Trần Nhữ Tâm thầm tỉnh. Tiềm thức quay trở về. Cô vừa mở mắt đã đối diện ngay với cặp mắt đỏ ngầu.
"...Chào buổi sáng."
"Xuống mau." Giọng nói lạnh lùng vô cảm như mất hết kiên nhẫn. Nhưng anh lại không đẩy cô ra.
Lúc này Trần Nhữ Tâm mới tỉnh dậy, phản ứng chậm hơn ngày thường nửa nhịp...Giờ cả người cô đều nằm đè lên Chester. Thấy Chester cau mày, cô bất giác duỗi tay vuốt mi tâm anh, "Đứng nhíu mày."
Hương thơm từ cổ tay cô cứ luẩn quẩn chóp mũi làm anh hơi bực bội. Anh bắt lấy đầu ngón tay cô, lặp lại: "Xuống."
"..." Mặc dù chẳng biết vì sao anh giận, nhưng Trần Nhữ Tâm vẫn chậm rãi tách anh ra.
Bỗng nghe một tiếng rít khẽ, Trần Nhữ Tâm cứng đơ. Như hiểu được điều gì, cô vội vàng nhìn về phía anh: "Xin lỗi...Làm ngài đau à?"
"Em...cố tình phải không?" Giọng Chester khàn khàn, thoáng lộ hàm ý nguy hiểm khác hẳn ngày thường.
Trần Nhữ Tâm ngẩn ngơ: "...Không ui." Một giây sau, cả thân thể Trần Nhữ Tâm bị đẩy ngã xuống giường. Cô nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, "Không phải vậy đâu."
Chester rục rịch. Đó là dục vọng bị kiềm chế.
Trần Nhữ Tâm bất động, đợi anh dập lửa.
Hồi lâu, tiếng đập cửa vọng vào cùng với giọng nói của Melia.
"A Thấm, dậy chưa?"
Trần Nhữ Tâm nhìn Chester đang đè trên người. Cô cảm giác được vật cứng giữa hai chân vừa chọc vào mình nên chậm rãi mở lời: "Chester..." Thánh nữ không thể làm chuyện nam nữ. Còn hai ngày nữa là thánh tuyển, không được để sơ hở ngoài ý muốn.
Hiển nhiên Chester cũng hiểu điều này. Anh nhìn thật sâu vào vẻ mặt lạnh tanh của Trần Nhữ Tâm bằng đôi mắt đỏ ngầu. Chẳng hiểu sau đáy lòng lại tức giận nhiều tới vậy. Tâm trạng bộc phát đó khiến anh cảm thấy hơi bực bội.
Anh khẽ mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Cơ thể hoá thành một con dơi nhỏ.
Trần Nhữ Tâm duỗi tay để nó đậu lên, rồi đặt nó dưới cổ áo, bấy giờ mới đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở, thấy Melia, Trần Nhữ Tâm chậm rãi mở lời: "Để cô đợi lâu rồi."
"Đừng bận tâm." Melia cười nhìn cô, "Sắc mặt cô khá hơn nhiều đấy."
"Nhờ có quyển pháp điển của cô giúp một chút." Trần Nhữ Tâm nhìn cô gái trẻ trước mặt. Cô không hề muốn Melia bị cuốn vào thánh tuyển sau khi biết rốt cục trong đó có gì. Trần Nhữ Tâm hơi suy tư, nghiêng người tránh đường: "Vào nói chuyện đi."
Melia vốn chỉ đến xem thân thể cô đã ổn hay chưa. Thấy cô nghiêng người cho mình vào phòng, cô ấy gật đầu cười: "Vậy thì làm phiền rồi."
Sau khi vào phòng, Trần Nhữ Tâm rót cho cô ấy một chén trà lài, ngồi xuống.
Melia nhìn căn phòng âm u nhưng không hề nghĩ nhiều. Cách bài trí trong phòng giống như đúc với chỗ ở của mình.
Trước vài ngày, những người mà thánh nữ chọn sẽ được thu xếp ở nơi này. Nguyên nhân là gì thì Melia cũng chẳng rõ lắm. Nhưng nơi đây im lặng đến đáng sợ, như chưa có dấu vết của bất kì ai. Điều đó cũng là lí do cô tới tìm Trần Nhữ Tâm.
"Melia, nếu như không được chọn, cô sẽ ra sao?"
Melia ngẩn người trước câu hỏi của Trần Nhữ Tâm. Cô ấy rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Sẽ rời khỏi thánh địa. Vận may tốt thì có thể trở thành một tu nữ ngoại giáo, hoặc sẽ vĩnh viễn thoát li giáo hội."
"Cô không muốn rời khỏi giáo hội ư?"
Melia ngẩng đầu lên cười với cô: "Tôi không có người thân. Vì sở hữu linh lực nên dạo trước được giáo chủ mang về thánh địa. Tôi không có nơi nào để đi...Vậy nên, ở lại giáo hội là hi vọng xa vời duy nhất của tôi."
"Xin lỗi." Trần Nhữ Tâm tự xin lỗi khi chạm đến nỗi đau của đối phương.
Melia lại cười thoải mái: "Tôi biết A Thấm là người tốt. Nhưng chuyện thánh tuyển liên quan đến toàn thể giáo hội. Tôi hi vọng sẽ tìm ra được người thích hợp nhất, dù người ấy không phải là tôi."
Tôi hi vọng không phải là cô.
Trần Nhữ Tâm nhìn Melia và nghĩ vậy.
Nghi thức thánh tuyển cùng lắm là hợp nhất giữa cơ thể và linh hồn của Alice. Nếu cơ thể phù hợp thì linh hồn sẽ gặp vấn đề hoặc bị Alice thôn tính; nếu không phù hợp thì tệ nhất là bị giáo hội âm thầm xử lí sạch sẽ.
Bằng không những nữ tu sĩ mất tư cách kia đi đâu về đâu?
Làm sao giáo hội chịu để bọn họ sống sót khi đã biết được bí mật này chứ...
Trần Nhữ Tâm rũ mắt, không nói gì.
Đến hôm đó, cô sẽ xuống cung điện ngầm cùng Melia, cũng chính là ngôi mộ mà Alice đang say giấc.
Lúc ấy, cứ tạm biệt rồi vào việc thôi.
Thấy Trần Nhữ Tâm luôn im lặng, Melia nhìn cô: "A Thấm à?"
Nghe tiếng gọi, Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu lên: "Hử?"
"Cô đang nghĩ gì thế?"
"Khônh có gì." Trần Nhữ Tâm ngước mắt nhìn Melia, hỏi: "Theo cô, vết thương bị đốt bởi nước thánh có thể chữa lành được không?"
"Bị tổn thương bởi nước thánh ư?" Melia trợn tròn mắt, "Là ma cà rồng sao?"
"Ừ."
"...Cũng không hẳn là không thể chữa lành. Nhưng A Thấm à, sao cô lại hỏi vấn đề này?"
"Muốn biết thôi." Hiện tại chắc chắn Trần Nhữ Tâm không thể nói ra sự thật nên cô lựa chọn giấu nhẹm đi.
Mặt Melia hơi do dự. Không phải cô ấy không chịu nói, mà là vấn đề A Thấm hỏi có phần kì lạ.
Nhưng lại nghĩ bản thân đối phương là nữ tu sĩ và cũng có thể chế tạo nước thánh, thì chắc cô chỉ hiếu kì thôi.
Melia thả lỏng tâm trạng, nói: "Trong pháp điển có một chương về thuật trị liệu rằng chuyển vết thương từ đối phương sang người mình. Biện pháp này rất được, dù đối phương là ai cũng đều hữu dụng hết."
"Cảm ơn cô, Melia."
Melia lắc đầu, "Đó chẳng phải bí mật gì. A Thấm không cần cảm ơn tôi đâu."
"Không, mặc dù tôi xem qua rồi, nhưng vẫn chưa dám chắc." Trần Nhữ Tâm nhìn cô ấy, nét mặt dịu đi không ít, "Tôi không muốn để xảy ra chuyện bất trắc."
Bất trắc?
Melia nghi ngờ nhìn cô, "A Thấm đang nói gì vậy?"
Trần Nhữ Tâm lắc đầu rồi nhìn thẳng, ánh mắt vô định.
Hình như nữ tu sĩ A Thấm trước mặt hơi quái lạ nhỉ?
Melia sinh nghi, vì chưa nghĩ ra được vế sau nên chẳng thèm nghĩ nữa. Cô ấy đứng dậy, nói: "Vậy tôi đi trước nhé. Có gì thì A Thấm có thể tới tìm tôi."
"Được." Trần Nhữ Tâm cũng đứng lên, tiễn cô ấy ra cửa.
Cửa đóng lại. Con dơi nhỏ bay khỏi cổ áo cô, lúc đáp đất nó hoá thành hình người.
Chester lạnh lùng nhìn cô bằng con mắt đỏ tươi: "Việc em cần làm là đột nhập vào cung điện ngầm, đừng làm chuyện thừa thãi."
Trần Nhữ Tâm nhìn anh, khẽ gật đầu: "Ừ, em biết rồi."
Còn hai ngày nữa thôi. Trần Nhữ Tâm đọc nốt chương tấn công của pháp điển.
Dường như cô không ngủ không nghỉ. Cuối cùng Chester phải bất mãn lên tiếng thì cô mới chịu nghỉ ngơi.
Trần Nhữ Tâm chỉ muốn đạt được mục tiêu của anh, để một nghìn năm sau anh sẽ không bị nỗi hận nuốt chửng mà huỷ diệt thế giới.
Nhưng bấy giờ Trần Nhữ Tâm cũng chưa biết rằng, có một số việc đã sớm vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Tính kế lòng người là điều khó khăn nhất...
Thời gian trôi qua thật mau. Thần quan đến đón người.
Trần Nhữ Tâm tắm rửa rồi thay bộ hoa phục của thánh nữ. Tua rua vàng rũ xuống theo bả vai. Áo bào trắng nặng hơn ngày thường, nhưng thoạt nhìn lại lộng lẫy hơn.
Lúc chuẩn bị rời đi.
"Trần Nhữ Tâm."
Lần đầu tiên anh kêu tên cô. Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu nhìn anh: "Chester?"
Một vòng tay mạnh mẽ và lạnh buốt siết chặt bên hông. Trần Nhữ Tâm nằm trong ngực anh. Cô vừa ngẩng đầu đã đối diện ngay với con mắt đỏ lạnh lùng của anh.
"Chấp hành mệnh lệnh. Đừng..."
"Yên tâm đi." Ánh mắt Trần Nhữ Tâm rất dịu dàng, "Sau hôm nay, tất cả sẽ kết thúc,"
Chester cau mày, buông eo cô ra.
Chester lại biến thành con dơi nhỏ một lần nữa rồi chui vào cổ áo cô, dưới những tua rua dài màu vàng đang phất phơ.
Trần Nhữ Tâm đi rất chậm. Bộ đồ hơi nặng. Nếu muốn duy trì vẻ ưu nhã thì khá bất tiện.
Vừa ra khỏi phòng, Trần Nhữ Tám đã bắt gặp Melia mặc trang phục lộng lẫy y hệt mình.
Thấy cô, Melia nở nụ cười nhã nhặn, khẽ vuốt cằm.
Trần Nhữ Tâm chậm rãi tới bên cạnh cô ấy.
Sau lưng họ là một đám thần quan mặc đồ lộng lẫy.
Trần Nhữ Tâm và Melia cùng sóng vai. Thánh tử Angelo đi trước dẫn đường.
Qua hành lang, đại điện, cuối cùng họ dừng lại trước một cánh cửa màu vàng kim.
Cánh cửa màu vàng nặng trịch được đám thần quan đẩy ra. Chẳng biết tâm lí có bị ảnh hưởng hay không mà họ chỉ cảm thấy một đợt lạnh buốt cắt da cắt thịt. Cảm giác tức thời làm người ta hơi sợ hãi.
Trần Nhữ Tâm để ý tới phản ứng của Melia. Khi thấy ngón tay cô ấy khẽ co lại thì cô biết ngay xúc cảm kia không phải ảo giác của mình.
Ở thánh địa, linh lực mà Melia sở hữu tương đối mạnh. Vậy nên chỉ e phải chuẩn bị thêm phương án vào phút chót, hoặc nói cách khác, Alice đã không đợi kịp nữa rồi...
Đằng sau cánh cửa vàng là một đường hầm rất sâu.
Vách tường được trang trí bằng châu báu quý giá và cả một dãy đèn chong. Tuy vậy vẫn không thể xua đi hết cảm giác âm u lạnh lẽo.
Dù vô cảm nhưng trong tay áo Trần Nhữ Tâm đã duy trì sẵn thế phòng ngự.
Đi khoảng 15 phút, cuối cùng họ đã tới một bãi đất trống trong đại điện.
Bốn phía đại điện bày nến. Giữa các ngọn nến là một chiếc quan tài màu đen. Những ngọn nến này nhìn hệt như trận ma pháp đặc biệt nào đó.
Thế nhưng, ngay khi ý nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu Trần Nhữ Tâm thì đám thần quan thay đổi vị trí. Họ đứng vây quanh Trần Nhữ Tâm và Melia.
Hay nói cách khác, vị trí họ đứng tương ứng với những ngọn nến kia.
Đây là...dường như Melia cũng mơ hồ nhận ra điều khác thường. Cô ấy vừa nhìn đám thần quan lại vừa nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của Trần Nhữ Tâm. Đương lúc muốn mở miệng hỏi thì đột nhiên khói đen dâng lên bốn phía.
Đây là...Ma thuật đen?!
Melia còn chưa kịp khiếp sợ thì Trần Nhữ Tâm đã bắt đầu tấn công về phía chiếc quan tài cách bọn họ không xa.
Thế nhưng, cũng chính vào lúc đó, trận ma pháp khởi động!
Giây phút trận ma pháp khởi động, Trần Nhữ Tâm và Melia đang đứng ở giữa trận pháp đều nghe thấy một tiếng cười giòn giã làm người ta sợ hãi. Đúng lúc này, Trần Nhữ Tâm đẩy Melia ra - -
"A Thấm - -!!!"
Bấy giờ sao Melia lại không biết cung điện quái dị dưới lòng đất. Chẳng qua vì được giáo hội nuôi nấng từ nhỏ nên cô nhất thời không thể chấp nhận sự thật này thôi. Cái khoảnh rợn tóc gáy ngay khi A Thấm đẩy mình ra không phải là ảo giác của cô!
Trần Nhữ Tâm quỳ trên mặt đất. Cơ thể run rẩy. Cô quát lạnh: "Đừng tới đây!"
Đó là lần đầu tiên Melia thấy cô lộ vẻ mặt quái dị và dữ tợn đến như vậy.
Tại sao lại thành ra thế này?!
Melia sững sờ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của đám thần quan đang đứng ngoài trận ma pháp và cả sự bất biến trên gương mặt thánh tử Angelo!
"Rốt cuộc là sao đây hả? Tại sao các người phải làm thế!"
Nhìn Trần Nhữ Tâm đau đớn, Melia muốn đến gần nhưng lại bị ngăn cản: "Đừng tới đây!"
Melia ngừng bước: "A Thấm..."
"Đừng vùng vẫy nữa...ha ha..." Một tiếng cười lạnh lẽo quái đản phát ra từ miệng Trần Nhữ Tâm, "Cơ thể này, ta rất hài lòng...ha ha ha ha, cuối cùng bây giờ ta cũng có thể rời khỏi đây rồi!"
"Ngươi đừng mơ." Trần Nhữ Tâm quỳ trên mặt đất. Sự khó chịu khi ý thức bị kìm hãm trong cơ thể khiến cô bất giác nhăn mày lại.
Vừa rồi lúc tấn công chiếc quan tài, mọi đòn công kích đều như đá chìm đáy biển, vốn chẳng có bất kì tác dụng gì.
Hệt như bị tấm vách ngăn cản trở.
Nguồn năng lực đó y như nguồn năng lực thuần tuý trong pháp điển của thánh nữ.
Trần Nhữ Tâm đặt tiêu cự lên người thánh tử Angelo đang trầm mặc không nói lời nào. Là hắn. Chính hắn đã phá đòn tấn công của mình.
"Đừng phản kháng vô ích. Ta có thể cho phép ngươi ở lại thân xác này. Bằng không..."
Một cơn đau thấu xương buộc Trần Nhữ Tâm phải cắn đầu lưỡi. Máu lập tức chảy ra từ miệng cô. Chester trốn dưới cổ áo đang giãy dụa, nhưng vì lúc xuống đường hầm Trần Nhữ Tâm đã khoá chặt anh nên anh nhất thời không nhúc nhích được.
Bây giờ, Chester không thể đi ra.
Trong này có đám thần quan và thánh tử. Nếu đi ra chắc chắn Chester sẽ tự tìm đường chết...
Linh hồn bám trên người cô rất mạnh, mạnh hơn so với tưởng tượng của Trần Nhữ Tâm...Rốt cục tại cô chủ quan, nhưng...
Cũng may, Trần Nhữ Tâm không hề bó tay hết cách, mặc dù...
"Melia..." Giọng Trần Nhữ Tâm dần trở nên quái dị. Dường như tiềm thức của cô đang bị một linh hồn mạnh mẽ khác nuốt chửng. Có lẽ cô sẽ không kiên trì được bao lâu.
Melia bịt miệng. Nước mắt lã chã. Giọng nói nghẹn ngào: "...Tôi đây."
"Hãy đánh lạc hướng họ giúp tôi...Đợi lát nữa dù có nhìn thấy cái gì thì cũng đừng quan tâm nhé..." Khoé mắt Trần Nhữ Tâm bắt đầu rỉ máu. Chester sẽ thoát khỏi cấm chế của cô nhanh thôi...
"Ha ha ha...Ngu ngốc. Ngươi đã thế này mà còn không biết tốt xấu..."
Ngay lúc ấy, cuối cùng con dơi nhỏ đã thoát khỏi cấm chế của Trần Nhữ Tâm. Nó đáp đất và hoá thành bộ dạng ma cà rồng...
Khoảnh khắc khi Chester xuất hiện, sự bình tĩnh dưới đáy mắt Angelo thoáng dao động rồi lập tức lặng ngắt.
Trước màn xuất hiện đột ngột của Chester, đám thần quan bắt đầu phân người đối phó gã ma cà rồng này vì sợ sẽ gây bất lợi đến sự hồi sinh của thánh nữ.
Thế nhưng, Melia đã đứng lên. Gương mặt dịu dàng đầy vẻ lẫm liệt.
Thời khắc tín ngưỡng rạn nứt như đồ sứ quý báu tan tành dưới đất, dù có thế nào cũng không thể trở về ban đầu được nữa.
Linh lực màu trắng trong tay cô ấy hoá thành hình cung tên...
"Chester, em sắp không..." Trần Nhữ Tâm ho ra máu. Áo choàng trắng xinh đẹp nhuốm đầy đoá mai đỏ. Cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt phức tạp của Chester, "Đừng lo lắng, em không sao...Khụ khụ..."
"Thì ra là hậu duệ của 'chàng'..." Nét mặt Trần Nhữ Tâm có phần dữ tợn và mông lung, "'Chàng ấy' vẫn ổn chứ?"
"Chết rồi." Chester lạnh lùng nhìn con quái vật đang chiếm cứ cơ thể Trần Nhữ Tâm, "Bị ngươi hại chết rồi."
Tức thì, mặt ả hơi điên cuồng: "...Không thể nào, sao có thể, 'chàng ấy' là thuỷ tổ cơ mà!!!"
"Ngươi chưa biết à?" Chester ngồi khuỵ xuống, nói giọng lạnh tanh, gương mặt lại nở nụ cười lạnh lẽo như đang trào phúng, như đang khinh thường: "Chính tay ngươi đã giết 'ông ta' đấy."
"A a a- -!!!" Kí ức cố quên lãng bắt đầu quay trở về, "ả" giãy dụa đau đớn. Ngay lúc này Trần Nhữ Tâm lại điều khiển cơ thể một lần nữa.
"Chester..."
Chester ngồi xổm, định nâng cô dậy nhưng lại bị Trần Nhữ Tâm lắc đầu từ chối.
"...Chester, đưa tay ngài cho em." Trần Nhữ Tâm khó khăn giữ tỉnh táo. Thời gian của cô không nhiều nữa...
Ngay lúc đưa tay phải cho cô, máu tươi ấm áp bắn lên gò má anh. Chester trừng mắt, sững sờ nhìn tay mình vừa mất kiểm soát đâm thủng tim cô...
"Tại...sao...chứ?" Chester cất tiếng một cách khó khăn. Khoảnh khắc đó con tim như giáng một đòn thật mạnh. Mặt anh hơi vặn vẹo. Giọng nói khàn khàn: "Tại sao...em..."
"Chỉ có vậy...thì mới giết được cô ta...giết cô ta hoàn toàn..." Cơ thể Trần Nhữ Tâm đổ sang một bên nhưng được Chester níu lại. Năng lực chữa lành mạnh mẽ của ma cà rồng cũng không thể khôi phục trái tim đã tổn hại của Trần Nhữ Tâm. Chỉ phí công thôi...
Ấn kí trên tay anh ngày đó, rốt cục dùng được rồi...
"Đợi...đợi em nhé...Tạm biệt..." Trần Nhữ Tâm mơ màng thậm chí còn không biết mình vừa nói cái gì. Chẳng qua bản năng đang cầm cữ cô. Nhưng cơ thể này đã tổn hại quá nghiêm trọng rồi, vốn không thể...
"Ta muốn nguyền rủa ngươi. Ta muốn nguyền rủa ngươi! Ta lấy linh hồn ta để nguyền rủa ngươi. Ngươi sẽ bị..." Cô nghe thấy tiếng Alice trong tiềm thức. Cũng vào giây phút ấy, Trần Nhữ Tâm cảm giác linh hồn mình như bị tê liệt, đau đến mức làm cô hoàn toàn mất ý thức.
Chester ôm cô. Vết máu dính trên đầu ngón tay khô dần...
Đúng lúc này, cơ thể người trong ngực từ từ trở nên trong suốt. Chester duỗi tay ôm lấy nhưng không thể chạm vào cô. Rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng như bị ngăn cách cả một thời không.
Khoảnh khắc đó, Chester mới hiểu được, tình cảm mình dành cho cô là gì.