng: gì thế chứ? Bản thân mình không ngủ, lại còn đi quấy rối người khác ngủ… con người này, lòng dạ thật xấu xa…
Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà. Mãi đến khi dưới lầu vang lên tiếng khởi động ô tô, cô mới thoáng cái ngồi bật dậy, không thèm để ý mình còn đang mặc váy ngủ, tóc rối bời mà chạy đến ban công, vẫy tay về hướng chiếc xe vừa ra khỏi gara: “Ây… vất vả cho anh rồi!”
Cố Thừa Đông hạ cửa kính xe, nhìn cô vài giây, vẫy tay lại với cô, không nói lời nào lại đóng cửa sổ rồi lái xe đi.
Dương Cẩm Ngưng dựa người vào can trắng tinh, nhìn chiếc xe trong tầm mắt càng ngày càng xa, không khỏi nhún vai cười khẽ, như vậy được gọi là gì?
Tiếp tục quay về giường ngủ, lần thứ hai cô tỉnh dậy ánh đèn sáng rực đã chiếu thẳng vào mắt cô. Cô chậm rãi đứng lên, mặc quần áo, đi rửa mặt. Cô xuống dưới lầu, dì Trương đã làm cơm nước xong cuôi, chờ cô xuống ăn. Dì Trương vẻ mặt rạng rỡ tươi cười khiến Dương Cẩm Ngưng nghi ngờ không biết có phải dì vừa trúng vé số hay không…
“Dì Trương có chuyện gì vui sao?” Cô ngồi xuống bàn ăn, thuận miệng hỏi.
Dì Trương dọn dơm lên: “Tôi ấy à, là vì hôm nay thấy cậu chủ và thiếu phu nhân cử án tề mi (*) cho nên cảm thấy rất vui.” (*vợ chồng hòa thuận vui vẻ)
Bàn tay cầm đôi đũa của Dương Cẩm Ngưng run lên một chút… cử án tề mi… Cô sao không nghĩ tới…
“Thật tốt, như bây giờ thật tốt. Bao nhiêu năm nay tôi mới thấy một đôi vợ chồng đẹp đôi như thế. Thiếu phu nhân hiện tại rốt cục đã nghĩ thông suốt rồi, với đàn ông ấy à, mình phải tỏ ra một chút mềm yếu, hắn mới biết thương hoa tiếc ngọc.”
Những lời này. . . Nói vậy chẳng phải nghĩa là cô thực đúng là phi tần ngồi nhà chờ Cố Thừa Đông về sủng hạnh hay sao? Là vì trước đây cô không biết tốt xấu, giận dỗi với Cố Thừa Đông, cho nên anh liền ở bên ngoài với mỹ nhân, không có tâm tư muốn về nhà vui vẻ với cô? Hiện tại là cô rốt cục nghĩ thông suốt, nhận được ân sủng từ anh mới sống vui vẻ được, cô liền hiểu rằng cái kiểu nhún nhường ngoan ngoãn này mới khiến cho đàn ông thỏa mãn lòng tự trọng của họ.
Cô miên man suy nghĩ một hồi, sau đó mới tiếp tục ăn, cũng không đáp lại lời dì Trương. Mặc kệ người khác nghĩ thế nào thì nghĩ, bản thân cô hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra là tốt rồi.
Trong lòng cô nghĩ, có thể là vẫn còn chuyện gì đó…
Ăn cơm xong, Dương Cẩm Ngưng liền gọi điện thoại cho Cố Y Hạm hỏi tình hình buôn bán của cửa hàng, dù sao cô cũng là cổ đông. Không gọi còn tốt, đằng này gọi xong kết quả lại là cô bị Cố Y Hạm lôi lên shop online mua đồ, giúp quảng cáo thương hiệu, quan trọng nhất là phải khen hết lời trên đó. Bị nài nỉ ỉ ôi, Dương Cẩm Ngưng đành phải lên mạng giúp đỡ.
Có điều shop online của Cố Y Hạm thật đúng là có quy cách, trang phục đều rất nghệ thuật, cũng có vài đơn đặt hàng. Cô xem mấy bức ảnh của mình, đa số đều không có mặt, chỉ nhìn thấy từ cổ xuống, chỉ có vài bức là nhìn được toàn bộ khuôn mặt. Quan sát một hồi cô dường như hiểu được, hồi còn học trung học, có nam sinh từng nói: Dương Cẩm Ngưng, cậu vừa nhìn đã thấy lãnh đạm rồi…
Bây giờ nhìn mình trong ảnh cô cũng thấy như thế, chỉ như một cái bình hoa, vẻ mặt không biểu cảm, không có linh hồn, ngay cả nụ cười cũng khiên cưỡng. Nếu như không phải người trong ảnh là mình, cô còn tưởng đó là một ma-nơ-canh.
Nghĩ vậy rồi lại thôi, Dương Cẩm Ngưng đăng ký mấy tài khoản vào shop của Cố Y Hạm mua hàng.
Cả buổi chiều ngồi lướt web, cô vô tình nghĩ tới Dương Nhất Sâm, không kiềm chế được mà tìm hiểu tin tức gần đây của anh. Tin tức của Thịnh Niên trên mạng không có nhiều, nhưng đối với cô thế cũng đủ rồi. Thịnh Niên đã đi vào quỹ đạo, không quá tốt nhưng cũng không có sự cố gì.
Cô lúc này mới phát hiện, hóa ra bản thân mình vẫn khăng khăng nắm giữ hình ảnh Dương Nhất Sâm thời niên thiếu, nghĩ anh chưa từng xuất ngoại, cũng chưa từng từ bỏ dương cầm, vẫn là người thanh niên áo trắng trong mắt cô, người con trai có nụ cười đẹp nhất thế giới. Cô không chịu thừa nhận rằng thật ra anh đã thay đổi, đã không còn là Dương Nhất Sâm trong ký ức của cô.
Không chỉ có anh, mà ngay cả bản thân cô cũng đã thay đổi. Chỉ có điều cô không chịu thừa nhận là ngay cả mình cũng không nhận ra chính mình nữa.
Những ngày Cố Thừa Đông không về nhà, cô cũng sống rất tốt, không hề bạc đãi bản thân. Cô luôn nghĩ Cố Thừa Đông ở bên ngoài chắc chắn là đang ăn chơi đàn đúm, trong lúc cô một mình một giường ở nhà, anh đang ở bên ngoài người đẹp vây quanh. Ý nghĩ như vậy luôn khiến cô không thể cân bằng cuộc sống của mình. Nếu Cố Thừa Đông sống vui vẻ thoải mái như thế, vì sao cô phải tự khiến bản thân mình mệt mỏi? Cô cũng muốn cuộc sống của mình có mùi vị một chút, phải sống tốt hơn bất cứ ai. Dù cô cũng không biết làm thế để chứng minh cho ai xem…
Hiện tại Cố Thừa Đông thường xuyên về nhà, cô đột nhiên cảm thấy không quen.
Cứ như trước đây, anh sống cuộc sống của anh, cô sống cuộc sống của cô, dạo phố, làm đẹp, bình an vô sự như vậy rất công bằng. Hôm nay Cố Thừa Đông trở về, giống như anh đã từ bỏ đi một thứ gì đó, còn cô cũng phải nỗ lực hy sinh một thứ của mình, như vậy mới cân bằng trở lại. Cô biết cái suy nghĩ này của mình rất kỳ quái, nhưng không thể nghĩ được gì khác…
Nghe thấy tiếng xe từ xa là biết anh đã về…
Giờ khắc này cô đột nhiên muốn chạy ra kéo tay Cố Thừa Đông mà nói: nếu như không muốn, thật ra anh không cần về. (chị đang sợ đối mặt phải không? ^^)
Cố Thừa Đông chắc chắn sẽ nói: sao em biết anh không muốn?
Cô thích thú tưởng tượng ra một cảnh như thế.
Cố Thừa Đông đã đi vào nhà, cởi áo khoác ra cầm trong tay, nhưng vẫn đứng ở cửa, không vào trong, ánh mắt rơi trên người cô đang nằm trên sô pha.
Cảm nhận được cái nhìn của anh, cô cẩn thận ngồi dậy, phát hiện anh vẫn nhìn chằm chằm mình, cô thu chân lại cho ngay ngắn. Anh vẫn đứng ngoài cửa, vẻ mặt anh có gì đó khiến cô… kinh sợ.
Sửng sốt nửa ngày, cô mới chậm rãi đi ra chỗ anh, cầm lấy áo khoác trong tay anh: “Ông xã vất vả rồi.”
Sửng sốt nửa ngày, cô mới chậm rãi đi ra chỗ anh, cầm lấy áo khoác trong tay anh: “Ông xã vất vả rồi.”
“Biết là tốt.”
Cái gì? Tưởng cô nói thật sao?
“Mấy ngày nay tâm trạng anh tốt lắm hả?” Dương Cẩm Ngưng cầm chiếc áo cẩn thận treo lên móc.
“Sao em nhìn ra được?” Cố Thừa Đông ngồi vào chỗ đối diện cô, cầm miếng táo trên bàn lên. Đĩa táo cắt miếng xiên que này là kết quả lúc cô buồn chán mà ra.
Anh nghiêm túc quan sát một lúc, kiểu như xác định không có độc, rồi mới bỏ vào trong miệng.
Cô vừa xoay người đúng lúc nhìn thấy động tác này của anh, liền làm mặt quỷ: “Ngay cả nhìn mặt thiếu phụ này anh cũng thiếu kiên nhẫn đến vậy?”
Cố Thừa Đông lới nỏng cà vạt, hơi ngửa đầu, “Chúng ta thật là ăn ý.”
Cô đi tới bên cạnh anh, tức giận, “Ăn ý cái gì?”
“Anh cũng cho rằng em thấy khuôn mặt anh sẽ không nhịn được cho nên cố gắng tránh xuất hiện trước mặt em, khiến em không thoải mái.”
Cái kiểu tìm lý do thoái thác này khiến Dương Cẩm Ngưng không biết nên khóc hay nên cười. Cô ngồi xuống cạnh anh, bật ti vi lên, suy nghĩ một chút rồi lại nằm xuống ghế, gối đầu lên đùi anh.
Hai người sống chung đã lâu, làm cái chuyện thân mật này cũng không lao lực nhiều lắm.
Cô nhìn lên mặt anh, giống như đang ngắm cảnh. Trước đây những điều cô nói đùa với bạn bè hiện tại cũng coi như đã được thực hiện. Năm xưa cô nói thế nào nhỉ? Hình như là sau này khi lập gia đình thì muốn được gả cho một người đàn ông tướng mạo không tồi. Nếu người đàn ông đẹp trai hay bỉ ổi đều hoa tâm như nhau thì cớ gì mà không chọn người đẹp trai một chút, lúc cãi nhau còn có thể coi như phong cảnh mà ngắm, không đến nỗi một chút hữu dụng cũng không có.
Khi đó cô vừa xem được một bộ phim. Có một người đàn ông rất xấu xí đã bỏ người vợ theo anh ta bao nhiêu năm để chọn một người con gái trẻ trung xinh đẹp. Mặc dù cô gái này mới là nữ chính của bộ phim, nhưng Dương Cẩm Ngưng quen coi cô vợ trước kia là vai chính từ lâu.
Cho nên, người đàn ông xấu xa bỉ ổi hay không, có đôi khi không liên quan đến tướng mạo anh ta thế nào, đương nhiên chỉ là có đôi khi thôi…
Trong lúc cô đang quan sát anh, anh dùng tay vuốt má cô, khiến cô có cảm giác mình là một món đồ chơi. Anh chơi đến mắc nghiện, khiến cô chẳng còn tâm trạng mà nhìn nữa.
“Về lão gia ở vài ngày đi.” Anh không vuốt má cô nữa, mà chuyển sang nghịch tóc cô.
Anh lúc nào cũng dùng từ “lão gia” để chỉ Cố gia.
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.”
Cô không tin, anh vốn không thích về đó: “Em không đi thì sao?”
Anh cầm lọn tóc cô khẽ giựt giựt, khiến cô kêu lên một tiếng.
“A, kéo phải tóc em à… xin lỗi.” Anh làm như mới phát hiện ra một bí mật vô cùng lớn, còn tỏ ra vô tội nhìn cô.
Cô bực tức không được, lập tức đứng dậy, nhưng tóc vẫn còn trong tay anh, lần này thực sự rất đau.
“Em gấp như vậy làm gì, anh có nói phải về ngay đâu.” Cố Thừa Đông lo lắng nhìn cô, ánh mắt giống như đang nhìn một con thú cưng. Sau đó, anh chậm rãi thả tóc trong tay ra.
Dương Cẩm Ngưng rầu rĩ nhìn Cố Thừa Đông, thật muốn chửi mắng cả nhà người đàn ông này.
Đáng tiếc cô quên rằng, nhà anh cũng bao gồm cả cô.
————
Quên chưa nói, bộ truyện này nằm trong series “bad girl” của Lục Xu, cho nên đừng ai thắc mắc sao nữ chính của Lục Xu ai cũng lười, ích kỷ và suy nghĩ kỳ quái như thế nhé =))