Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì không có cặp vợ chồng Ngân Châu ở đây.
Anh ấy vừa thấy cô y tá bế em bé ra thì liền như bị khỉ nhập, nhảy lưng tưng, thiếu điều muốn lấy cái loa, trèo lên cây mà hò hét.
- Anh gì ơi!!! Con trai của anh đây này!!!-Cô y tá ôm con đứng ròng rã suốt 15', thấy cha đứa nhỏ cứ như có bệnh, nhảy nhót lung tung suốt nên đành phải nhắc nhở.
- Ờ! Ờ!!!
Tôi nằm trên giường bệnh, cười cười. Grừ! Tức quá!!! Tại sao tôi lại không đem máy quay theo chứ??? Có gì quay lại cái hình ảnh này của anh, sau đó đem đi đòi tiền chuộc. Hắc hắc!!!
Trời ơi!!! Ông làm ơn cho một viên thiên thạch đè chết con cho rồi!!! Huhu!!! Kiếp trước tôi đã làm tội tình gì chứ!!!
Ba người họ, ba cái miệng cứ bla bla mãi khiến đầu tôi hoa cả lên, tôi không kiềm chế nổi, hét:
- BÁC SĨ!!!!!!!! CỨU TÔI VỚI!!!!!!!!!!!
Rốt cuộc, ba người họ đều bị bác sĩ đuổi cổ ra khỏi phòng vì lý do ồn ào, làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi. Tôi mừng suýt trào cả nước mắt. Đáng tiếc, nước mắt chưa kịp trào thì tôi lại nhìn thấy gương mặt của bác sĩ.
Là...là...Nghiêm...Nghiêm Vĩ???
- Nghiêm Vĩ?!-Tôi ngỡ ngàng
- May cho em mà tôi đến kịp đấy! Trễ thêm tí chắc em xỉu với họ luôn quá!!! Hahaha!
- Anh cười gì đấy hả???-Tôi tức tối.
- Hahaha...Không có gì!!! Mà...con trai em tên gì???
- Lâm-Hiểu-Viên!
- Lâm...Lâm...Lâm...Hiểu...Viên??? Tên gì mà...
Hắn ta chưa kịp nói hết thì tôi đã lườm một cái sắc lẻm. Tên này muốn chết à?!!!
- Hứ! Tôi phải suy nghĩ lâu lắm mới nghĩ ra cái tên này nha!
- Hay quá!!! Sau này chúng ta có thể làm thông gia rồi. Con gái anh tên là Nghiêm Uyển Băng. Hahaha!!! Nhớ nha! Con gái anh sau này sẽ cưới con trai em đó!!!-Nghiêm Vĩ hào hứng cứ như người gả cho con trai tôi là anh ta vậy.
Cổ Ngân Châu khá tức vì cô ấy sinh con trai, nếu là con gái thì may rồi. Cô ấy còn nói nếu cô ấy sinh con gái thì sẽ hiếp đáp con trai tôi cho lên bờ xuống ruộng. Oaoaoa!!! Con trai tội nghiệp, mới sinh ra đã bị mọi ngươi ép gả cả rồi! Haizzz...
-Này! Em nhớ nhé! Sau này con trai Lâm Hiểu Viên của em sẽ lấy Nghiêm Uyển Băng của anh nha! Không được nuốt lời à!
Dứt lời, anh bước ra ngoài. Vẻ mặt còn rất thỏa mãn. Tôi bất giác cười lên. Chính vì chuyện này mà về sau mối tình này tạo ra vô số bi kịch lẫn nuối tiếc. Tất nhiên, đó là chuyện của tương lai. Còn bây giờ, tôi phải nghỉ ngơi cho khỏe lại cái đã.