Cũng là khoảng thời gian mà Đường Thần thích nhất trong ngày.
Đường Thần xách túi, vừa đi trên bờ ruộng vừa khe khẽ hát.
Mấy cô bác tóc hoa râm trông thấy cậu, bèn kéo giọng trêu chọc: "Thằng Thần đi đâu mà giờ mới về thế? Muộn chút nữa là lỡ bữa cơm rồi đấy!"
Đường Thần nhe răng cười: "Con xuống phố một chuyến, mua ít đồ thôi ạ."
Cậu lớn lên mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, theo tiêu chuẩn của người thành phốmà nói, đúng là một chàng trai mạnh mẽ nam tính.
Nhưng dân làng chẳng hiểu mấy về mấy chuẩn mực đó, chỉ thấy cậu trông dễ nhìn, ngay thẳng, chất phác, là một đứa trẻ ngoan.
Thêm nữa, Đường Thần rất chăm chỉ, có lúc còn giúp đỡ bà con trong thôn, vì vậy ai nấy đều quý mến cậu.
Cậu cứ thế đón làn gió chiều, lững thững bước đi, gặp ai chào hỏi cũng thuận miệng đáp lời đôi câu.
Đến khi về đến nhà, cậu thấy bắp đã được phơi trong sân đều đã thu lại, đóng gọn trong từng bao tải dựng bên bậc thềm.
Thím Ma đang ngồi sàng ớt trong chiếc rổ lớn.
Cậu còn tưởng sẽ bị thím mắng một trận, nhưng thím Ma chỉ liếc nhìn cậu một cái: "Về rồi đấy à?"
Đường Thần dạ một tiếng, vào nhà đặt túi xuống, rồi nhanh chóng quay ra vác từng bao tải vào trong.
Thím Ma nhìn cậu, bĩu môi: "Mua quần áo mới à? Trong phòng mày vẫn còn mấy bộ thây, quần áo cũ của thằng Hổ cũng còn mặc được, sao lại không biết tiết kiệm thế!"
Đường Thần lấp liếm: "Con thấy rẻ thì mua, có mười đồng thôi mà."
Thím Ma nhìn cậu từ đầu đến chân bằng ánh mắt khinh khỉnh, nhưng cũng chẳng nói gì thêm.
Đường Thần lấy làm lạ. Bình thường thím Ma nóng tính như pháo, tiêu hoang một đồng thôi là thím có thể lải nhải cả ngày, thế mà hôm nay lại dễ dàng bỏ qua thế này?
Thím Ma đặt rổ xuống, đứng dậy đi vào nhà: "Xong việc thì vào ăn cơm, tao có chuyện muốn nói với mày."
Đường Thần gật đầu.
Cậu và thím Ma không có quan hệ máu mủ. Cậu là một đứa trẻ được nhặt về.
Năm cậu năm tuổi, cậu bị lạc. Một mình lang thang mấy năm trời, đến mùa đông năm chín tuổi, cậu ngủ vạ vật dưới chân cầu, suýt nữa chết cóng. Một người đi ngang qua thấy cậu đáng thương, liền mang cậu về nhà.
Nhưng người nhặt cậu về không phải thím Ma, mà là con gái lớn của thím – Đường Tuyết Tuyết.
Hồi đó, để giữ cậu lại trong nhà, Đường Tuyết Tuyết đã tranh cãi kịch liệt với thím Ma, cách nào cũng thử qua.
Thím Ma là người cứng rắn, trước sau không đồng ý.
Cuối cùng, khi thấy Đường Thần dù nhỏ tuổi nhưng làm việc nhanh nhẹn, khỏe khoắn, ăn uống còn ít hơn cả con chó giữ cửa nhà, thím mới miễn cưỡng chấp nhận.
Nhưng những năm ấy, thím Ma chẳng hề đối xử tốt với cậu, thậm chí còn chẳng bằng con chó giữ nhà.
Mãi đến khi Đường Thần mười lăm tuổi, bắt đầu lớn phổng phao, cao to lực lưỡng, gánh vác hầu hết công việc trong nhà, thái độ của thím mới dịu đi đôi chút.
Đường Thần luôn ghi nhớ rằng gia đình này đã cưu mang mình, nên đối với thím Ma, cậu luôn tỏ ra kính trọng, cũng rất nghe lời.
Làm xong việc, Đường Thần rửa tay, bước vào nhà. Trên bàn, thức ăn đã được dọn sẵn.
Chiếc bàn gỗ vuông, thím Ma ngồi ở ghế trên, con trai bà – Đường Hổ – ngồi bên trái, đang xới cơm.
Đường Thần ngồi xuống bên phải.
Vừa ăn, thím Ma vừa lẩm bẩm dạy bảo: "Bảo mày mua ít trứng về, thế mà lại làm vỡ mấy quả, lớn tướng rồi mà chút chuyện cỏn con cũng không làm xong!"
"Rồi còn mua cả chuối nữa, mua về làm gì? Trong vườn có bao nhiêu là cây ăn quả, ai thiếu phần mày hả?"
Đường Thần chẳng cãi lại, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Thím Ma là người thích bắt bẻ, miệng lưỡi vừa độc vừa cay, nói năng chẳng khác gì mũi tên sắc bén.
Nhưng cậu hiểu, thực ra thím cũng chỉ thích lải nhải mà thôi. Người quê chẳng có gì nhiều để nói, chỉ xoay quanh những chuyện vụn vặt hàng ngày thế này.
Chờ thím nói xong là sẽ tự khắc ngừng lại.
Chốc lát sau, thím Ma đổi chủ đề: "Thằng Thần, năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi?"
Đường Thần vừa ăn vừa đáp: "Mười chín."
Thím Ma cười đầy ẩn ý: "Đến tuổi lấy vợ rồi nhỉ?"
Đường Thần khựng tay lại, chớp mắt: "Còn sớm mà, thằng Hổ còn chưa lấy vợ kia kìa."
Đường Hổ hừ lạnh: "Chẳng phải vì nuôi mày sao? Nếu không, mẹ tao đã dành dụm đủ tiền cưới vợ cho tao rồi!"
Đường Thần im lặng, chỉ lặng lẽ ăn cơm.
Đường Hổ trước nay vẫn không ưa cậu, lời lẽ lúc nào cũng đầy gai nhọn. Cậu đã quen với điều đó suốt bao năm qua.
Thím Ma tiếp tục: "Thằng Thần, mày có thích đứa con gái nào chưa?"
Đường Thần lắc đầu: "Con chưa, cũng chưa từng nghĩ đến."
Thím Ma nhìn cậu, cười cười: "Vậy để thím tìm cho mày một mối trong làng, mày thấy sao?"
Đường Thần suýt nghẹn cơm, nuốt xuống không nổi. Cậu ngẩng đầu, cười gượng: "Thím ơi, con còn nhỏ mà, chưa vội đâu."
Quái lạ thật. Trước đây cậu cứ trốn tránh vụ hôn ước với nhà họ Chu, cứ nghĩ chỉ cần không về nhà là có thể thoát.
Ai dè, tránh được chỗ đó, chỗ này lại bày ra chuyện tương tự.
Dù trốn thế nào cũng chẳng thoát khỏi việc kết hôn à?
Chẳng trách hôm nay thím Ma lại dịu giọng với cậu, thì ra là đang nhắm sẵn rồi chờ cậu tự mắc câu!
Thím Ma trừng mắt: "Nhỏ cái gì mà nhỏ? Thằng Mão ở đầu thôn cưới vợ năm mười tám mười chín, giờ con nó cũng lớn rồi đấy!"
"Mày cưới vợ sớm thì còn có người đỡ đần việc nhà.."
Đường Thần vội vàng nhét đầy miệng cơm, rồi đặt đũa xuống: "Con ăn xong rồi, đi tắm trước đây."
Cậu không thích tranh cãi với người khác, nên mỗi khi không muốn nói chuyện, cách tốt nhất là rút lui.
Thím Ma quát: "Ê, quay lại đây! Tao còn chưa nói hết đâu!"
-
Đường Thần bước ra sân, tiện tay thu mấy bộ quần áo phơi trên dây, ôm vào phòng tắm nhỏ.
Ở quê, đa phần mọi người không quá cầu kỳ, mùa hè đàn ông thường tắm ngay ngoài sân.
Trước đây, Đường Thần cũng vậy.
Mãi đến năm ngoái, có lần Đường Tuyết Tuyết đột nhiên về thăm nhà, vô tình bắt gặp cậu trần trụi tắm rửa ngoài sân, khiến cô ấy hét toáng lên.