Chỉ nghe một tiếng "ầm ầm" vang lên rất to. Rìu Khai Thiên bổ xuống chỗ hỗn độn với quỹ đạo khó lường. Quỹ đạo đó huyền diệu, ẩn bên trong là sự biến đổi của đại đạo.
Tức thì Phù Du không động đậy. Nàng chỉ biết trơ mắt nhìn uy áp và lực pháp tắc đáng sợ kia lao về phía mình, như thể sắp phải chết vào giây phút tiếp theo vậy.
"Thời Thần đạo hữu, nấp sau ta." Thiên Hình sử dụng linh bảo hỗn độn của mình. Nó là một thanh kiếm mang lực pháp tắc Huỷ Diệt.
Đó là lần đầu tiên Phù Du trông thấy linh bảo của Thiên Hình, cũng là lần cuối cùng.
"Lực ma thần, Bàn Cổ đạo nhân." Kết giới của Thiên Hình xuất hiện vết nứt. Hắn nhìn về hướng kia, "Cùng là ma thần Tam Thiên mà lại xuống tay ngoan độc như thế đấy à."
Thiên Hình nói giọng rất bình thản, tựa như chỉ đang kể một sự thực mà thôi.
Lúc rìu Khai Thiên trong tay Bàn Cổ bổ về hướng đầu tiên, nửa ma thần hỗn độn rơi xuống. Đám ma thần còn lại thầm phẫn nộ. Họ mơ hồ linh cảm được kết cục của bản thân.
Lập tức, vô số ma thần đi về phía Bàn Cổ.
Thế nhưng, Bàn Cổ chính là ma thần mạnh nhất mà đại đạo chọn trúng. Tất cả những đám ma thần định hạ thủ công kích đều chết dưới lưỡi rìu Khai Thiên trong tay Bàn Cổ, không chừa lại lấy nửa sợi nguyên thần.
Phù Du thầm cảm giác, khai thiên bắt buộc phải làm thế.
Vậy còn Bàn Cổ, người mạnh nhất giữa Tam Thiên ma thần thì sao?
Phù Du triệu hồi linh bảo bánh xe thời gian để ngăn cản lực pháp tắc từ rìu Khai Thiên.
Ba nghìn bảy trăm năm sau.
Bàn Cổ vẫn chưa chịu dừng lại. Rìu Khai Thiên mang theo lực pháp tắc vô hạn. Khí đục hỗn độn cũng dần dần tản đi.
Thân kiếm Huỷ Diệt trong tay Thiên Hình xuất hiện vết nứt. Mà bánh xe thời gian của Phù Du cũng lập tức hoá thành mảnh vụn.
Đồng thời, Thiên Hình giúp nàng chặn lại sát khí từ rìu Khai Thiên.
"Thời thần đạo hữu, quen biết một nguyên hội, ta rất vui lòng." Dứt lời, kiếm huỷ diệt trong tay Thiên Hình hoàn toàn rạn nứt. Ngay sau đó, hắn xoay người đè Phù Du đang không thể động đậy, giọng nói vẫn lạnh như cũ, "Nếu Thời Thần đạo hữu còn sống sót được trong đại kiếp này thì chắc cô sẽ sớm tiếp thu chân lí của đại đạo mà thôi. Đừng..."
Thiên Hình vừa nói xong thì rốt cục, cơ thể đã hoá thành hư vô dưới nhát rìu Khai Thiên. Nguyên thần tán loạn.
Từ khi ra đời ở hỗn độn, lần đầu tiên Phù Du đau khổ không dứt.
Làm bạn với hỗn độn suốt một nguyên hội, hai bên đã sớm thành thói quen. Khó thể nói cảm giác này là gì, nhưng nàng không muốn Thiên Hình hoàn toàn biến mất trong hỗn độn.
Có thứ gì đó lạnh buốt tràn ra khỏi khoé mắt. Nàng cảm thấy con tim hơi nhói đau, dứt khoát tay bấm niệm pháp quyết. Tốc độ bấm niệm pháp quyết của nàng rất chậm, nhưng lại là pháp tắc Thời Gian huyền ảo nhất.
Bản thể Phù Du yếu đuối, không chịu nổi bất cứ một kích nào của ma thần, vậy mà đã tiếp thu hết pháp tắc Thời Gian từ lâu.
Nàng đứng lên. Nguyên thần đang tản đi bốn phía bỗng bị giữ lại bởi một nguồn sức mạnh huyền diệu khó giải thích.
Nàng ngừng bấm niệm pháp quyết, liếc thoáng qua hỗn độn đã chẳng còn đục ngầu nữa, "...Vẫn không thể sao?"
Nàng cúi đầu xuống nhìn một luồng sáng vàng nhạt trong tay. Đúng là một luồng nguyên thần yếu ớt của Thiên Hình rồi.
Ngay cả khi đã dùng hết tất cả sức mạnh thì nàng vẫn chỉ giữ lại một luồng này. Ánh sáng vàng nhạt dừng trên đầu ngón tay nàng một chốc, sau đó đi về hướng xa xa.
Nhìn sợi ánh sáng vàng nhạt kia rời khỏi tầm mắt mình, Phù Du yên tâm nhắm mắt lại.
Lúc đợi hắn bỗng tìm được cơ duyên, có thể tu đúng phương pháp một lần nữa.
Chốc lát, cơ thể Phù Du từ từ trở nên trong suốt, hoá hư vô chỉ trong phút chốc.
Ngay khi Phù Du tưởng rằng mình sắp hoàn toàn rơi xuống đạo tiêu thì hơi thở hạt sen màu xanh kia khẽ biến đổi. Nguyên thần của nàng như bị ai đó dẫn dắt, bám trên hạt sen kia.
Cũng vào khoảnh khắc ấy, Bàn Cổ cảm nhận được hơi thở giống mình. Hắn trông thấy hạt sen kia và lờ mờ cảm ứng được điều gì, nói một câu: "Được."
Song, rìu Khai Thiên trong tay hắn chia làm ba, hoá thành ba pháp bảo bẩm sinh.
Thiên địa tách ra. Dương sáng là thiên, âm đục là địa. Kế đến, Bàn Cổ đầu đội trời, chân đạp đất. Một vạn tám nghìn năm sau, Bàn Cổ cao chín vạn dặm, từ đó trời và đất cũng cách nhau chín vạn dặm.
Bàn Cổ kiệt sức. Trông thấy vùng trời đất này, hắn ta hơi lưu luyến, nhưng cuối cùng nhắm mắt lại.
Hơi thở hắn hoá thành gió. Giọng nói hắn hoá thành sấm. Mắt trái là ngày, mắt phải là đêm. Tứ chi ngũ thể hoá thành tứ cực ngũ nhạc (Bốn cực và năm đại danh sơn ở TQ). Máu hoá thành sông lớn. Kinh mạch hoá địa lý. Da thịt hoá ruộng đất. Phát tỳ hoá sao. Da lông là cỏ cây. Răng xương là kim thạch. Tinh tuý là châu ngọc. Mồ hôi là mưa. Vì cảm nhận được gió nên tất cả côn trùng trên cơ thể hoá thành dân chúng.
Thiên địa sơ khai. Sinh linh từ từ ra đời ở Hồng Hoang.
Trong đó, long phượng kỳ lân thực lực mạnh mẽ, dần dần trở thành chúa tể của trời Hồng Hoang.
Mới đầu, ba tộc không ghét nhau.
Tộc nhân nhiều hơn nên dần xảy ra lục đục.
Từ đó về sau, ba tộc thế chân vạc: người phe Long tộc, thú phe kỳ lân và chim phe phượng hoàng.
130 nghìn năm lại qua đi. Dưới chân núi Bất Chu, một hạt sen màu xanh phát ra ánh sáng trắng nhạt.
Trong nháy mắt, bóng người mặc thanh sam xuất hiện.
Nàng đứng trên núi Bất Chu, nhìn mấy con phượng hoàng và một con rồng đang hoá bản thể đấu pháp cách đó không xa.
Từ sau khi Bàn Cổ khai thiên, đã một nguyên hội trôi qua.
Lúc khai thiên, bản thể của nàng hoá thành hư vô. Giờ lại mượn hạt sen để hoá pháp thân.
Không biết Thiên Hình ở đâu giữa đất Hồng Hoang này?
Nghĩ vậy, nàng cúi đầu nhìn mảnh vụn trong tay, là mảnh vụn linh bảo hỗn độn bánh xe thời gian.
Vừa nghĩ, mảnh vỡ kia hoà vào một thứ khác trong tay nàng rồi hoá thành chuỗi lục lạc.
Đeo chuỗi lục lạc lên cổ chân. Nàng động thân, biến mất tại chỗ.
Tránh cuộc tranh đấu giữa hai tộc long phượng, nàng đi không xa và gặp được ba người.
"Vị đạo hữu này xin dừng bước." Một ông lão râu bạc trắng trong đó chậm rãi mở miệng, "Phía trước long phượng đấu pháp. Tốt nhất đạo hữu nên đi đường vòng."
Phù Du, mặc dù bản thể đã không còn là Phù Du. Nàng nhìn về phía ba người kia, cảm giác như từng quen biết: "Đa tạ đạo hữu nhắc nhở."
"Bần đạo Quá Thanh. Bên cạnh là Nhị đệ, Tam đệ của ta, Ngọc Thanh và Thượng Thanh." Quá Thanh mặc bạch y, tay cầm phất trần, nét mặt hoà nhã, "Không biết đạo hữu xưng hô thế nào?"
Thì ra vẫn là cố nhân.
Sau khi khai thiên lập địa, Bàn Cổ đã kiệt sức ngã xuống. Nguyên thần chia làm ba, là ba người trước mặt này.
Nàng đáp: "Thanh Liên."
"Hoá ra là Thanh Liên đạo hữu." Quá Thanh không nhìn thấy tu vi của nàng. Hiện giờ long phượng Hồng Hoang tranh đấu ngày càng ác liệt, có thêm người hành tẩu ở chốn này cũng bớt đi vài phần nguy hiểm, nên lão mở miệng mời mọc: "Đạo hữu ngao du Hồng Hoang sao? Chi bằng đi cùng luôn nhé?"
Thanh Liên chỉ một lòng muốn tìm được Thiên Hình. Nếu thiên địa sơ khai, dù không hoàn chỉnh nhưng thiên đạo cũng đã ở đây. Nàng không muốn dính dáng tới bất cứ nhân quả gì, chỉ muốn tìm ra Thiên Hình, hành tẩu đất hoang một lần nữa.
"Nhóm này, không phải đi ngao du nhỉ." Nàng nói.
Quá Thanh thầm hiểu, vuốt vuốt râu bạc trắng, cười nói: "Thế thì không trễ nãi Thanh Liên đạo hữu nữa."
Thanh Liên khẽ gật đầu. Bóng hình lập tức biến mất ở phía xa.
Nhưng ngay khi bóng Thanh Liên biến mất, một đạo nhân khác âm thầm đuổi theo hơi thở của nàng.
Mi tâm đ*o nhân kia tràn đầy u ám và sát khí mơ hồ.
Tam Thanh thoáng cảm nhận được hơi thở đó rồi nhìn nhau. Quá Thanh chậm rãi nói: "Chúng ta về sớm đi, đợi khi chiến tranh long phượng kết thúc thì trở ra."
Ngọc Thanh và Thượng Thanh gật đầu, đồng giọng đáp: "Nghe huynh trưởng."
Ba bóng người lập tức biến mất khỏi đất hoang.
Vừa ra khỏi vùng núi Bất Chu, Thanh Liên đã phát hiện ra ngay luồng hơi thở ẩn nấp đằng sau. Nàng dừng lại.
Tức thì bóng đen kia hiện thân.
Cảm nhận được hơi thở trên người hắn, Thanh Liên chậm rãi nói: "Ra là Sao La Hầu đạo hữu."
"Thời Thần đạo hữu, Thiên Hình đạo hữu có thể ở cùng ngươi nữa không?" Sao La Hầu nhìn nàng, hỏi.
Thấy nàng im lặng, mặt Sao La Hầu hiện vẻ tiếc nuối và thống hận, "Nếu không tại Bàn Cổ, ma thần chúng ta cần gì phải rụt đầu rụt đuôi!"
Bàn Cổ bắt buộc phải khai thiên.
Đây là ý nghĩa khi hỗn độn tạo ra sen trắng, nuôi Bàn Cổ.
"Sao La Hầu đạo hữu có ý gì?"
Bấy giờ tu vi của Sao La Hầu đã tới đỉnh chuẩn thánh. Cảnh giới cao hơn một chút so với Thanh Liên.
Đáy mắt Sao La Hầu chỉ toàn âm u, hắn ta oán hận nói: "Bàn Cổ khai thiên. Ma Thần chúng ta lại không nơi sống yên ổn, chi bằng bắt tay phá huỷ Bàn Cổ khai thiên đi!"
"Thiên đạo sẽ không cho phép." Thanh Liên liếc thoáng qua đại lục Hồng Hoang dồi dào sức sống. Cho dù bây giờ thiên đạo không hoàn chỉnh, nhưng khó mà chống lại pháp tắc giữa thiên địa này.
Thiên đạo vô tình, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
Thoáng chốc, Thanh Liên bấm ngón tay tính toán và biết ngay nguồn cơn phân tranh giữa long phượng.
Sao La Hầu, kết tinh từ một luồng ma khí trong hỗn độn. Linh bảo hỗn độn là tứ kiếm tru tiên, theo thứ tự là kiếm tru tiên, kiếm hãm tiên, kiếm tuyệt tiên và kiếm lục tiên.
Vì tái hiện hồng hỗn nên đã tu đến đỉnh chuẩn thánh rồi tới Hồng Hoang, châm ngòi mâu thuẫn hai tộc long phượng, lấn đến tai hoạ thiên địa chúng sinh diệt vong, phá huỷ thiên địa này.
Sao La Hầu nhìn nàng chằm chằm, nói: "Chi bằng Thời Thần đạo hữu hãy hợp tác với ta, sao nào?"
Thanh Liên thản nhiên nói: "Thế gian này, đã không còn Thời Thần đạo nhân."
"Ngươi không muốn?"
"Trong lòng ta chỉ có đại đạo."
Sao La Hầu phẫn uất: "Ma Thần cũng có hạng người tham sống sợ chết cơ đấy!"
"Tu vi không dễ. Tại sao Sao La Hầu đạo hữu không thể buông bỏ chấp niệm." Thanh Liên thản nhiên nói: "Lập lại hỗn độn thì đã sao chứ?"
"Được! Được lắm!" Sao La Hầu sinh lòng căm phẫn, phất tay áo rời đi.
Thấy hắn đi, Thanh Liên nhíu mày.
Sau này vẫn nên cẩn thận hơn. Sao La Hầu cũng chẳng phải người tốt để sống chung. Lần này kết thù kết oán, không biết trước sẽ thế nào nữa.
Thanh Liên gác lại suy nghĩ, lập tức đi ra vạn dặm.
Đợi khi dừng chân, nàng nhìn đồi núi liên miên nhấp nhô chập chùng và cỏ biếc xanh thẫm trước mắt.
Xa xa có một gốc sâm thiên thần mộc, là linh căn cơ của Thanh Khâu.
Dưới thần mộc, ánh mặt trời xuyên qua lá cây thần mộc rồi chia ra, rọi xuống bóng dáng ưu nhã màu trắng, mang vẻ an yên hiếm có.
Vừa nghĩ, Thanh Liên vừa đến dưới tàng cây thần mộc.
Cảm giác quen thuộc càng ngày càng rõ. Tức thì nàng đã đánh động tới người chủ nơi đây.
Đó là một con cửu vĩ thiên hồ màu trắng. Trong nháy mắt, con cửu vĩ thiên hồ kia hoá thành hình người.
Hắn mặc quần áo màu trắng, ngồi trên cỏ xanh, chưa đứng dậy, chỉ khẽ ngẩng đầu lên, nở nụ cười nhìn qua nàng: "Vị đạo hữu này, chúng ta từng quen nhau ư?"
Hắn đột nhiên hỏi thế.
Rõ ràng, người này chưa hề hiện hữu trong ký ức kế thừa của mình.
Nhưng cứ cảm giác...hơi thở người này rất quen thuộc. Cho tới nay, hắn luôn cảm thấy mình đã mất đi thứ gì, cũng vẫn tìm kiếm, vẫn chờ đợi mà mãi chưa có được đáp án.
Hiện giờ, khoảnh khắc khi nhìn thấy nàng, cái ghế trống trong lòng bỗng chốc như bị lấp đầy.
Hắn lại không hề hay biết, khoảnh khắc ấy Thanh Liên cũng giật mình tại chỗ.
Hồi lâu, nàng thoáng nghe thấy giọng mình: "...Huynh tên gì?"