"Tối hôm qua thái tử say rượu cắm đầu rơi xuống nước. Nô tài cứu chủ bất thành. Thánh thượng giận ra mặt, niệm tình nô tài hầu hạ bên thái tử từ nhỏ nên đã miễn tội chết cho..." Chu Triều Khanh cúi đầu, đáp: "Nhưng tội sống khó tha, nô tài bị giáng chức. Tổng quản đại nhân bèn bố trí nô tài đến Thái Cùng Điện."
"..." Trần Nhữ Tâm phất tay bảo Anh Lạc lui ra, sau đó nhìn Chu Triều Khanh, "Vậy ngươi qua đây."
Anh Lạc lùi sang bên cạnh Trần Nhữ Tâm. Nàng ta cũng lơ đãng liếc mắt nhìn gã thái giám bình thản ung dung mặt mũi trắng nõn này. Trái lại y còn chững chạc hơn nhiều so với đám thái giám mắt cao hơn đầu trong Thái Cùng Điện.
"Dạ, thái tử phi nương nương." Chu Triều Khanh đáp rồi quỳ bên chân Trần Nhữ Tâm, nói một câu: "Nô tài đắc tội." Bấy giờ mới rửa tay, lau khô. Lòng ngón tay ấn xoa đầu gối của cô thật nhẹ nhàng.
Ban đầu, Trần Nhữ Tâm chưa có cảm giác quá lớn.
Nhưng dần dần, một cơn đau nhức tê dại cọ xát thần kinh khiến cô phải hừ nhẹ thành tiếng.
Nghe cô rên rỉ, tay Chu Triều Khanh không ngừng động tác. Nhưng thấy trán Trần Nhữ Tâm toát mồ hôi, Anh Lạc bèn lên tiếng: "Ngươi làm gì đấy? Không thấy thái tử phi nương nương đau sao?"
Chu Triều Khanh liếc mắt nhìn tiểu cung nữ này. Tức thì Anh Lạc bất giác lui một bước. Song cảm thấy không đúng, đương muốn quở trách gã tiểu thái giám vô lễ này. Trần Nhữ Tâm thở hổn hển, giọng nói lại rất rõ ràng: "Anh Lạc, bổn cung không sao. Ngươi lui xuống trước đi."
"...Công chúa." Dù còn muốn nói điều gì nhưng Anh Lạc vẫn lui xuống.
Trần Nhữ Tâm nhẫn nhịn. Tay đặt lên bàn thấp, tay chống trán. Cô cắn răng chịu đựng tiếng rên rỉ.
Ngón tay thon dài của Chu Triều Khanh thuần thục điểm huyệt đầu gối cho cô, đồng thời rót chân khí đả thông kinh lạc tắc nghẽn, bài trừ bớt hàn khí trong cơ thể cô để tránh sinh bệnh sau này.
Thấy thân thể cô hơi run rẩy, Chu Triều Khanh bèn thưa: "Thái tử phi nương nương."
Nghe tiếng y, Trần Nhữ Tâm khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương: "...Chuyện gì?"
Lúc này mặt Trần Nhữ Tâm đỏ ửng. Mồ hôi trượt xuống thấm vào cổ áo. Con ngươi long lanh. Môi dưới hằn rõ vết cắn của cô.
Bộ dạng này...
Chu Triều Khanh hơi rũ mắt, cung kính trả lời: "Nếu thái tử phi nương nương không ngại thì có thể kêu lên, đừng cắn làm mình bị thương."
"...Ưm, nhẹ thôi." Trần Nhữ Tâm hít một hơi lạnh. Áo trong đã sớm thấm ướt mồ hôi.
Chu Triều Khanh từ tốn nói: "Không thể nhẹ được. Bằng không sẽ khó xua đuổi hàn khí ra ngoài, sau này dễ dàng để lại mầm bệnh."
Trần Nhữ Tâm gác tay lên đầu gối, khẽ nhếch môi thở phì phò. Nhưng cô không cắn môi dưới nữa.
Chỉ là, mỗi kích thích đều khiến cô vô thức cắn môi, song cô ngừng lại. Cứ thế, hai mắt Trần Nhữ Tâm mơ màng. Cô thầm đếm từng giây, chỉ hi vọng sẽ nhanh kết thúc.
Thấy đối phương muốn cắn môi nhưng đành thôi, Chu Triều Khanh bèn đẩy nhanh động tác. Tiếng lục lạc lanh lảnh kêu vang. Y rũ mắt, không nhìn cô nữa.
Bắp chân của cô trắng nõn như ngọc. Vì vừa khơi thông kinh mạch nên toát một lớp nước. Móng chân nhạt màu cũng ửng hồng đầy quyến rũ. Tiếng chuông lục lạc ở mắt cá chân lanh lảnh êm tai. Sợi tơ màu đỏ càng nổi bật.
Chu Triều Khanh âm thầm điều hoà hơi thở hỗn loạn, dồn tất cả sự chú ý vào việc khơi thông huyệt đầu gối.
Nửa nén hương nữa lại trôi qua, Chu Triều Khanh dừng động tác, "Thái tử phi nương nương, xong rồi ạ."
"..." Trần Nhữ Tâm gối lên tay mình, hé nửa đôi mắt: "Ừ."
Thấy cô chỉ đang mệt mỏi, Chu Triều Khanh bèn sửa sang làn váy của cô thật ổn thoả và xỏ phượng hài khéo léo tinh xảo vào cho cô.
"Thái tử phi nương nương, nửa chung trà* sau, người cần tắm rửa thay đồ để tránh nhiễm phong hàn."
*: Chung trà có nắp là loại dụng cụ uống trà cho vua chúa ngày xưa, xuất hiện từ đầu đời nhà Thanh, người ta chế tạo ra chung tức là một loại chén có nắp vừa dùng để hãm trà vừa để uống trà.
Trần Nhữ Tâm từ từ điều hoà hơi thở. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: "Vậy ngươi chuẩn bị giúp ta đi."
"Vâng." Chu Triều Khanh đứng dậy lui ra.
Từ đầu chí cuối, Trần Nhữ Tâm chưa bao giờ tự xưng "bổn cung" trước mặt y. Chu Triều Khanh cũng ngờ ngợ được điều này.
Chẳng qua y không mấy bận tâm.
Ít lâu sau, gian ngoài truyền đến tiếng bước chân.
"Thái tử phi nương nương."
Trần Nhữ Tâm lau mồ hôi trên trán, chậm rãi nói: "Sao?"
Nguyệt Dung cầm một chén súp đi tới.
Trần Nhữ Tâm chỉ liếc thoáng qua, hỏi: "Đây là?"
Nguyệt Dung cúi người, thái độ mềm mỏng: "Vài ngày trước hoàng hậu nương nương đã ban thưởng thứ này. Cơ thể thái tử phi yếu đuối nên phải bồi bổ."
"Để đó đi." Trần Nhữ Tâm thản nhiên nói.
Nguyệt Dung đặt chén xuống, "Thái tử phi nương nương, bát súp này cần uống khi còn nóng, tránh mất dược hiệu."
"Thái tử điện hạ bị thương ư?" Trần Nhữ Tâm bỗng lên tiếng. Cô không thèm nhìn bát súp kia lấy một cái.
Nghe cô nói thế, Nguyệt Dung hơi sững sờ, khom lưng thưa: "Đúng vậy, thái y bảo cũng không lo ngại, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi."
"Thế thì, ngươi hãy đưa những vật phẩm nhân sâm và sừng hươu cho thái tử điện hạ. Bản cung không thể đi qua chăm sóc, thật thẹn trong lòng, chỉ mong thái tử điện hạ mau bình phục."
"Nô tì đi chuẩn bị ngay." Nguyệt Dung nhún người hành lễ.
Ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi trên bát súp kia. Chẳng biết nhớ ra điều gì, mặt cô hơi đanh lại.
Chu Triều Khanh đi vào đã thấy cảnh như vậy.
"Thái tử phi nương nương khó chịu chỗ nào ư?"
Trần Nhữ Tâm hồi thần, lắc đầu: "Chỉ ra mồ hôi nên hơi lạnh thôi."
"Nô tài đã chuẩn bị hương thang xong. Mời thái tử phi nương nương." Chu Triều Khanh duỗi tay mình ra. Trần Nhữ Tâm vịn lên cổ tay y.
Đến Thang Mộc Các, Anh Lạc bưng quần áo sạch sẽ.
Lúc này, Chu Triều Khanh lại nhỏ giọng lui đi.
Anh Lạc cởi quần áo giúp cô. Trần Nhữ Tâm vừa quay đầu đã không thấy Chu Triều Khanh đâu nữa. Cô hơi hoài nghi, bèn hỏi: "Hắn đâu?"
"Không có sự phân phó của công chúa thì Chu công công không thể ở lại." Anh Lạc gỡ búi tóc cho cô. Mái tóc dài đen nhánh xoã xuống kín lưng.
Trần Nhữ Tâm xoay người. Nhìn qua tấm bình phong, cô có thể trông thấy Chu Triều Khanh đang đứng đợi bên ngoài. Bắt gặp phụ nữ loã thể, quả thực hoạn thần sẽ không phản ứng gì. Nhưng chính vì không phản ứng nên họ sẽ càng hiểu được mình là người khiếm khuyết, không trọn vẹn.
Nhưng ai sẽ để ý chứ?
Huống chi là y.
Nghĩ vậy, Trần Nhữ Tâm thở dài, nhưng cô không cho vời y vào.
Anh Lạc dè dặt gội đầu giúp cô rồi lau khô mái tóc ướt. Đợi khi tóc đã khô một nửa, nàng ta cởi áo mỏng trên người cô xuống.
Hoà mình vào nước, nước ấm ngập bả vai. Anh Lạc kì lưng giúp cô. Khi cơ thể đã ấm, Trần Nhữ Tâm mới ra khỏi thùng tắm.
Anh Lạc lấy khăn giúp cô lau khô người. Bên cạnh còn có hai tiểu cung nữ nâng y phục.
Thay từng món một, cảm giác nhớp nháp lúc trước cuối cùng cũng bay biến.
Chải mái tóc dài và búi kiểu tóc đơn giản xong, bấy giờ Anh Lạc mới để cô đi.
Trần Nhữ Tâm bước qua tấm bình phong. Chu Triều Khanh đứng khom người.
Khi bóng lưng Trần Nhữ Tâm biến mất, chỉ còn một mình y, lúc này y mới ngẩng đầu lên. Y hơi nhíu mày, dằn xuống sự nôn nao khó hiểu trong cơ thể.
Dẹp yên cảm giác rục rịch xong, Chu Triều Khanh xử lí những thứ cô vừa tắm rửa.
Ra khỏi Thang Mộc Các, y nói với hai tên tiểu thái giám đứng canh cửa: "Bên trong dọn xong rồi. Khoá cửa đi."
"Dạ, Chu công công." Hai tên tiểu thái giám cung kính cúi đầu đáp.
Mặc dù Chu Triều Khanh không còn hầu hạ bên cạnh thái tử nữa, nhưng tầm ảnh hưởng gây dựng bấy lâu cũng khiến người khác không dám trái lời. Huống chi trừ cái ảnh hưởng đó ra, hơn hết là khí thế trên cơ từ lúc mới lọt lòng.
Trở lại Thái Cùng Điện thì bắt gặp Trần Nhữ Tâm đang nằm nghiêng trên ghế quý phi nghỉ ngơi.
Chu Triều Khanh bước tới cửa đợi lệnh.
Ý thức Trần Nhữ Tâm rối bời. Cô vô tình ngủ thiếp đi.
Ngoài kia vẫn sau giờ ngọ. Ánh mặt trời vừa đủ.
Thật ấm áp. Dường như bên tai có âm thanh rất ồn ào. Như khi ấy, cô bước vào đô thành Hạ Quốc ngày đó.
Tiềm thức Trần Nhữ Tâm dần dần thoát ly. Cô trông thấy hình ảnh toàn thành vui mừng giăng đèn kết hoa.
Phía dưới còn có đỉnh kiệu hoa đỏ. Phía trước kiệu hoa là tân lang ngồi trên lưng ngựa.
Dáng vẻ của tân lang kia...chẳng phải là Hạ Hầu Phỉ Nhiên sao?
Trần Nhữ Tâm bay ra đằng trước rồi ngừng ở một khoảng cách vừa tầm. Cô không thể sán lại gần.
Cô mơ thấy ngày mà mình thành thân với Hạ Hầu Phỉ Nhiên?
Còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì kiệu hoa đỏ đã vào trong cửa cung.
Tiềm thức Trần Nhữ Tâm cứ đi tới đi lui, cách bọn họ không xa không gần.
Vào trong hoàng cung, mọi thứ cô làm ngày đó như tái hiện ngay trước mắt.
Sau khi người chủ trì hô "Động phòng...", Trần Nhữ Tâm không muốn đi theo nữa. Nhưng một nguồn năng lượng khó hiểu đã khiến cô vội vàng đi theo, giống như trên người cô có một sợi tơ vô hình vậy.
Trần Nhữ Tâm dám chắc hôm ấy trên mặt mình tuyệt đối không xuất hiện ánh mắt thẹn thùng và né tránh.
Thì ra là hướng truyện nguyên tác sao?
Lần này, Trần Nhữ Tâm yên lặng nhìn họ.
Động phòng hoa chúc thuận lợi. Hạ Hầu Phỉ Nhiên không hề bị người bí ẩn gây mê ngã gục dưới giường cả đêm.
Bỗng nhớ ra điều gì, Trần Nhữ Tâm rời khỏi phòng hỉ.
Tiềm thức của cô bay mãi rồi chứng kiến một bóng hình màu đen đứng đối diện cung điện. Mà hướng y giáp mặt...đúng là cánh cửa sổ phòng hỉ.
Bóng dáng đen đen cao ngất nhưng như hoà vào đêm tối, im hơi lặng tiếng, khiến người ta khó bề phát hiện.
Trần Nhữ Tâm muốn đi xem một chút người đã ra tay giúp mình ngày đó là ai. Nhưng cô phát hiện mình không thể rời khỏi Thái Cùng Điện.
Y vẫn đứng nhìn phòng hỉ.
Trần Nhữ Tâm cũng vẫn đứng nhìn y.
Bình minh lên.
Bóng dáng màu đen biến mất.
Trần Nhữ Tâm não nề nhìn hướng y rời đi...
Nhớ tới đêm tân hôn ngày đó, vì cô chống đối sinh hoạt vợ chồng cùng Hạ Hầu Phỉ Nhiên, nên người kia đã ra tay giúp cô.
Nhưng tối hôm qua, cô đã thấy nguyên chủ chấp nhận thân phận công chúa hoà thân, cũng chấp nhận Hạ Hầu Phỉ Nhiên là phu quân của mình nên không kháng cự.
Không tự nhiên mà người áo đen kia lại ra tay.
Vậy...người áo đen là ai?
Vì sao âm thầm bảo vệ "Thái An công chúa"?
Trần Nhữ Tâm ngồi trên nóc Thái Cùng Điện. Cô chẳng thể rời đi nên cứ ngồi nhìn mãi.
Sau khi đêm tân hôn trôi qua, Hạ Hầu Phỉ Nhiên vui vẻ động phòng cùng nguyên chủ. Trần Nhữ Tâm cũng không nhìn thấy người áo đen kia xuất hiện nữa.
Tuy nhiên, cô có thể lờ mờ cảm giác "y" vẫn luôn ở gần kề, chưa hề rời đi.
Hừng đông, chạng vạng, thời gian lặng lẽ trôi qua trước mặt Trần Nhữ Tâm.
Thoắt cái, ba tháng sau, Hạ Quốc đánh phá Trần Quốc. Lúc tin tức này truyền đến, nguyên chủ đang thêu uyên ương trên hà bao, dáng vẻ đầy hạnh phúc ấy khiến người ta cảm thấy nàng sống rất tốt.
Thế nhưng, niềm hạnh phúc dối trá lập tức bị xé nát bởi chân tướng.
Hạ Hầu Phỉ Nhiên đã tự tay...Mắt nguyên chủ lộ vẻ kinh ngạc, tuyệt vọng và đau khổ sau khi bị phản bội.
Nhưng điều này chẳng hề đả động đến Hạ Hầu Phỉ Nhiên một chút nào, như thể cái gã thâm tình ba tháng trước không phải hắn.