Dưới đôi mắt kia, dường như Trần Nhữ Tâm không còn chỗ nào để che giấu. Cô mau chóng hoàn hồn, thu hồi tầm mắt.
Nhìn đám người bên cạnh, Trần Nhữ Tâm lẩn mình rời đi.
Sau khi bóng dáng Trần Nhữ Tâm biến mất giữa đám người kia, trên không, ma tôn giấu sự suy tư trong đáy mắt, quay lại vẻ nồng nàn lúc trước.
"Đa tạ ma tôn đại nhân đã đưa ta về." Nữ nhân rúc trong ngực hắn khẽ cúi đầu như đang xấu hổ hoặc thẹn thùng: "Buông ta ra được không?"
Ma tôn hồi thần, buông nữ nhân trong ngực ra, nhếch miệng: "Chỉ lần này thôi đấy. Lần sau..."
Loan Nguyệt rung động. Hai gò má đỏ ửng: "...Ma tôn đại nhân."
Song bóng ma tôn biến mất. Hắc phượng hoàng gáy từng hồi, kéo xe ngựa vàng kim khuất dạng dưới chân trời.
Hồi lâu, Loan Nguyệt mới kìm nén sự rung động kia.
Người đời nói ma tôn tác phong quái đản, thực lực khó lường, vừa bước vào địa giới ma môn đã gặp gỡ ma tôn.
Vậy nên đó là lần đầu tiên ả ta gặp ma tôn. Từng có khoảnh khắc nàng ta đã tưởng rằng mình bị đối phương nhìn thấu thân phận. Nhưng khi nhận ra hắn chỉ là một nam nhân bị mê hoặc bởi cái túi da này thì ả mới yên tâm một chút.
Hơi thở trên người nam nhân kia mạnh mẽ lại đáng sợ, tính tình thần bí khó lường, mà chưa phát hiện ra mình.
Vốn dĩ tu vi ả ta cũng là sơ kỳ nguyên anh, vì chạm trán xà yêu ngàn năm ở bí cảnh, nguyên anh bị độc xà ăn mòn nên mới khiến cho bản thân rơi xuống bí cảnh. Cuối cùng vì giành giật một con đường sống, nguyên thần của ả ta đã bám vào ngọc dưỡng hồn và không tiêu tan hoàn toàn trong thiên địa.
Rồi sau đó, ngọc dưỡng hồn của phụ thân ả rơi vào tay Mạnh Thiên Hạo. Cũng vì được hắn cứu nên ả ta mới đến ngụ trong cơ thể cùng mang kỳ nguyên anh này.
Mặc dù cơ thể này là người Ma môn, nhưng ả ta đã không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa ả cực kì phù hợp với nó. Điều này rất hiếm có.
Dĩ nhiên, chẳng phải không dưng Mạnh Thiên Hạo lại tốt bụng cứu ả.
Nhưng thế đã sao, song tu cùng tu giả hóa thân thì ả có thể chiếm được lợi ích. Lần này ả đến Thiên Ma Tông chỉ vì giúp Mạnh Thiên Hạo tra tin tức về một người.
Ở Thiên Ma Tông cơ thể này có địa vị cực kì cao, nhưng không có ai đặc biệt thân thiết, tránh việc bị tìm ra thân phận.
Nghĩ vậy, ả ta giẫm pháp bảo bay dưới chân, đi về hướng Thiên Ma Tông.
Trần Nhữ Tâm mới ra khỏi trung tâm cửa hàng. Cô vừa ngẩng đầu đã trông thấy bóng dáng nữ nhân tử sam.
Quần áo ả ta khoác trên người chính là bộ đồ mà ngày đó Ôn Đạm Dung đã mặc cho mình. Dù bây giờ quần áo vẫn khoác trên cơ thể kia nhưng cũng không còn thuộc về mình nữa, một cảm giác khó nói thành lời bỗng dâng lên trong lòng.
Hôm ấy, mình đã bỏ cơ thể đào thoát ngay dưới mí mắt của Mạnh Thiên Hạo. Thế thì cơ thể...hẳn đã rơi vào tay Mạnh Thiên Hạo rồi.
Cơ thể thuần âm cảnh giới nguyên anh, mới là thứ Mạnh Thiên Hạo thật sự mong muốn.
Nhớ về lần đầu tiên gặp Mạnh Thiên Hạo, dường như đối phương đã nhiệt tình với mình một cách khó hiểu.
Thì ra Mạnh Thiên Hạo vì cơ thể thuần âm.
Thậm chí hiện giờ hắn còn tìm nguyên thần mới cho cơ thể này...Nhưng tại sao hắn lại để "Dục Ma Sứ" trở về Thiên Ma Tông? Hắn không sợ mình sẽ bị nhìn thấu mà mất cơ thể thuần âm kia sao?
Đột nhiên, Trần Nhữ Tâm nghĩ đến thái độ ma tôn đối với Dục Ma Sứ, lại hơi hoang mang.
Tu vi của ma tôn sâu không lường được, trừ khi trong tay "Dục Ma Sứ" có giấu pháp bảo nghịch thiên, bằng không thì ả ta khó mà che mắt đối phương.
Từ khía cạnh nào đó, coi như mình cũng là "Người ngoại lai" của cơ thể kia, nên Trần Nhữ Tâm chẳng mấy để ý tới cơ thể kia cho lắm.
Trần Nhữ Tâm chuẩn bị trở về sau một hồi đăm chiêu.
Thế nhưng, vừa mới đi không xa thì thân thể cô chợt lơ lửng. Lúc lấy lại tinh thần, cô đã sa vào một lồng ngực xa lạ.
Trần Nhữ Tâm bất giác ra tay công kích. Nhưng đối phương lại thoải mái hóa giải đòn đánh ấy. Ngay sau đó, một uy áp mạnh mẽ bao lấy cô. Tức thì, Trần Nhữ Tâm không thể động đậy, bị hạ cấm chế.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, cuối cùng người ôm mình cũng ngừng lại.
Hắn thả Trần Nhữ Tâm lên mặt đất lạnh lẽo, quỳ trên đại điện màu đen: "Thuộc hạ đã dẫn người đến."
"Ngươi lui xuống đi." Giọng nói kia cực kì lười biếng và khiến Trần Nhữ Tâm vô thức ngẩng đầu lên.
"Dạ." Người đó lui ra.
Trên đại điện trang nghiêm vắng vẻ, tiếng bước chân chậm rãi truyền tới, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đứng ngay bên cạnh Trần Nhữ Tâm.
Trần Nhữ Tâm khẽ ngẩng đầu, trông thấy dung mạo yêu nghiệt muôn thưở của ma tôn. Cô rũ mi, từ từ nói: "Bái kiến ma tôn đại nhân. Vãn bối chắc chắn đã mạo phạm ma tôn đại nhân. Mong ngài tha thứ cho vãn bối."
"Tha thứ cái gì?" Ma tôn ngồi xổm trước người cô, ngữ điệu lười nhác, nhưng cũng kèm theo vài phần trêu tức: "Đây chính là cách ngươi tìm đường sống trong cõi chết đấy hả?"
"..." Quả nhiên bị nhận ra.
"Sao lại thành cưa miệng hồ lô vậy?" Ma tôn duỗi tay bỏ đi cấm chế giúp cô, cười: "Còn tưởng rằng ngươi đã tìm được biện pháp giải quyết ở Hạo Nguyên tiên phủ rồi, rốt cục vẫn bỏ bản thể. Bỏ bản thể thì cũng thôi đi. Nhưng ai ngờ ngươi lại tìm một xác người phàm...Hại ta tốn không ít thời gian mới tìm được ngươi."
Hóa giải cấm chế, Trần Nhữ Tâm gượng dậy từ trên mặt đất. Thấy ma tôn vẫn ngồi bên cạnh, cô chưa đứng lên, đàng hoàng quỳ ngồi dưới đất, cúi thấp đầu: "Đây là hành động bất đắc dĩ của vãn bối."
"Nếu khó mà buông tha cho (Thiên Dục Quyết) thì vì sao phải làm việc thừa thãi, nương nhờ vào thi thể người phàm?" Ma Tôn suy tư nhìn cô, "Hay là, lo không có tu vi của Dục Ma Sứ, bị đám ma môn bất phục?"
Nhất thời Trần Nhữ Tâm chẳng biết phải giải thích với hắn như thế nào.
Cô không nên để hắn nhúng tay vào ân oán giữa cô và Mạnh Thiên Hạo. Mà nhìn dáng vẻ của hắn như đang đứng về phía mình vậy. Nhưng, trong tiềm thức, Trần Nhữ Tâm không muốn hắn nhúng tay vào ân oán với đứa con số mệnh.
Dường như chẳng cần nghĩ nhiều, Trần Nhữ Tâm cũng có thể đoán được kết cục chết chóc của bia đỡ đạn.
Đứa con số mệnh là người mà Thiên Đạo che chở, trừ đối tượng mạng quỷ như Ôn Đạm Dung ra thì những người khác sẽ phải gánh chịu kết cục của bia đỡ đạn nếu dám chống lại đứa con số mệnh. Điều khiến Trần Nhữ Tâm để ý hơn là, hiện giờ Ôn Đạm Dung đang mất trí nhớ và tu vi, không khác gì người phàm. Trần Nhữ Tâm không muốn kẻ thứ hai biết được sự thật này.
Lòng người quỷ quyệt khó dò, Trần Nhữ Tâm sẽ không mang mạng y ra đánh cược.
Nhìn cô cúi đầu chẳng biết đang suy nghĩ gì, ma tôn duỗi tay nâng cằm cô lên, híp cặp mắt yêu dã: "Hửm?"
Bị nắm cằm, Trần Nhữ Tâm buộc phải ngẩng đầu đối diện với đôi mắt thâm thúy yêu nghiệt của hắn. Ngẫm nghĩ một chút, cô đáp lời: "Thất phu vô tội, người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội."
Dù không biết nên tin hay không, nhưng ma tôn vẫn thả lỏng tay.
Hắn đứng dậy, bỏ lại một miếng ngọc quyết. Giọng nói thờ ơ lười biếng truyền tới: "Nếu đã đồng ý với sư phụ ngươi rằng sẽ che chở cho ngươi thì ta nhất định làm được. Hôm nay ngươi là thi tu. Đây là công pháp của thi tu. Lúc ngươi luyện tới tầng thứ bảy, ta sẽ sai người đưa ngươi rời khỏi Ngọc Tức Cung."
"Đợi chút..." Trần Nhữ Tâm đứng lên, "Ta..."
"Với tu vi thế này, ngươi không có quyền phản bác." Ma tôn xoay người, mặt đầy vẻ trêu tức và xấu xa: "Chờ khi luyện đến tầng thứ bảy, dĩ nhiên ngươi có thể rời đi."
Trần Nhữ Tâm thầm lo lắng, nhưng chỉ đành biết ép mình phải tỉnh táo lại.
Ôn Đạm Dung vẫn ở trong hang núi. Cô không lo y sẽ gặp phải tu sĩ bên cạnh, mà trái lại cô chỉ lo y sẽ ra khỏi hang núi để đi tìm mình...
Nhìn tà dương như máu ngoài kia, Trần Nhữ Tâm dằn nỗi bất an xuống đáy lòng.
Nhặt miếng ngọc quyết có khắc pháp quyết lên, Trần Nhữ Tâm đưa thần thức vào dò, rất nhanh đã ghi nhớ công pháp tu luyện.
(Ghi chép Huyền Âm Quỷ) gồm mười hai tầng. Cô phải tu luyện đến tầng thứ bảy.
Cấm chế khóa quanh thân, Trần Nhữ Tâm ngũ tâm triều thiên, bắt đầu nhập định tu luyện công pháp trên pháp quyết.
Sâu trong biển ý thức, dường như cô trông thấy một bóng người đang truyền thụ nội dung pháp quyết cùng cô.
Có lẽ đã từng dung hợp với ký ức của Dục Ma Sứ nên cô nhập môn rất dễ dàng.
Tầng thứ nhất, từng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm, suôn sẻ tự nhiên như mây trôi nước chảy, không có bất cứ trở ngại gì.
Nhưng lúc tu luyện tầng thứ sáu, dường như đã xuất hiện một trạm kiểm soát khó có thể vượt qua.
Sự kiểm soát này trông thì không khó, nhưng lại khiến Trần Nhữ Tâm tốn kha khá tinh lực. Cô tập trung suy nghĩ. Trong lòng không có bất kì tạp niệm nào. Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô đã đột phá trạm kiểm soát của tầng thứ sáu.
Lúc đi ra ngoài điện, cô bắt gặp Ảnh Ma Sử khoắc bào đen.
"Xin mời đi theo ta." Ảnh Ma Sử vẫn lặng lẽ giống như trước đây, "Phụng mệnh ma tôn đại nhân, để ta đưa cô rời khỏi Ngọc Tức cung."
Trần Nhữ Tâm thầm nhớ người trong lòng. Cô hỏi: "Nay là ngày thứ mấy?"
"Ngày thứ bảy." Ảnh Ma Sử đáp lời cô, đồng thời cảm thấy bội phục trước tốc độ tu luyện thần tốc của cô. Dù cho có trùng tu thì cũng rất khó làm được như vậy. Huống chi hiện giờ cô không chỉ đơn giản là trùng tu, mà là đổi đường tu hành.
Nỗi lo đã hiện rõ trên mặt Trần Nhữ Tâm, "Có thể đưa ta đi nhanh một chút được không?"
Ảnh Ma Sử nhìn cô một cái, nói: "Đưa tay cho ta."
Trần Nhữ Tâm chẳng nghi ngờ gì, đưa tay cho Ảnh Ma Sử.
Giây phút tiếp theo, cơ thể Trần Nhữ Tâm chợt nhẹ bẫng. Lúc hồi thần, cô đã đứng trên một thanh phi kiếm.
Tốc độ ngự kiếm bay trên không rất nhanh.
Ngọc Tức cung của ma tôn cách Thiên Ma tông có một khoảng. Nếu là tu giả kì nguyên anh thì chỉ tốn một canh giờ.
Nếu là kiếm tu sẽ nhanh hơn không ít.
Ảnh Ma Sử như biết rõ thân phận của cô nên thái độ nói chuyện chẳng khác mấy so với thường ngày, ngay cả khi Trần Nhữ Tâm có tu vi thấp kém.
Sau nửa canh giờ, Ảnh Ma Sử đáp xuống ở một nơi vắng người rồi cất phi kiếm.
"Ta đưa cô tới đây thôi. Cô phải cẩn thận mọi thứ đấy." Trước lúc đi, Ảnh Ma Sử đưa một thứ cho cô, "Có lẽ cô cần dùng đến, cầm lấy."
Đó là một chiếc nhẫn không mới mẻ lắm, và cũng là một pháp bảo trữ vật.
Trần Nhữ Tâm cất đi mà chẳng khước từ. Cô nhìn Ảnh Ma Sử: "Đa tạ."
"Ma tôn sai ta chuyển cho cô." Nói xong, bóng Ảnh Ma Sử biến mất ngay trước mặt Trần Nhữ Tâm.
Một hồi lâu, Trần Nhữ Tâm mới lấy lại tinh thần.
Để nhẫn trữ vật lấy máu nhận chủ. Bên trong cực kì nhiều linh thạch và một tấm pháp bảo trung phẩm, đủ để cô luyện đến cảnh giới thi tu.
Pháp bảo là một cây quạt bụi bặm luyện từ xương cốt của yêu thú. Đồ này vốn chẳng là gì trong mắt tu giả kì nguyên anh, nhưng đối với Trần Nhữ Tâm bây giờ, nó lại vừa vặn tốt.
Trần Nhữ Tâm cầm lấy cây quạt. Sau khi nhận chủ và rót chân nguyên vào, tức thì quạt xếp to lên. Trần Nhữ Tâm giẫm trên mặt quạt, đi về phía rừng phong đỏ như lửa kia.
Sau một nén nhang, Trần Nhữ Tâm đáp xuống.
Thả thần thức ra ngoài, Ôn Đạm Dung không ở trong sơn động.
Trần Nhữ Tâm đi sâu vào cánh rừng, đồng thời thả thần thức ra ngoài, nhưng vẫn không có hơi thở của y.
Nơi mà bình thường Ôn Đạm Dung hay ngủ có một con thỏ. Trước mặt con thỏ thả kha khá cỏ khô.
....Duy chỉ chủ nhân con thỏ là không thấy.
"Ôn Đạm Dung..."
Cơ thể Trần Nhữ Tâm thoáng kiệt sức. Đó là sự sợ hãi, cộng thêm chút thấp thỏm.
Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh sử dụng quạt xếp đi về hướng Thiên Ma Tông!
Chân núi Thiên Ma Tông.
Một thiếu niên áo quần vô cùng bẩn thỉu xuất hiện trên khu chợ tu chân náo nhiệt, vừa nhìn quanh vừa hô: "Sư tôn...sư tôn ngươi ở đâu..."
Giọng y khản đặc, không biết đã kêu bao lâu.
Vì nhiều ngày chưa ăn cơm nên cơ thể hơi suy yếu. Y liếc qua đám người, bất giác bước hụt, lập tức cơ thể lảo đảo ngã nhào trên mặt đất. Trán đập thẳng vào tảng đá.
"Ư, đau..."
Y rên rỉ một tiếng rồi trông thấy một đôi vân ủng màu trắng không dính bụi bặm và một góc pháp bào thêu hoa văn như mây bay nước chảy trước mặt mình.
Ôn Đạm Dung đành ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt một nam nhân.
Khoảnh khắc ấy, mặt nam nhân hơi đanh lại. Ngay sau đó, đáy mắt thoáng lạnh lẽo, ngạc nhiên, rồi mừng như điên.
Hắn ta cười lạnh: "Thật sự là đi mòn giày sắt chẳng tìm được, tìm thấy thì không mất chút sức nào."