Lão giả áo tím đang mân mê đóa hoa nhỏ trên tay, thấy tên quản gia chạy vào dáng bộ hốt hoảng như vậy thì cũng cảm thấy kì quái.
“Đà… Đà gia đánh lén Cung gia thành công rồi!”.
“Sao cơ???”.
Lão giả áo tím nghe thấy lời tên quản gia vừa dứt đóa hoa trên tay cầm cũng không chắc lập tức rơi xuống.
“Gia chủ, Đà gia lần này đánh lén thành công Cung gia, không những vậy còn chiếm được không ít khí tài. Có lẽ bây giờ bọn Đà tộc đã đến phủ họ Cung thành công chiếm nốt phủ đệ đó rồi”.
“Bịch!”.
Lão giả áo tím nghe đến đây sắc mặt xám ngắt, tự đấm vào ngực mình một đấm để như trấn tĩnh.
“Gia chủ, Đà gia chiếm được Cung gia, sau này khí thế nhất định không hề nhỏ, khẳng định sẽ lấn át Sâm gia ta. Cả thành Thạch Thất này xem ra sau này cũng không yên ổn nữa. Đà gia thế lớn nhất định sẽ tìm cách nuốt chửng chúng ta”.
Tên quản gia vẫn tiếp tục nói, không những vậy mồ hôi còn chảy dài khiến hắn phải luôn đưa vạt áo ra lau, khẳng định là đang rất lo sợ. Lão giả áo tím giọng điệu cũng thều thào:
“Vốn không nghĩ nó là như vậy, Cung gia thực lực không kém chút nào. Nếu Đà gia đánh lén Cung gia thì ít ra cũng phải có một trận đại chiến, khẳng định cả hai gia tộc sẽ đại thương nguyên khí, chúng ta cứ như vậy mà hưởng lợi. Không nghĩ Cung gia lại dễ dàng bị đánh bại khiến cho nước cờ của lão phu xem ra hỏng rồi. Cơ hội tốt cũng đã mất, Sâm gia sau này khó mà yên ổn”.
Lão giả áo tím chính là Sâm Vi Tân gia chủ của Sâm gia một trong các đại gia tộc lớn nhất của Thạch Thất thành. Lần này Đà gia thành công đánh lén Cung gia đã khiến cho Sâm Vi Tân ông ta không thể lường trước được. Đà gia thành công cũng có nghĩa là thế lực Sâm gia bị thu hẹp. Mỗi thế lực các gia tộc đều có phân địa bàn lớn nhỏ, lần này Đà gia thâu tóm được Cung gia, thế lực đại tăng, Ma Thạch trong tay cũng thu được nhiều hơn. Khẳng định về lâu về dài thực lực cũng sẽ vượt trội. Sâm Vi Tân vì tính sai một nước cờ mà trong lòng lo lắng không thôi, trống ngực tim đập chính là liên hồi.
...
“Tiểu Nam huynh đệ, đã là vừa ý thì sau này chúng ta có thể hóa thù thành bạn. Triệu Thánh Tông khai phái sẽ có một lễ vật lớn, hy vọng tiểu Nam huynh đệ hài lòng!!”.
Hắc Phát lão nhân chính là Đà Thiết Đát, vốn là chuẩn bị đại chiến với Kim Nam hắn một trận. Nhưng không ngờ giữa chừng Đà Thiết Đát này lại đem ra một vật khiến Kim Nam hết sức động tâm, đó chính là Lân Sủng.
Thứ này chính là một đồ vật nghịch thiên, có trong nó có thể xuyên giới. Nói thì có vẻ mơ hồ nhưng đúng là như vậy. Theo truyền thuyết kể lại rằng trận chiến tam Thánh cũng có sự xuất hiện của tứ đại thần thú. Trong bốn thần thú thì có một thần thú là Kỳ Lân thần, vốn lớp vẩy của thần Kỳ Lân được xem là trân bảo. Không những có thể chống chịu được cường lực đến độ biến thái mà còn sắc bén vô bì, không gì không cắt được. Đại chiến tam Thánh, tứ đại thần thú cũng tham gia. Tứ đại U Tôn đánh nhau với tứ đại thần thú uy lực cũng hết sức khủng khiếp. Chính trong trận chiến này đã có vô số những chiếc vẩy của thần Kỳ Lân bị rơi vãi. Nhưng nó trải dài khắp tam giới, nói là vô số nhưng cũng là có hạn. Những người nắm trong tay Lân Sủng chẳng có nổi mấy người, không phải là cường giả cấp cao thì cũng là ẩn thế Thánh đạo.
Lân Sủng này xuất hiện điều đó có nghĩa là gì. Đó chính là Kim Nam hắn có khả năng có thể trở về được Nhân Giới, lại tiếp tục con đường tu đạo đang gián đoạn của hắn. Mặc dù ở Ma giới này cũng tốt. Tu vi nội khí của hắn có thể nói là tăng nhanh một cách điên cuồng không có điểm dừng, nhưng vấn đề lớn nhất lại nằm ở tu vi Tín Ngưỡng, hai thứ này một khi không cân bằng lâu dài chính là tự sát. Chỉ có khi trử về Nhân Giới, Kim Nam có thể tiếp tục quá trình tu luyện Tín Ngưỡng Công Pháp bằng cách gia tăng tu vi cho đội quân Quân Đoàn Đen. Khi đó mọi phiền phức của hắn còn được giảm nhẹ một chút.
“Tiểu Nam huynh đệ, cáo từ!”.
Đà Thiết Đát cười híp mắt tỏ vẻ rất vui sướng, nhưng thực tế khi quay mặt rời đi lại liên tục cười khổ. Kim Nam cũng thoáng liếc qua nhìn được liền khẽ cười. Chỉ trách Đà Nhân Tông kia dây vào hắn ta, không thì đâu phải có mất đi trân bảo như Lân Sủng này cơ chứ. Đà Thiết Đát cứ luôn miệng tiểu Nam này tiểu Nam kia khiến Kim Nam rất khó chịu, trước nay bất cứ ai đều gọi đầy đủ tên của hắn. Nhưng nhìn thấy Lân Sủng này hắn liền lập tức gạt bỏ, hiện tại tránh xung đột là tốt nhất. Còn không biết đến khi nào mới có thể thu phục được Nhân tâm gia tăng Tín Ngưỡng lực.
Mặc dù Tín Ngưỡng Công Pháp còn có cái gọi là thần thông thu tâm, nhưng Kim Nam căn bản là không biết sử dụng. Thần Kim Quy truyền pháp niệm cho hắn rõ ràng là không có đầy đủ, hắn căn bản đều phải tự mò mẫm. Nếu bây giờ có thể nắm rõ cái gọi là thần thông thu tâm kia thì Kim Nam hắn đâu có phải thống khổ đến như vậy. Trực tiếp sử dụng thần thông tu luyện có phải là rất nhanh hơn không. Mặc dù cách đó thì có hơi cực đoan, hình thức có vẻ như gần giống với Ma công mê hoặc nhân tâm.
…
Khai phái đại điển Triệu Thánh Tông, một màn kiếm khí luôn luôn lưu động trên không trung phủ họ Cung trước đây mà bây giờ có lẽ lên gọi là Triệu Thánh Tông tông môn. Một chữ Triệu sắc nét mang màu sắc xanh nhạt luôn luôn ẩn hiện càng làm tăng thêm vẻ uy lực cho môn phái. Để có được chữ Triệu này Kim Nam đã phải hao tổn không ít nội khí và tài nguyên thiết lập trận pháp.
Triệu Thánh Tông khai phái chỉ có Đà gia đến, các gia tộc khác căn bản còn chưa biết đến sự tồn tại của Triệu Thánh Tông. Thế nhưng thông tin lan truyền trong Thạch Thất thành là rất nhanh nhạy. Chỉ chưa đến nửa ngày toàn bộ các gia tộc lớn tại Thạch Thất thành đã đều biết tin tức.
“Ngươi nói sao, Triệu Thánh Tông. Đà Thiết Đát cũng phải cúi mình đến dự không những vậy còn đem theo một phần đại lễ???”.
“Gia chủ… Cái này đúng là như vậy!”.
“Tông chủ của Triệu Thánh Tông là kẻ nào, sao ta chưa từng biết đến?”.
Sâm Vị Tân nhíu mày khó hiểu, vốn ông ta còn đang lo lắng Đà gia lần này đánh lén thành công Cung gia thế lực sẽ tăng vượt trội. Nhưng mọi chuyện thoáng chốc thay đổi tự dưng lại mọc thêm ra một cái Triệu Thánh Tông.
“Gia chủ… Quả thực người này thuộc hạ cũng không rõ tung tích, lai lịch chính là không rõ ràng!”.
Tên quản gia phía dưới cúi đầu bộ dạng bất đắc dĩ nói.
“Chuẩn bị một phần đại lễ, ta phải đến viếng thăm cái Tông chủ này xem thế nào. Một kẻ có thể khiến Đà Thiết Đát phải cúi mình quyết không tầm thường”.
“Tuân mệnh!”.
Tên quản gia cúi mình một lần nữa lập tức biết mất, Sâm Vị Tân vẫn tiếp túc trầm tư. Ván cờ tưởng như đã kết thúc bây giờ xem ra lại có thể tiếp tục đánh. Sâm Vị Tân ông ta quyết không để cho mình sai sót thêm một lần nữa.
…
“Tông chủ Sâm Địa Tông Sâm Vị Tân đứng đầu Sâm gia Thạch Thất cầu kiến!”.
“Tông chủ Lai Như Tông Lai Thần Vân đứng đầu Lai gia Thạch Thất cầu kiến!”.
“Tông chủ Liêm Vạn Tông Liêm Đại Thái đứng đầu Liêm gia Thạch Thất cầu kiến!”.
“Tông chủ Sài Hân Tông Sài Thái Mân đứng đầu Sài gia Thạch Thất cầu kiến!”.
“Tông chủ Điền Thần Tông Điền Ý Nhi đứng đầu Điền gia Thạch Thất cầu kiến!”.
Thoáng chốc khai phái đại điển Triệu Thánh Tông vắng vẻ heo hút chỉ có mỗi Đà gia đến lập tức tấp nập nhộn nhịp. Kim Nam cũng là một chốc biến sắc, không ngờ Triệu Thánh Tông từ lúc nào lại có nhiều Tông phái đại diện các gia tộc lớn chú ý. Đà gia chủ Đà Thiết Đát sắc mặt căn bản không biến đổi, ông ta ngay từ đầu đã biết trước có khả năng lần đến Triệu Thánh Tông tham gia khai phái đại điển lần này sẽ khiến các cái đại gia tộc chú ý. Nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy, đặc biệt là Sâm gia, chưa đến vài canh giờ đã lập tức có mặt. Đà Thiết Đát đã từ lâu nhìn nhận ra con người của Sâm Vị Tân, người này mưu kế đa đoan, đoán định Đà Thiết Đát ông ta đến đây hẳn có ý đồ nên lập tức đến thăm dò.
Sâm Vị Tân đến sớm như vậy, các cái gia tộc khác cũng đâu có chịu bỏ qua dễ dàng. Một cái nhộn nhịp thiếu các đại gia tộc lớn chính là mất đi một miếng bánh mặt mũi. Chính vì vậy đều tham dự gần như đầy đủ không sót một cái gia môn nào.
“Vị Tân huynh thật có nhã hứng, không biết từ khi nào đã quen biết Kim Nam tông chủ mà đến cầu kiến?”.
Đà Thiết Đát trước tiên hướng mũi công kích về phía Sâm Vị Tân, lời nói cũng là nói mỉa mai. Sâm Vị Tân cũng không kém cạnh lập tức lên tiếng:
“Được biết Kim Nam tông chủ khai phái uy danh khắp Thạch Thất thành, bổn Tông cũng chỉ là muốn đến làm chút lễ cho phải phép. Không lẽ như vậy mà Đà tông chủ cũng có chút khó chịu hay sao?”.
“Không dám!”.
Đà Thiết Đát buông một hơi thở dài nguýt một tiếng. Sâm Vị Tân thấy vậy cũng là cười khà khà đắc ý.
“Hình như ở đây vẫn thiếu một gia tộc thì phải?”.
“Đúng vậy, Đinh Đàn Tông tại sao vẫn chưa thấy có người đại diện đến. Việc trọng đại như thế này thì ít gia cũng phải là đích thân tông chủ Đinh Đại Cẩm đến dự, tại sao lại không thấy có mặt một người nào?”.
“Theo ta thấy Đinh gia rõ ràng là không coi trọng Triệu tông chủ!”.
Người lên tiếng chính là Liêm Đại Thái và Sài Thái Mân, Liêm gia và Sài gia hai nhà được hưởng lợi ích ít nhất của Thạch Thất thành từ trước tới nay. Chỉ dựa vào truyền thừa mà còn có thể miễn cưỡng đứng trong các đại gia tộc. Chính vị vậy hai gia tộc này luôn luôn ganh tỵ và đố kỵ với các gia tộc khác, có cơ hội quyết dìm hàng đến phút chót.
Một tiếng hét vang của đệ tử Triệu Thánh Tông vòng ngoài tiếp kiến vang lên khiến tất cả mọi người đều quay ra chú ý không dời. Nguyễn gia, căn bản đây không nằm trong số các gia tộc lớn của Thạch Thất thành, tại sao lần này lại cũng dám đến góp mặt. Đã là như vậy lại còn cử một cái nữ tử đến làm đặc sứ khiến nhất thời tất cả các gia tộc đều hết sức phẫn nộ.
Kim Nam nãy giờ vẫn ngồi yên vị không chút để tâm cũng phải ngước nhìn ra phía cửa. Người đến là một nữ tử xinh đẹp dáng vóc phiêu dật xuất thần, làn da trắng nõn như ngọc công thêm đôi tuyết lê như muốn bung ra khiến bất cứ nam tử nào cũng đều phải chảy máu mũi. Người này vừa đến đã khiến một tràng than vãn xuýt xoa khen ngợi vang lên. Một vài vị gia chủ còn gật đầu tâm đắc.
Nguyễn gia không ngờ lại có nữ tử xinh đẹp đến như vậy, để dành cho kế tử của mình thì cũng rất hợp. Không ít vị gia chủ đã có ý định sau lần này sẽ đến Nguyễn gia ép hôn.
“Nguyễn Ý Sương bái kiến Kim Nam tông chủ…”.
Khẽ cúi mình nói một câu nhỏ nhẹ mà âm thanh nàng mượt mà như kéo dài không dứt. Ngay cả lời nói cũng khiến người ta nghe lọt tai lại càng làm các vị gia chủ thêm ưng ý. Các vị gia chủ sắc mặt biểu hiện yêu thích ra mặt. Duy chỉ có Đà Thiết Đát là không biểu lộ gì mà vẫn đang trực nhìn sắc mặt của Kim Nam.
Sâm Vị Tân ngay từ đầu cũng để ý thái độ của Đà Thiết Đát, thấy Đà Thiết Đát như vậy Sâm Vị Tân cũng lập tức thay đổi sắc mặt không giữ vẻ tán thưởng nữa mà là hướng lên nhìn vị Triệu tông chủ phía trên.
“Nguyễn gia? Có thể nói cho ta biết một chút về gia tộc này hay không?”.
Kim Nam căn bản sắc mặt không có chút mảy may quan tâm đến Nguyễn Ý Sương, mặc dù nàng ta khi mới bước vào khiến hắn ta có chút chú ý nhưng căn bản không phải là có ý thích. Nguyễn Ý Sương này bề ngoài biểu lộ thanh cao nhã nhặn hồn nhiên, nhưng trên thực tế Kim Nam hắn đã sớm nhìn thấu nội tâm nàng ta. Tâm cơ thâm trầm mưu kế đa đoan, quyết không phải là một người phụ nữ đơn giản.
Nguyễn Ý Sương khẽ mỉm cười nói, ánh mắt còn như muốn dụ hoặc Kim Nam hắn:
“Triệu tông chủ có lẽ không biết, Nguyễn gia chúng ta là gia tộc chuyên vận chuyển Ma Thạch từ bên ngoài thành Thạch Thất phục vụ cho các tu luyện giả. Nhưng đó chỉ là công việc phụ mà thôi. Công việc chính của Nguyễn gia và các đệ tử chính là luyện đan”.
“Luyện đan?”.
Kim Nam lại càng khó hiểu, đan dược xưa nay vốn là trân phẩm. Không lý nào một gia tộc xuất thân phát đạt từ luyện đan mà lại chỉ có thể xếp top hai mà không được xếp vào hàng các đại gia tộc. Chuyện này quả thật rất khúc mắc khiến Kim Nam hắn thực sự khó hiểu.
Thấy Kim Nam tỏ vẻ kì quái như vậy Nguyễn Ý Sương liền lập tức giải thích:
“Đúng vậy, Nguyễn gia chúng ta chính là luyện đan mà trở nên phát đạt, chỉ có điều đó là kinh doanh đan phẩm cấp thấp nên không mấy lợi ích. Vì vậy chỉ có thể xếp vào gia tộc hạng hai mà thôi!”.
“Ra vậy, không biết Nguyễn gia lần này đến khai phái đại điển của Triệu Thánh Tông ta có lễ vật gì trọng thị muốn tặng hay không, nếu không thì xin mời ngồi kế bên để đại lễ chuẩn bị bắt đầu?”.
Kim Nam sau khi rõ ngọn ngành thì cũng không còn cảm thấy hứng thú gì nữa, lập tức buông lời lạnh nhạt. Các vị tông chủ sau khi nghe lời này thì cũng là sửng sốt. Vị tông chủ này rõ ràng vẫn còn trẻ khỏe, không lẽ nào trước cái gọi là như tiên nữ này cũng không có chút hứng thú lại còn buông lời lạnh nhạt như vậy, hắn không phải là có vấn đề đấy chứ.
Nguyễn Ý Sương nghe thấy lời này thì sắc mặt liền tỏ ra một chút khẽ buồn, nhưng Kim Nam lập tức nhìn thấy thoáng qua trong ánh mắt nàng ta xuất hiện một tia cay nghiệt. Người này đến đây hẳn là không có ý đồ gì tốt, hắn nhất định phải tuyệt đối cẩn trọng bằng không rất có khả năng mắc mưu nàng ta.
“Triệu tông chủ, Nguyễn gia lần này đến đây là có lễ vật trọng thị muốn dâng”.
“Mời!”.
Kim Nam đưa một tay lên tỏ vẻ hứng thú, thấy vậy Nguyễn Ý Sương lập tức vẫy tay cho một cận thị phía sau bưng lên một chiếc hộp nhỏ.
“Xin dâng lên cho Triệu tông chủ Thần Hoàn Đan của bổn phái!”.
“Thần Hoàn Đan???”.
Lời này vừa dứt lập tức đương trường sôi nổi mãnh liệt. Nguyễn gia này không phải là đang nói đùa đấy chứ, Thần Hoàn Đan tuyệt đối chỉ có trong truyền thuyết. Là loại đan dược mà chỉ có dùng máu của Thần Thú mới có thể luyện thành. Chưa nói đến có máu của Thần Thú mà luyện đan hay không mà căn bản có cũng cần phải có kỹ năng luyện đan siêu việt mới có thể thành công. Không chỉ vậy, cái loại chuyện mà một gia tộc có Thần Hoàn Đan mà đem biếu tặng là không có khả năng.
Kim Nam nghe lời này cũng lập tức rúng động. Hắn lập tức chú ý về phía hộp nhỏ một khắc không dời, Thần Hoàn Đan là thứ gì hắn tuyệt đối có thể biết được. Thứ này xuất hiện là thật hay giả còn cần phải xác thực.
“Không chỉ vậy, Nguyễn gia lần này còn muốn hiến tặng thêm một lễ vật”.
“Còn một lễ vật nữa???”.
Câu nói tiếp theo đưa ra khiến đại điện còn ồn ào hơn gấp bội. Nguyễn gia chỉ là một cái gia tộc hạng hai, không ngờ lần này không tiếc khí tài bỏ ra Thần Hoàn Đan nghịch thiên trong truyền thuyết mà lại còn thêm một cái lễ vật nữa. Nguyễn gia này từ khi nào mà lại trở nên giàu có đến như vậy, chẳng lẽ là ẩn giấu thực lực. Mà như vậy cũng không có khả năng, vì một cái khai phái đại điển mà đưa ra lễ vật trọng thi như Thần Hoàn Đan là có ý đồ gì. Hơn nữa cái Triệu tông chủ này là ai mà lại được coi trọng đến như vậy.
“Không sai, Nguyễn gia lần này chính là muốn… Gả một người cho Triệu tông chủ đây”.
“Gả người???”.
Lời nói tiếp theo khiến đương trường tĩnh lặng, tất cả các gia tộc đều bắt đầu suy tính. Tặng lễ vật trọng thị, lại còn muốn kết thân. Chẳng lẽ Nguyễn gia muốn dựa vào thế lực Triệu Thánh Tông khởi sắc.
“Là ai?”.
Kim Nam mỉm cười tỏ ra có chút hứng thú, không ngờ cái Nguyễn gia này từ đâu đến mà lại có hành động kỳ lạ đến như vậy khiến hắn cũng rất chú ý. Hắn cũng thực sự muốn biết xem Nguyễn gia này rốt cục là muốn gả ai cho hắn để kết thân đây.
“Là ta, Nguyễn Ý Sương…”.
Chỉ một lời ngắn gọn từ đôi môi khẽ động kia đã khiến tất cả bất động như tượng, Kim Nam cũng chính là há miệng ra đến mức không thể ngậm lại nổi.