Sang TG2 rồi, cảm ơn cả nhà đã ủng hộ mình và đặc biệt cảm ơn sự nhiệt tình của ThuPhm116 nha ^^! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!
Edit: Mei A Mei
"Kí chủ, nhiệm vụ thành công ó ~ "
Trong thế giới yên tĩnh vang lên âm thanh của hệ thống. Tiềm thức Trần Nhữ Tâm tựa hồ đang trôi lơ lửng trên mây, không cảm giác được gì, không chạm được gì. Cô chỉ có thể trao đổi với hệ thống: "Đây là đâu vậy?"
"Nhiệm vụ mới đã mở. Kí chủ, bây giờ cô trở lại bản thể rồi sao ~"
Trở lại bản thể ư...Hình ảnh cuối cùng kia vẫn chiếu trước mắt cô. Khi ấy Hình Dã tuyệt đối không thể chết được. Nếu như anh lại trùng sinh thì e là dù cô có làm bất cứ cái gì cũng chẳng còn cứu vãn nổi. Nhưng nhớ lại trước khi mình nhắm mắt, dáng vẻ của anh lúc đó, Trần Nhữ Tâm cảm giác không phải cô hoàn toàn không hợp tác...
Chỉ là tâm trạng khác thường ấy như đá bỏ vào nước, rất nhanh đã không còn rung động nữa.
Lúc này Trần Nhữ Tâm chẳng thấy gì và cũng chẳng cảm giác được, chỉ có thể hỏi thăm hệ thống: "Sao tôi không động đậy được thế?"
"Bởi vì hiện tại cô đang ở trong hòm thuỷ tinh nha ~" Hệ thống nói chuyện không nhanh không chậm, "Bây giờ cô nên thích ứng trước đã, đợi lát nữa tôi sẽ truyền thông tin nhiệm vụ của thế giới này vào cho cô."
"Ừ." Chỉ có tiềm thức Trần Nhữ Tâm là tỉnh táo. Cô mơ hồ cảm giác thân thể mình chẳng biết đã xảy ra chuyện gì làm cô không thể dung hợp vào kí ức của cơ thể này. Cô thử hồi lâu nhưng vẫn chưa có kết quả, nên hỏi hệ thống: "Sao cơ thể này lại không có kí ức vậy?"
Hệ thống trả lời: "Bởi vì cô không phải người nha ~"
Tiếp thu câu ấy của hệ thống, lại nhớ về cái hòm thuỷ tinh mà hệ thống đã nói lúc trước, Trần Nhữ Tâm có dự cảm chẳng lành: "Vậy tôi là gì?"
"Tôi sẽ truyền thông tin nhiệm vụ của thế giới này cho cô. Nhưng không thoải mái lắm đâu, cô gắng chịu chút nhá." Hệ thống vừa nói dứt, thông tin ùn ùn kéo tới xâm chiếm kí ức Trần Nhữ Tâm trong nháy mắt. Thì ra, hệ thống bảo để cô thích ứng trước cũng không phải là bắn tên bừa bãi.
Chẳng biết qua bao lâu, ý thức Trần Nhữ Tâm dần dần lấy lại sự tỉnh táo, bắt đầu sửa sang thông tin hỗn loạn.
Thế giới này chẳng bình thản như thế giới trước. Chém giết và máu tanh không trái pháp luật. Thấy rõ cảnh tượng người ăn thịt người cũng rất tình cờ. Thế giới này bị người đời còn sống sót gọi là "Mạt thế".
Mà đối tượng nhiệm vụ của Trần Nhữ Tâm ở thế giới, là em trai thân thể này - - Trần Linh Thiệu.
Hai người không có quan hệ máu mủ. Vì thế chị em với nhau do chẳng qua đã lớn lên ở cùng một cô nhi viện mà thôi.
Cả Trần Linh Thiệu và nguyên chủ đều bị cha mẹ vứt bỏ, nhét vào cửa cô nhi viện khi vừa mới chào đời, lúc ấy được viện trưởng Trần mang về. Vì sức khoẻ nguyên chủ tốt, lại ngoan ngoãn nghe lời, nên khi 7 tuổi cô được một cặp vợ chồng họ Trần giàu có và không con cái đưa đi. Hôm được đưa đi, Trần Linh Thiệu chỉ mới 4 tuổi.
Lúc Trần Linh Thiệu ở cô nhi viện thì đặc biệt thân thiết với nguyên chủ. Về sau nguyên chủ được hai người kia nuôi, Trần Linh Thiệu thông minh từ sớm, lần đầu tiên dùng thủ đoạn muốn tách nguyên chủ với bọn họ ra. Một thân cậu ta vô cùng bẩn thỉu xuất hiện trước mặt đôi vợ chồng nọ, dùng ánh mắt lấm lét khát khao nhìn họ. Nhưng bởi vì đủ loại lí do nên họ vẫn không mang Trần Linh Thiệu đi. Chỉ là họ cũng bị xúc động bởi ánh mắt của cậu ta.
Vì vậy, sau khi nguyên chủ theo vợ chồng họ Trần rời khỏi cô nhi viện, một cặp vợ chồng khác đã qua đây đón Trần Linh Thiệu về.
Sau này mới biết được, thật ra vợ chồng hai bên có quen biết, nhà cũng không xa. Sau khi Trần Linh Thiệu biết được tin đó thì rất kích động, bởi vì cậu được nhìn thấy chị lần nữa.
Có điều do Trần Linh Thiệu kiên quyết dù thế nào cũng không chịu sửa họ, nên chuyện này khiến đôi vợ chồng kia đặc biệt đau đầu nhưng cũng chẳng thể ép cậu ta sửa. Chỉ là điều ấy đã trở thành tâm bệnh của họ, dẫu có ra sao thì họ vẫn không thân thiết với cậu ta được.
Mặt khác, vì nguyên chủ sợ ba mẹ nuôi không thích mình nên lúc nào cũng ngoan ngoãn nịnh nọt. Mà Trần Linh Thiệu thì ngược lại, sau khi được nhận nuôi, bản tính lạnh lùng quái gở của cậu đã bộc lộ hết ra ngoài, không đời nào thân thiết với ba mẹ nuôi.
Đôi vợ chồng kia cảm thấy bản tính Trần Linh Thiệu lương bạc, nuôi không quen. Sau này, vào một lần vô tình biết được thân thế thật sự của cậu, kể từ đó ánh mắt ba mẹ nuôi nhìn về phía cậu luôn mang theo sự chán ghét mơ hồ, còn có cả khinh thường rõ rệt nên vẫn chẳng quan tâm đến cậu.
Về sau, trong dịp nghỉ hè, Trần Linh Thiệu lấy lí do nguyên chủ kèm cặp cậu học để ở nhờ nhà cô. Vì một lần vô tình trông thấy dáng vẻ của nguyên chủ lúc cô thay quần áo sau khi tắm xong, dù chỉ là cái nhìn vội vã thoáng qua nhưng trong lòng cậu lại dâng lên gợn sóng khổng lồ...
Khi ấy ở thời kì trưởng thành chính trực, Trần Linh Thiệu dần dần phát hiện tình cảm của mình đối với nguyên chủ không phải là chị em, mà là thứ tình cảm khó có thể mở lời. Cậu biết mình như vậy là không đúng, nhưng cậu không thể không chế tình cảm đè nén ấy. Thời gian càng lâu, tình cảm ấy lại càng đè nén hơn.
Cho tới sau này, không biết vì sao nguyên chủ lại phát hiện ra sự khác thường của cậu, cô rất nhanh đã qua lại với một tên bạn trai gia cảnh không tồi, thường xuyên âu yếm bạn trai trước mặt cậu, thậm chí còn đi qua đêm, từ từ làm cậu bài xích.
Dù Trần Linh Thiệu ghen tị đến phát điên lên, nhưng cậu không thể biểu lộ tâm trạng ở ngoài mặt, chỉ có thể nhẫn nại như thế.
Mà rốt cuộc nguyên nhân khiến Trần Linh Thiệu trốn nhà rời đi vào năm 14 tuổi lại là một chuyện khác...
Ngày đó, vợ chồng họ Trần và nguyên chủ đi tham dự một dạ tiệc. Vì có việc nên bảo mẫu trong nhà cũng xin nghỉ từ hai hôm trước. Ở nhà chỉ còn Trần Linh Thiệu làm bài tập.
Chị không ở nhà. Phòng ngủ của chị thì ở cách vách. Khuya lắm bọn họ mới trở về. Ý nghĩ ấy một khi đã loé lên trong đầu thì tựa như lửa cháy lan ra đồng cỏ vậy, trực tiếp thiêu cháy lí trí cuối cùng hầu như không còn.
Rốt cuộc Trần Linh Thiệu vẫn bước ra một bước. Cậu rời khỏi phòng ngủ của mình, đẩy cánh cửa mà trước nay cậu chưa từng chạm qua.
Mùi hương bên trong căn phòng làm chính cậu mê luyến. Cơ thể Trần Linh Thiệu cũng bắt đầu nóng lên. Cậu nằm trên giường chị, nhắm mắt lại bắt đầu liên tưởng đến dáng vẻ ngọt ngào của cô. Xúc cảm dâng lên từng chút từng chút một, cho đến khi đỉnh núi kia dìm ngập lý trí trong nháy mắt, vì vậy cậu không nghe được tiếng cửa bị đẩy...
Mở mắt, thấy người trước mặt mà vừa rồi bản thân ảo tưởng đang dùng ánh mắt chán ghét và phẫn nộ nhìn mình, nghĩ đến dáng vẻ xấu xí không chịu nổi lúc này của mình, sắc mặt Trần Linh Thiệu trắng bệch, môi khẽ mấp máy: "...Chị, chị...chị về rồi à..."
"Trần Linh Thiệu, sao cậu có thể đáng ghét đến như thế, cậu biết bản thân cậu đang làm cái gì không hả?!" Giọng nguyên chủ thậm chí hơi lạc đi, chứng tỏ cô kích động tới cỡ nào, "Cậu cút cho tôi! Không được xuất hiện trước mặt tôi nữa, nơi này không hoan nghênh cái loại đực rựa như cậu!"
Trái tim bị kéo lê. Chỉ chớp mắt cậu như xuất hiện ảo giác, nếu cứ thế mà lập tức chết đi thì tốt quá, cậu nghĩ. Có vậy mới không bị cô nhìn bằng ánh mắt kia, không cần biết cô chán ghét mình đến nhường nào, không cần xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng khó coi thế này.
Cuối cùng, Trần Linh Thiệu chỉ im lặng rời khỏi phòng ngủ của cô.
Vợ chồng họ Trần trở về, cũng chẳng phát hiện trong nhà có khác thường.
Nhưng rất nhanh bọn họ cảm thấy không đúng lắm nên đã liên lạc với người giám hộ của Trần Linh Thiệu. Cơ mà thái độ từ đối phương lại cực kì thờ ơ, chỉ đơn giản để quản gia trong nhà đi báo án, không được giữ lại phiền phức gì cho nhà họ.
Về sau, bảo mẫu trong nhà lấy ra một tờ giấy từ phòng Trần Linh Thiệu, trên mặt chỉ có ba chữ: Thật xin lỗi.
Đầu đề và thời gian cũng không có.
Tựa hồ cứ mất tích như thế, cũng chẳng muốn để lại cái gì. Chỉ nguyên chủ mới biết rõ ba chữ kia có ý nghĩa ra sao. Nhưng khi ấy cô chán ghét và phản cảm với cậu, thậm chí đến cùng còn mong sao đừng nhìn thấy cậu nữa.
Có điều, Trần Linh Thiệu trốn nhà rời đi cũng không đi xa. Bởi vì không ăn uống gì trong thời gian dài nên cậu té xỉu ở ven đường, sau khi tỉnh dậy lại phát hiện cơ thể mình bị dụng cụ cố định tứ chi.
Đó là một cơ sở nghiên cứu phi pháp, mà cậu thì trở thành con chuột bạch trong sở nghiên cứu. Mỗi ngày cơm ba bữa đúng giờ, nhân viên nghiên cứu sẽ tiêm định kì vào cơ thể cậu loại thuốc lạ.
Khi tiêm những loại thuốc kia vào trong, cậu chỉ cảm thấy đau đớn tận xương tuỷ. Chẳng qua mỗi lần như vậy, miệng sẽ bị nhét cục vải, cả tứ chi bị cố định trong dụng cụ nên việc giãy giụa trở nên quá đỗi xa xỉ.
Dần dần, vì tác dụng phụ của những loại thuốc kia quá lớn nên tinh thần cậu bắt đầu xảy ra vấn đề trước tiên. Đại não của cậu trở nên rối loạn trầm trọng, thậm chí ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ảo giác. Một năm về sau, trừ việc mơ hồ nhớ bản thân mình có một người chị thì cậu không thể biết được tên mình nữa.
Thân thể của cậu còn xảy ra thay đổi từng ngày từng ngày. Vì không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên màu da trắng bệch, cực kì yếu ớt. Vì vô duyên vô cớ tiêm những loại hàng mẫu nên màu lông cùng màu mắt trên người cậu cũng càng ngày càng nhạt. Đó là kiểu tựa tựa màu xám và trắng, chẳng giống dáng vẻ bình thường của con người nữa.
Thời gian trôi qua 6 năm, thân thể anh cao lớn hơn so với các bạn đồng trang lứa. Ngũ quan bắt đầu nảy nở, đường nét trở nên thâm thuý. Ngũ quan tuấn mỹ ấy chẳng hề giống một thanh niên 20 tuổi, không thể moi nổi nửa nét ngây thơ cùng sự táo bạo. Mà nói là người đàn ông thành thục cũng chẳng quá đáng.
Anh bị những nghiên cứu sinh mặc áo khoác trắng xưng là: Vật thí nghiệm số R-01.
Vật thí nghiệm cùng thời với anh đều chết hết, cuối cùng chỉ còn một mình anh sống sót. Cho nên anh được đánh số R-01, tiếp tục làm thí nghiệm cùng những người kia.
Mặc dù từng bộ phận trên cơ thể anh có dấu hiệu suy kiệt, nhưng lại không ảnh hưởng một chút nào đến não bộ đang phát triển. Cứ bị tiêm thuốc là anh có thể tự tính toán đường ra, thậm chí còn tiến hành thay đổi nữa.
Có lẽ do kí ức bị lãng quên nên mối quan hệ giữa anh và nhóm nghiên cứu sinh càng trở nên hoà thuận. Họ không còn hạn chế quyền tự do của anh, có đôi khi còn để anh trợ giúp làm thí nghiệm. Mà anh cũng sẽ chủ động hỗ trợ, điều này hoàn toàn không giống so với những vật thí nghiệm khác.
Nghiên cứu sinh luôn chịu trách nhiệm dùng cơ thể anh để làm thí nghiệm là một người phụ nữ 34 tuổi. Nhưng thân là vật thí nghiệm, anh lại có dung mạo tuấn mỹ khác hẳn so với những người bình thường. Có lẽ trong lúc vô tình, số R-01 đã toát ra vẻ quý tộc và thong dong, khiến cho nữ nghiên cứu sinh tiếp xúc sớm chiều đã 5 năm kia nảy sinh chút tình cảm.
Mà tình cảm ấy cũng âm thầm xảy ra thay đổi.
Dần dần, thân thể mang thương tổn cực lớn của anh đã không còn bị những kẻ kia dùng thuốc. Cũng bởi vì thân phận đặc thù của nữ nghiên cứu sinh, có cô ta che chở thì những người khác sẽ không dám làm gì gây tổn thương cho vật thí nghiệm số R-01.
Nên việc kiểm tra thân thể mỗi ngày đã chẳng còn công thức hoá và đối xử với đối tượng thí nghiệm như súc vật nữa.
Rất nhiều lần tính tình vật thí nghiệm ngoan ngoãn, độ phối hợp cực cao, hầu như cầu gì được nấy, khả năng chịu đau cũng mạnh hơn so với những vật thí nghiệm khác.
Cộng thêm việc khi cần thí nghiệm, anh thường không sử dụng thuốc mê, trực tiếp dùng thủ thuật cắt đứt gân tay mình hoặc chỗ khác để hoàn thành thí nghiệm, cuối cùng tự biết khâu lại miệng vết thương. Dù cho có từng giải phẫu nguy hiểm ở sọ thì mí mắt anh cũng không nháy lấy một cái.
Nhưng trong sở nghiên cứu, ngoại trừ nữ nghiên cứu sinh còn xem anh như con người kia, cùng trò chuyện và cùng thảo luận về tiến độ, kết quả thí nghiệm với anh, còn tặng cho anh chút quà; thì ánh mắt những người khác nhìn anh đều như quái vật, ánh mắt của sự kì thị.
Bởi vì chẳng có con người bình thường nào như anh, biết rõ bản thân là vật thí nghiệm mà lại không ý thức được điều đó.
Thậm chí...vật thí nghiệm số R-01 còn mang lại cho bọn họ một cảm giác cực kì nguy hiểm.
Thứ ảo giác kẻ săn mồi và kẻ bị săn mồi hoán đổi thân phận cho nhau.
Nhưng biểu hiện mỗi ngày của số R-01 đều cực kì bình thường. Trừ việc không nói chuyện yêu đương thì anh rất dễ chung đụng, làm thí nghiệm cũng đơn giản như trở bàn tay, thậm chí còn làm tốt hơn so với trợ lí nghiên cứu sinh không lâu. Điều này khiến nữ nghiên cứu sinh kia rất bất ngờ, dẫu sao thì nhân tài như vậy cực kì hiếm thấy.
Ngoại trừ lòng yêu tài, xen lẫn trong đó là rất nhiều tình cảm riêng tư.
Thân là người phụ nữ bình thường, một năm 365 ngày hầu như ở bên người đàn ông này 24 tiếng đồng hồ, chỉ cần là người bình thường thì rất khó để tâm lặng như nước. Từ lúc mới bắt đầu, cô ta một lòng vì mục đích nên tâm như bàn thạch, dần dà về sau lại sinh ra đồng cảm với người ấy, cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, sự đồng tình đã chậm rãi biến chất.
Nếu bề ngoài vật thí nghiệm số R-01 không xinh đẹp hệt một con rối thì cô ta quả quyết chỉ xem anh như phần đông những vật thí nghiệm khác, không dễ dàng động lòng như thế. Nhưng năm lần bảy lượt, anh không phải vậy. Ngược lại, anh cực kỳ thông minh, cũng cực kì am hiểu mưu kế, có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của mình. Có khi bản thân mình đã sớm rơi vào...Thậm chí là cam tâm tình nguyện...
Ngay cả việc nghiên cứu thành công một loại thuốc có tác dụng kích phát đại não vô cùng tốt, anh cũng đưa thành quả ấy cho cô ta. Cuối cùng cô ta cũng có hết thảy những thứ mình mong muốn, danh lợi song thu.
Cô ta muốn giúp anh thoát khỏi cơ sở nghiên cứu dưới lòng đất này, lại bị anh từ chối.
Anh không nói nguyên nhân, chỉ cười nhìn mình. Ánh mắt chứa đựng sự ấm ấp nhàn nhạt như vậy, nhàn nhạt...sủng nịnh...đắm say, khiến cô ta không nhịn nổi cảm giác mặt đỏ tim đập dồn dập.
Ngày ấy, số R-01 nhìn các số liệu đang nhảy loạn xạ trên máy móc. Bình thuỷ tinh trong khu vực nghiên cứu là thành phẩm gần một năm trời của anh. Anh thử một chút trên người con chuột bạch, hiệu quả giống như dự đoán. Chỉ thương thay cho con chuột bạch đã chui vào cái hang rời khỏi sở nghiên cứu, tin chắc rằng rất nhanh thôi, nó sẽ mang tới cho anh một sự ngạc nhiên, mừng rỡ đến không tưởng.
"Đây là thuốc thử sau khi tôi đã biến đổi, thành phẩm đầu tiên, muốn tặng cho chị." Trên người anh cũng mặc áo khoác trắng. Chẳng giống những nam nghiên cứu sinh bảo thủ và vô vị, áo khoác trắng trên người anh lại mang khí chất ưu nhã cấm dục, khiến tim người ta không khỏi đập nhanh hơn.
Trong phòng không còn ai khác nên chỉ dư lại hai người bọn họ. Số R-01 thấy cô ta sững sờ nhìn mình không nói lời nào, đáy mắt hiện lên một ý đùa cợt không dễ phát hiện, rồi cầm tay cô ta, đẩy thứ thuốc trong suốt vào tĩnh mạch cô ta.
Anh rút châm ra, giương mắt nhìn cô ta cười, "Tốt lắm."
"Đây là cái gì?" Mặc dù đáy lòng nữ nghiên cứu sinh tin tưởng anh, nhưng thân là nghiên cứu sinh, cô ta vẫn tương đối nhạy cảm với chuyện này.
"Vật biến đổi RFD, tôi đặt tên nó là RFD-z1. Chẳng phải bên chị đang nghiên cứu cái này sao?" Đôi mắt mang con ngươi cực nhạt của anh dịu dàng nhìn cô ta chăm chú, "Tôi mang được rồi, chị là người thứ hai chứa nó đấy."
Cô ta không nhịn nổi mà sợ run cả người, sắc mặt trắng xanh, hai mắt mở to khó tin nhìn anh: "Sao cậu phải đối với tôi như vậy?! Rõ ràng..." Rõ ràng tôi đối với cậu tốt như thế? Lại rõ ràng tôi yêu cậu như thế? Điều này không thể phủ nhận việc bản thân đã từng đối xử với anh như súc vật thí nghiệm, ban đầu chẳng phải chính cô ta đã tiêm hàng mẫu RFD vào cơ thể anh sao? Nhưng, không phải kí ức của anh đã...
"A..." Anh cười, đáy mắt kia...vẫn sủng nịnh...vẫn đắm say, nhưng lời nói lại lạnh lùng đến tận xương tuỷ: "Bởi vì các người đều đáng chết."
Thì ra, đây không phải là...sủng nịnh...say đắm. Thật sự ngoại trừ cái lạnh băng thì không còn gì dư thừa trong đôi mắt kia. Nơi ấy chỉ khiến con người ta rét lạnh tới độ rợn hết tóc gáy.
Anh nhìn cô ta từ trên cao, chậm rãi hỏi: "Nói cho tôi biết, đồ của tôi ở đâu?"
"...Đồ gì cơ?"
"Đồ trên cổ tôi, các người để chỗ nào?"
"..." Thân thể cô ta đã cảm giác được sự khó chịu bất thường. Nhiệt độ cơ thể cũng tăng mạnh. Đại não bắt đầu rối loạn. Nhưng không rõ xuất phát từ lí do gì, cô ta vẫn trả lời anh: "Trong ngăn kéo thứ ba ở phòng làm việc của tôi, trong cái hộp."
Sáu năm trước, anh tỉnh lại trong sở nghiên cứu dưới lòng đất, ban đầu thân thể bị ả đàn bà này tiêm RFD vào, tinh thần mới bắt đầu xuất hiện dị thường. Sau đó kí ức rối loạn, không phân biệt rõ mình còn ở trong mộng hay đã ra thực tế.
Chẳng biết ngoài kia đã qua bao lâu, dần dần anh quên đi lí do tại sao mình lại ở chỗ này. Có đôi khi nhớ được, anh hiểu kí ức của mình đã xảy ra vấn đề.
Nhưng anh không thể quên, không thể quên!
Cho đến cuối cùng, anh chẳng nhớ gì cả, tên mình cũng không nhớ, ai cũng không nhớ. Chỉ nhớ rõ một thứ cực kì quan trọng đeo lủng lẳng, đeo lủng lẳng trên cổ...
Biết được đáp án, anh xoay người rời đi.
"...Đợi đã." Nhìn anh xoay người không chút lưu luyến như vậy, "Tôi, tôi sẽ ra sao đây..."
Anh tựa như đang cười, sau đó nói điều mà cô ta muốn biết: "Nửa tiếng sau khi tiêm thuốc, giọng bị virus huỷ hoại, lý tính bị mất trước tiên, cô sẽ điên cuồng mê đắm thịt người và mùi máu người rồi mất đi thị giác, cả thính giác nữa. Mười hai tiếng sau đó, cô sẽ thật sự biến thành xác sống, cả ngày chỉ ăn thịt người, uống máu người, không biết no bụng..."
"...A a a!"
Sau lưng vọng đến tiếng kêu cũng không ảnh hưởng tới anh một chút nào, thì ra đã qua nửa tiếng. Anh đứng bên ngoài một căn phòng làm việc, dễ dàng phá hỏng hệ thống an ninh, bước vào.
Kéo ngăn thứ ba của bàn làm việc, quả nhiên thấy một chiếc hộp gấm bên trong. Anh cầm trong tay, mở ra - -
"Tìm thấy rồi." Đó là sự vui sướng khi tìm được thứ đã mất.