Cô nghe thấy tiếng cửa phòng bị đóng lại, ngay sau đó là âm thanh khóa trái, đồng thời sau gáy cô bị ép xuống, ngửa mặt lên, bị Quý Viễn Thần quấn lấy mà hôn sâu.
Tiếng hôn kéo dài không ngừng. Quý Viễn Thần ngồi trên mép giường, ép cô vào trong lòng, đôi môi mỏng từ môi lưỡi cô từ từ trượt xuống cổ trắng nõn không tỳ vết.
Hơi thở nặng nề và đôi môi nóng bỏng của anh khiến toàn thân Kiều Yên Như mềm nhũn, vô thức ngẩng chiếc cổ thiên nga tuyệt đẹp lên.
Đôi tay cô mềm nhũn vòng qua cổ anh, bị anh tỉ mỉ hôn lấy.
Tiếng thút thít của Kiều Yên Như bị anh phong tỏa hoàn toàn trong miệng, hơi thở gấp gáp kèm theo nụ hôn sâu như muốn ăn tươi nuốt sống khiến cô rưng rưng nước mắt.
Giữa đêm khuya, Kiều Yên Như cắn chặt môi, còn Quý Viễn Thần thì thì thầm bên tai cô: "Hiện tại cả tầng này chỉ có mình em, anh dùng dị năng rồi, không ai có thể nghe thấy."
Anh hôn cô, giọng nói khàn đặc vang lên thấp trầm: "Chỉ mình anh nghe được thôi."
Kiều Yên Như khẽ run rẩy hàng mi, từ từ mở mắt, đôi mắt đẫm nước mờ mịt quyến rũ nhìn anh. Ánh mắt ấy khiến Quý Viễn Thần nghiến chặt hàm, mắt đỏ bừng, mất kiểm soát mà cúi đầu, mạnh mẽ hôn cô đến mức tiếng rên rỉ cũng không thể thoát ra.
Mãi đến đêm hôm sau, Quý Viễn Thần lại bế cô vào phòng tắm, cánh cửa được đóng lại.
Lúc Kiều Yên Như tỉnh táo lại, đã là trưa ngày thứ ba. Vừa mới tỉnh được một lúc, sự mệt mỏi và đau nhức khiến cô lại muốn ngủ tiếp.
"Ngồi dậy ăn cơm trước." Quý Viễn Thần kéo chăn mỏng ra, quần áo chỉnh tề nằm xuống cạnh cô.
Kiều Yên Như quay lưng về phía anh, bị anh kéo vào lòng, thậm chí chẳng muốn mở mắt.
"Không muốn ăn, em muốn ngủ thêm một chút."
Khuôn mặt Quý Viễn Thần áp vào sau gáy cô: "Ăn xong ngủ tiếp, anh bế em đi đánh răng, được không?"
Giọng nói của anh dịu dàng, nhưng hành động thì ngược lại.
Kiều Yên Như cắn chặt môi, ngập ngừng trả lời anh: "Vậy... vậy anh đi... trước đi."
"Chân em không có sức, anh bế em đi đánh răng." Quý Viễn Thần liền bế cô lên, quần áo trên người anh vẫn ngay ngắn.
Kiều Yên Như chỉ có thể ngửa đầu dựa vào người đàn ông phía sau. Anh bước đi vững chãi, bế cô vào nhà tắm rồi mới đặt xuống, tay vẫn không buông vòng eo thon của cô, nhìn cô rửa mặt qua gương.
Những ngày gần đây, cô hầu như không xuống lầu. Khi hoàn toàn tỉnh táo, Kiều Yên Như chẳng rõ đã trôi qua bao lâu.
Cô ngồi trên giường, ký ức mấy ngày qua hiện lên trong đầu, làn da trắng nõn đỏ bừng vì xấu hổ.
Anh thật sự như phát điên, hoàn toàn khác với lúc bình thường, suýt chút nữa khiến cô... Kiều Yên Như thậm chí không thể nghĩ lại.
Dù đôi chân vẫn đau nhức, cô vẫn phải xuống lầu đi lại, nếu không lát nữa Quý Viễn Thần về lại làm loạn.
Sớm biết thế này, cô đã kéo dài thêm vài ngày. Ai ngờ lại chọc phải con sói lớn như vậy.
Kiều Yên Như chống đỡ đôi chân mỏi nhừ, rửa mặt xong, thay quần áo, đeo kính gọng đen rồi xuống lầu.
Cô gái tóc ngắn làm việc cùng cô ở bộ phận hội nghị, thấy cô xuất hiện, tỏ vẻ kinh ngạc.
"Quý tiên sinh nói cô nghỉ ngơi một tuần cơ mà, sao hôm nay đã đến rồi?"
Kiều Yên Như: "..." Một tuần... sao anh ta có thể xấu xa đến mức này.
Mặt cô đỏ bừng, trả lời: "Mấy hôm trước tôi không được khỏe, hôm nay đỡ nhiều rồi nên đến làm việc."
Cô gái tóc ngắn tưởng cô còn bị cảm, thấy mặt cô đỏ hồng thì hỏi: "Cô vẫn còn hơi sốt sao?"
Kiều Yên Như vội xua tay: "Đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu." Nói xong, cô bắt đầu làm việc.
Cô gái tóc ngắn quyết định báo lại với Quý tiên sinh, tránh để cô ngã bệnh thêm lần nữa.
Tại một siêu thị nội thất nơi xác sống tụ tập, Quý Viễn Thần dẫn đội vào tìm kiếm. Xác sống trên đường anh đi qua đều hóa thành tro bụi.
Thỉnh thoảng có một hai xác sống cấp trung cố gắng tiếp cận, nhưng khi đụng phải Quý Viễn Thần và đội ngũ của anh, chúng hoàn toàn không gây được bất kỳ uy hiếp nào.
Trong khu vực nệm giường của siêu thị, những người có dị năng khác đang gom ga trải giường và chăn gối tìm được, ném vào không gian lưu trữ.
"Thần ca, anh định đổi giường mới à?" Một dị năng giả nhìn anh đang quan sát giường, tò mò hỏi.
Quý Viễn Thần dạng chân ngồi lên chiếc giường mới, thử sức nặng, gật đầu: "Ừ, sập rồi."
Nghe vậy, dị năng giả này ngạc nhiên: "Giường trong phòng anh tệ đến thế sao?"
Quý Viễn Thần không trả lời, chỉ bảo anh ta dùng dị năng hệ nước làm sạch lớp bụi trên tấm bảo vệ nệm.
Sau khi bụi được làm sạch, Quý Viễn Thần đặt chiếc giường vào không gian lưu trữ.
Buổi chiều, âm thanh xe từ căn cứ truyền đến. Kiều Yên Như nhìn xuống từ lầu trên, thấy cô gái tóc ngắn đang nói chuyện với Quý Viễn Thần. Trong lúc nói, cô gái khẽ chỉ tay về phía lầu trên.
Quý Viễn Thần thuận thế ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt vừa khéo chạm vào ánh mắt cô. Kiều Yên Như giật mình, vội lùi lại một bước, giả vờ bình thản tiếp tục bận rộn.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân trầm ổn của anh vang lên, Quý Viễn Thần đến gần cô, vòng tay ôm eo cô.
"Sao em không nghỉ thêm một ngày nữa?" Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô.
Kiều Yên Như bị hơi thở ấm áp của anh bao quanh, động tác khẽ trêu chọc của anh khiến cô run rẩy không yên.
"Em không sao, không cần nghỉ ngơi thêm."
"Chân không mỏi?" Anh hỏi.
Thấy xung quanh không có ai, Kiều Yên Như cúi đầu, lắc nhẹ.
Quý Viễn Thần đặt môi hôn lên bên cổ cô, giọng nói trầm thấp, ám muội: "Không mỏi là tốt rồi."
Kiều Yên Như cố gắng giữ bình tĩnh, lí nhí nói: "Anh đừng... lỡ có người vào thấy thì sao."
"Anh đã đóng cửa rồi, không ai vào được."
Cô nhéo anh một cái, giọng mềm mại đầy trách móc: "Em còn phải làm việc mà."
Cả buổi sáng và trưa, hình ảnh cô luôn quẩn quanh trong đầu anh, làm sao anh nỡ buông tay dễ dàng.
"Hôn anh một cái." Anh đòi hỏi.
Kiều Yên Như đành nghiêng đầu, khuôn mặt ửng đỏ như trái đào chín, làm ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm.
Cô nhẹ nhàng hôn anh một cái: "Được rồi."
"Đây mà gọi là hôn sao?" Anh nhướn mày, vẻ mặt đầy bất mãn với sự hời hợt của cô.
Kiều Yên Như khó hiểu hỏi: "Thế thế nào mới tính?"
"Mở môi ra." Anh nhìn chăm chăm vào đôi môi cô.
Cô khẽ hé môi, ngay lập tức bóng tối tràn ngập khi Quý Viễn Thần nghiêng đầu, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi cô. Tiếng hôn vang lên rõ mồn một, lộ rõ sự cuồng nhiệt trong nụ hôn của anh.
"Ưm..."
Kiều Yên Như bị ép ngửa mặt, buộc phải đáp lại nụ hôn sâu đến mức khi tách ra, sợi tơ bạc giữa môi họ còn vương vấn.
Cô thở dốc, cố gắng lấy lại không khí trong lành, đôi mắt vẫn đọng lại hơi sương mờ mịt.
"Tối nay chuyển sang phòng anh ở." Anh nói.
Kiều Yên Như lập tức phản đối. Mới chỉ thế này mà anh đã... như vậy, nếu chuyển hẳn sang phòng anh thì chắc chẳng cần xuống lầu luôn.
"Đợi thêm một thời gian nữa rồi tính." Nếu từ chối thẳng thừng, cô biết Quý Viễn Thần sẽ tự ý đưa cô đến phòng anh ở ngay.
Anh lại nói: "Ừ, vậy anh chuyển sang phòng em ở."
Kiều Yên Như: "..." Cô quay đầu lườm anh một cái, ánh mắt nhẹ nhàng không mang chút đe dọa nào, ngược lại còn khiến anh càng yêu cô hơn.
Ánh mắt Quý Viễn Thần đầy ý cười: "Phòng anh rộng, em ở sẽ thoải mái hơn."
"Phòng em tuy nhỏ nhưng em thích mà." Cô nhất quyết không nhượng bộ.
"Vậy thì thiệt thòi cho em rồi." Anh từ tốn đáp.
Cô vừa định nói không sao, thì nghe anh tiếp lời: "Tối nay anh đổi một chiếc giường lớn, để em ngủ thoải mái hơn, tránh lại làm giường sập..."
Không biết là do lỗi của anh hay chiếc giường trước kia vốn không chắc chắn, mà chiếc giường trong phòng cô đã sập vài ngày trước. Dù thay một chiếc giường mới cùng kích cỡ, Quý Viễn Thần vẫn không hài lòng.
Cô xấu hổ đến mức đỏ mặt, quay người che miệng anh lại: "Anh đừng nói mấy chuyện này nữa..."
Anh luôn nói những lời khiến cô chỉ muốn chui xuống đất trốn, vừa khiến cô xấu hổ vừa không dám nhớ lại.
"Không nói, nghe lời bà xã." Quý Viễn Thần vẫn ôm chặt cô, dường như đã quên lời hứa "hôn xong sẽ buông."
Tối đó, khi cô về phòng, anh bị cô chặn ở cửa không cho vào.
Quý Viễn Thần cau mày, ánh mắt trở nên nguy hiểm, liếc nhìn cánh cửa mà cô cố gắng đóng lại nhưng không thành. Anh nở nụ cười nhẹ: "Bà xã, đây là ý gì?"
Kiều Yên Như cuối cùng cũng nhận ra ý nghĩa của cụm từ "miệng cười lòng không cười." Rõ ràng anh đang cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén đến mức khiến người khác lạnh gáy.
Cô hối hận vì động tác vừa rồi hơi chậm, nếu nhanh hơn chút thì đã kịp đóng cửa trước khi anh kịp phản ứng.
Quay đầu không để ý đến anh, cô đi được hai bước đã bị anh bế lên, đặt ngang trong lòng.
"Sao lại giận?" Anh dịu dàng dỗ dành.
Kiều Yên Như không giận, chỉ là không chịu nổi anh nữa.
"Anh chẳng biết kiềm chế gì cả." Cô lí nhí trách.
Sắc mặt Quý Viễn Thần vốn âm u, nghe câu nói của cô liền dịu lại.
"Em là người khiến anh si mê khôn nguôi, cảm giác khao khát không đáy này em có hiểu được không?"
"Em không hiểu." Kiều Yên Như cứng miệng trả lời.
Quý Viễn Thần nhẹ nhàng giải thích bằng cách trực tiếp nhất: "Thế nào... cũng không đủ."
Cô nghe vậy, mặt đỏ bừng như quả cà chua: "Anh... đồ lưu manh!"
Anh không chỉ để mặc cô cấu véo, mà còn nắm lấy tay cô sau khi cô cấu xong, hôn lên đó mấy cái.
"Sau này anh sẽ dịu dàng hơn." Anh trầm giọng dỗ dành.
Tai Kiều Yên Như đỏ ửng, cô áp mặt vào bên cổ anh, rúc vào lòng anh.
Quý Viễn Thần yêu mọi biểu cảm, mọi dáng vẻ của cô, khiến anh như mê muội, không thể kiềm chế mà cúi xuống hôn cô.
Chiều hôm sau, Kiều Yên Như tỉnh dậy nhìn đồng hồ, quyết định không xuống lầu.
Cô dậy muộn cũng không phải lỗi của mình, tất cả là do tối qua cô tin vào lời hứa của Quý Viễn Thần, kết quả là anh còn... hơn thế nữa.
Cô xoa đôi chân mỏi nhừ một lúc, dùng dị năng để giặt ga giường và chăn, rồi đem phơi ngoài ban công, hy vọng ngày mai sẽ có nắng.
Cô nghĩ rằng Quý Viễn Thần chỉ mới chiếm được cô nên còn đang trong giai đoạn mới mẻ, vì vậy mới cuồng nhiệt như thế.
Không ngờ rằng những ngày tháng không biết xấu hổ này không những không giảm, mà theo thời gian, tình cảm của Quý Viễn Thần dành cho cô càng thêm sâu đậm, không thể rời xa.
May mắn là cô dần quen với cường độ của anh, dù thỉnh thoảng vẫn muốn tránh anh. Mỗi lần cô tránh, nét mặt của Quý Viễn Thần liền trở nên âm u đáng sợ. Nhưng cô không hề sợ, lần sau vẫn tránh như thường.
Một ngày nọ, tại căn cứ của Thẩm Lạc Hàn, Quý Viễn Thần dẫn đội ra ngoài tìm kiếm, và từ hôm đó Bạch Hiểu Yến bắt đầu ở cùng đội với anh.
Khi đi qua một cửa hàng quần áo lộn xộn, Bạch Hiểu Yến dừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc váy đuôi cá dây trên người ma-nơ-canh, bỗng nhớ đến mấy chiếc váy từng đưa cho Yên Như, trong đó có một chiếc tương tự.
"Sao lại dừng?" Quý Viễn Thần nhíu mày hỏi.
Bạch Hiểu Yến nhìn chiếc váy, cảm thán: "Trước đây em từng đưa Yên Như một chiếc váy tương tự, tiếc là lúc đó cô ấy không chịu mặc." Cô bắt đầu nhớ Yên Như, không biết ở căn cứ xa xôi kia cô ấy sống ra sao, có bị ai bắt nạt không.
Ánh mắt Quý Viễn Thần tối lại khi nhìn theo hướng của cô. Với tính cách của Yên Như, dù là đồ người khác tặng, nếu không mặc, không dùng, cô ấy cũng sẽ không vứt bỏ.
"Thần ca, em nhớ Yên Như quá. Anh có... xin lỗi." Bạch Hiểu Yến suýt nữa thốt ra câu hỏi "Anh có nhớ cô ấy không?" nhưng nhanh chóng ngừng lại. Câu này không cần hỏi, Thần ca chắc chắn không nhớ cô ấy, nếu nhớ thì chẳng phải xảy ra chuyện lớn rồi sao.
Quý Viễn Thần hiểu cô định hỏi gì. Anh có nhớ không ư? Tất nhiên là có. Chỉ cần rời xa cô ấy một chút, anh đã nhớ đến phát điên.
Chiều hôm đó, khi ôm Kiều Yên Như trong lòng, anh thờ ơ nói: "Em còn nhớ trước đây đã hứa với anh một điều kiện chứ?"
Kiều Yên Như nằm trong lòng anh, vừa đọc sách vừa đáp qua loa: "Hình như có chuyện đó." Lúc đó cô sợ anh muốn chết.
"Bây giờ em có thể thực hiện rồi."
Cô ngẩng đầu khỏi quyển sách, nhìn anh: "Anh muốn em làm gì?"
Ánh mắt anh thấp thoáng nụ cười: "Mặc chiếc váy dài Bạch Hiểu Yến tặng em."
Cô vừa định nói thì nghe anh bổ sung: "Chiếc váy chưa từng mặc."
Cô ngạc nhiên không nói nên lời. Sao anh lại biết về chiếc váy Bạch Hiểu Yến tặng? Lại còn biết chi tiết như thế. Lúc rời căn cứ của Thẩm Lạc Hàn, cô đã mang theo chiếc váy đuôi cá đỏ chưa từng mặc ấy.
Dù cô có mặc hay không, đó vẫn là món quà của Bạch Hiểu Yến.
"Sao anh biết?"
"Đừng hiểu lầm. Hôm nay cô ấy vào cùng đội với anh, và cô ấy kể." Quý Viễn Thần giải thích, sợ cô hiểu nhầm.
Kiều Yên Như không nghĩ sâu xa: "Cô ấy nói về em?" Cô biết Hiểu Yến sẽ nhớ mình, nhưng việc nhắc đến cô trước mặt Quý Viễn Thần khiến cô bất ngờ. Dù gì, Hiểu Yến cũng không biết Quý Viễn Thần thích cô.
Trước đây, cô còn nhắc nhở Kiều Yên Như tránh xa Quý Viễn Thần, cẩn thận kẻo vì năng lực yếu mà bị anh ném vào bầy xác sống.
"Ừ, nhắc vài câu."
Kiều Yên Như biết cả đời này khó có thể gặp lại Hiểu Yến. Tuy tiếc nuối, nhưng ít nhất cả hai vẫn bình an.
"Ngày mai em sẽ mặc cho anh xem." Cô cố tình trì hoãn đến ngày mai, để tránh anh lại không biết tiết chế.
Quý Viễn Thần đồng ý.
Nhưng tối hôm đó, anh vẫn không buông tha cô. Kiều Yên Như hối hận vì đã khơi gợi anh. Mong anh biết tiết chế có lẽ chỉ là mơ tưởng.
Chiều hôm sau, khi cô thức dậy, trời không mưa. Cô xuống lầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u rồi nhanh chóng chống đôi chân mỏi nhừ để giúp mọi người.
May mắn là trước khi trời đổ mưa, cô đã thu dọn mọi thứ xong.
Khi những giọt mưa như trút sắp ập xuống người cô, hai chiếc ô đồng thời che lên đầu cô.
Cô ngẩng lên, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Quý Viễn Thần, khác hẳn thường ngày. Anh đưa tay kéo cô vào dưới ô của mình, không để một giọt mưa nào chạm vào cô. Ngay cả những giọt nước mưa trượt xuống mép ô cũng bị anh chắn lại.
Cô dựa vào lòng Quý Viễn Thần, ánh mắt ngạc nhiên nhìn người đàn ông xa lạ phía đối diện.
Người đàn ông trông còn khá trẻ, khuôn mặt đỏ bừng, không rõ là do xấu hổ vì hành động vừa rồi, hay vì ánh mắt của Kiều Yên Như đang dừng lại trên người anh ta.
"Xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp cô che mưa." Người đàn ông trẻ tuổi nói xong liền có chút lúng túng, nhanh chóng rời đi.
Kiều Yên Như ngẩng lên, thấy Quý Viễn Thần đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh ta, ánh mắt ấy... cực kỳ lạnh lẽo và hiểm ác, cô chưa từng thấy qua.
Cô bất giác nhớ đến một dị năng giả tên Lý Phẩm Tần, từ hôm đó trở đi, anh ta không còn xuất hiện tại căn cứ nữa.
Phương Lệ từng kể với cô rằng, trước khi gặp cô, Quý Viễn Thần là người khiến mọi người nghe tên cũng phải khiếp sợ. Vì điều đó quá khác với hình ảnh của anh trong mắt cô, nên cô không mấy để tâm. Nhưng giờ đây... có lẽ là thật.
Nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt phẳng giữa hai hàng lông mày của anh, Quý Viễn Thần khẽ cau lại, cúi đầu nhìn cô.
"Anh ta cũng khá tốt bụng, vừa rồi còn giúp mọi người thu dọn đồ đạc." Giọng cô dịu dàng, mang theo sự an ủi nhẹ nhàng.
Kiều Yên Như chủ động nắm lấy tay anh, đan mười ngón tay vào nhau.
"Mưa càng lúc càng lớn, chúng ta về thôi." Cô nhìn ra ngoài ô, trời chẳng giống mưa nữa mà như đang đổ cả chậu nước xuống.
Quý Viễn Thần im lặng nhìn đôi tay đan vào nhau của họ, ánh mắt trượt lên khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ. Anh từ từ siết chặt tay cô, ánh mắt lộ ra chút điên cuồng mà cô không hề hay biết.
Sau khi trở về phòng, thay bộ quần áo ướt, cô không quên thực hiện lời hứa từ trước. Nhưng chẳng hay biết, hành động vô tình đó chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
Cô mặc chiếc váy dài đuôi cá dây mảnh, cơ thể nóng bỏng của cô hoàn toàn tôn lên vẻ đẹp của chiếc váy. Ngập ngừng một chút, cô bước chậm rãi về phía Quý Viễn Thần đang ngồi trên sofa đọc sách.
Quyển sách che đi nét mặt của anh, anh đang cố đè nén cảm xúc mãnh liệt đối với cô. Nhưng khi cô đặt ngón tay thon lên mép sách, từ từ hạ nó xuống, ánh mắt anh liền dán chặt vào người cô.
Kiều Yên Như với làn da trắng mịn, mái tóc dài đen mượt buông hờ trên bờ vai trần, cùng chiếc váy đỏ rực ôm trọn đường cong mềm mại. Cô đẹp đến mức khiến người đối diện không thể rời mắt.
"Có phải không hợp với em không?" Cô dịu dàng hỏi, hoàn toàn không biết mình sắp đối mặt với điều gì.
Quý Viễn Thần mỉm cười, nụ cười như con sói dữ đang dụ dỗ con thỏ nhỏ.
"Xa quá, không nhìn rõ."
Không chút đề phòng, cô bước đến gần anh, đứng trước mặt anh: "Có phải không đẹp không?"
Cô có chút lo lắng, định quay đi để thay chiếc váy khác, nhưng chưa kịp bước, cổ tay đã bị anh nắm lấy, cô ngã vào lòng anh.
Quý Viễn Thần siết chặt cơ thể mềm mại trong vòng tay, dây áo mỏng trên vai cô cũng trượt xuống.
Tiếng hôn vang lên "chụt chụt" làm cô không kịp trở tay.
Lần tới khi cô tỉnh lại đã là trưa ngày thứ ba, chiếc váy đỏ rực không biết đã biến mất từ khi nào, có lẽ giờ chỉ còn là mảnh vải vụn.
Cô nhận ra, Quý Viễn Thần ngày càng điên cuồng, khiến cô thật sự không chịu nổi.
Nằm trên giường, cắn nhẹ môi, cô nghĩ về sự mạnh mẽ và điên cuồng của anh...
Anh mạnh mẽ đến mức... khiến cô bật khóc.
Đêm hôm đó, Quý Viễn Thần dẫn cô xuống lầu, đến một khoảng đất trống. Cô định hỏi anh đưa cô đến đây làm gì, nhưng anh chỉ mỉm cười, từ phía sau che tai cô lại.
Tiếng nổ lớn vang lên, bầu trời trước mặt cô rực sáng với những chùm pháo hoa lộng lẫy. Trong tầm mắt cô, pháo hoa phủ kín màn đêm.
Kiều Yên Như không kìm được, đưa tay che miệng đầy kinh ngạc. Niềm vui đến quá bất ngờ, cảnh tượng trước mắt đẹp đến mức cô không muốn chớp mắt.
Cô dựa vào lòng Quý Viễn Thần, ngẩng đầu nhìn pháo hoa không ngừng bay lên nở rộ, qua khóe mắt, cô phát hiện anh đang chăm chú nhìn mình, không biết đã nhìn bao lâu.
Dưới ánh sáng pháo hoa, cô kiễng chân hôn anh.
Gương mặt anh khựng lại trong giây lát, sau đó cúi xuống, kéo dài nụ hôn.
Đêm khuya, nằm trong lòng anh, trước khi ngủ cô nghĩ, ngoài sự không biết tiết chế, Quý Viễn Thần thực sự rất hoàn hảo.
Tại căn cứ Thẩm Lạc Hàn, trong một căn hộ trên tầng hai, Thẩm Lạc Hàn nhìn chằm chằm vào bản đồ với một vòng tròn đỏ đánh dấu căn cứ xa.
Anh từng nhiều lần đi ngang qua căn cứ đó, nhưng không vào vì nghe nói nơi đó chỉ nhận dị năng giả từ trung cấp trở lên. Mà Kiều Yên Như chỉ là dị năng giả sơ cấp, chắc chắn họ sẽ không nhận cô.
Suốt thời gian qua, anh đã tìm kiếm khắp nơi, cả gần lẫn xa, nhưng vẫn không thấy tung tích của Kiều Yên Như.
Hiện tại, chỉ còn căn cứ xa trong vòng đỏ là nơi anh chưa tìm.
Chiều hôm sau, Thẩm Lạc Hàn dẫn vài dị năng giả đến căn cứ xa.
Kiều Yên Như đang dựa vào lòng Quý Viễn Thần đọc sách thì Phương Lệ hớt hải chạy lên lầu gõ cửa.
Hiếm khi Kiều Yên Như thấy Phương Lệ với dáng vẻ như vậy, dù cô ấy cố tỏ ra bình tĩnh.
"Lão lớn, có việc tìm anh."
Kiều Yên Như rời khỏi lòng anh. Trước khi ra ngoài, anh kéo cô lại, hôn lên trán cô.
"Anh sẽ về ngay."
Cô nhẹ gật đầu, nhìn cánh cửa đóng lại, cầm quyển sách trên tay nhưng chẳng còn tâm trạng đọc. Cô bước đến bên cửa sổ, ngó đầu ra nhìn.
Từ góc độ này, cô có thể thấy cổng vào căn cứ, và những bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi lều trại. Người dẫn đầu chính là Thẩm Lạc Hàn.
Ngay khoảnh khắc đó, trái tim Kiều Yên Như đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt, cô hoảng hốt cúi xuống, ẩn mình sau bức tường để tránh bị Thẩm Lạc Hàn nhìn thấy.
Anh ta cuối cùng cũng tìm đến nơi này, chỉ là cô không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Kiều Yên Như hoang mang không biết phải làm gì, đầu óc xoay chuyển điên cuồng để nghĩ cách thoát khỏi việc bị Thẩm Lạc Hàn đưa về.
May mắn thay, Thẩm Lạc Hàn chỉ đi quanh căn cứ một vòng rồi dẫn theo nhóm dị năng giả rời khỏi căn cứ xa.
Từ cửa sổ, cô thò đầu ra nhìn, đến khi nghe thấy tiếng xe rời đi từ ngoài căn cứ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, thả mình xuống sofa, mồ hôi lạnh tuôn ra từ trán và lưng.
May mà... anh ta không tìm kiếm kỹ càng. Một phen hú vía, cô cảm thấy như được sống lại.
Tại căn cứ của Thẩm Lạc Hàn, Bạch Hiểu Yến đã lo lắng bồn chồn suốt một thời gian. Hôm nay, cô nghe các dị năng giả khác nói rằng lão lớn Thẩm dẫn người đến căn cứ xa.
Bề ngoài cô không biểu lộ hành động gì đáng nghi ngờ, nhưng thực tế, trái tim cô như bị treo lơ lửng, luôn chú ý động tĩnh từ lối vào trại.
Mãi đến khi Thẩm Lạc Hàn dẫn đội trở lại căn cứ, không có bóng dáng Kiều Yên Như, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Yên Như... vẫn chưa bị tìm thấy.
Thẩm Lạc Hàn bước vào với gương mặt lạnh lùng. Khi đi ngang qua Bạch Hiểu Yến, cô đang bị Thường Lai Quyên trêu chọc.
"Cả buổi chiều đứng đây, làm chuyện gì xấu hổ mà mặt đầy vẻ hoang mang vậy?"
Bạch Hiểu Yến mỉm cười gượng gạo đáp lời, không nhận ra Thẩm Lạc Hàn đã dừng bước ngay sau lưng, ánh mắt cụp xuống, khó đoán được suy nghĩ.
Trưa hôm sau, tại căn cứ xa, Kiều Yên Như xoa đôi chân đau nhức, bước ra khỏi phòng để rửa mặt. Trên đường đến khu vực phòng họp, cô đột nhiên dừng lại.
Dưới ánh nắng chói chang, cô ngẩng đầu lên nhìn, trên bức tường cao, một bóng dáng cao lớn hiện ra, xung quanh anh ta được bao phủ bởi ánh hào quang của mặt trời. Anh ta đứng ở trên cao, ánh mắt trầm lặng nhìn xuống cô.
Trời trong xanh, nhưng mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cô.
Chân Kiều Yên Như mềm nhũn, như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Bụi đất dưới chân bốc lên rồi lặng lẽ tan đi, hình bóng của Thẩm Lạc Hàn dần rõ ràng trong tầm mắt. Anh gầy hơn trước rất nhiều.
Ánh mắt của Thẩm Lạc Hàn khóa chặt trên người cô, như sợ cô sẽ tan biến nếu anh chớp mắt.
Cuối cùng, cô cũng phản ứng lại, quay người bỏ chạy về hướng ngược lại. Nhưng chưa kịp chạy xa, eo cô đã bị Thẩm Lạc Hàn siết chặt, kéo mạnh vào lòng anh.
Cô há miệng định cắn anh, nhưng anh lại ép cô vào giữa hai thân cây, một tay giữ chặt sau gáy cô. Anh cúi xuống, hôn lên môi cô, mạnh mẽ nuốt lấy chiếc lưỡi đỏ mọng, nụ hôn cuồng nhiệt như muốn nuốt trọn lấy cô.
"Ưm..."
Nụ hôn dữ dội khiến đôi mắt Kiều Yên Như mờ nước, cô gần như không thở nổi.
Thẩm Lạc Hàn di chuyển xuống cắn nhẹ vành tai nhạy cảm của cô, giọng anh lạnh lùng mà khàn khàn: "Yên Như, anh đã tìm thấy em rồi."
Kiều Yên Như vừa bị hôn đến nghẹt thở, giờ đây cả người mềm nhũn, thở hổn hển.
"Nếu em không thích ở lại căn cứ, chúng ta có thể đi nơi khác sống."
Cô không có cơ hội để trả lời, vì anh vừa nói xong đã tiếp tục chiếm lấy môi cô, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, như muốn khuấy đảo mọi suy nghĩ của cô.
"Đừng... Lạc Hàn..."
Anh buông môi cô ra, trầm giọng an ủi: "Đừng sợ, chỉ là vài ngày vài đêm trừng phạt thôi."
"Em sẽ chịu được." Nói xong, Thẩm Lạc Hàn càng hôn cô cuồng nhiệt hơn.
Kiều Yên Như làm sao chịu nổi, lúc này lại không có sức phản kháng trước những nụ hôn mãnh liệt ngày càng đắm say của anh.
Cho đến khi cô bị hôn đến mức ý thức mơ hồ, Thẩm Lạc Hàn giữ chặt cô trong lòng, rời khỏi căn cứ xa.
Đúng lúc này, Quý Viễn Thần kịp thời xuất hiện, ánh mắt lạnh lẽo, chặn đường Thẩm Lạc Hàn.
"Lạc Hàn, bỏ cô ấy xuống."
Thẩm Lạc Hàn cất giọng lạnh lùng: "Tránh ra."
"Cô ấy bây giờ là người của tôi." Quý Viễn Thần xé toạc lớp che đậy.
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Lạc Hàn lóe lên lửa giận rồi nhanh chóng dập tắt, anh không muốn làm Kiều Yên Như trong lòng bị hoảng sợ.
"Tôi sẽ tính sổ chuyện này với anh sau." Hiện giờ, điều quan trọng nhất với anh là giữ cô an toàn.
Quý Viễn Thần không cho phép Thẩm Lạc Hàn đưa Kiều Yên Như đi: "Bỏ cô ấy xuống."
Ánh mắt Thẩm Lạc Hàn tối sầm, anh biết trong tình huống này, chỉ có một trong hai người có thể đưa cô đi. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống một chiếc ghế đá gần đó.
Để tránh cô bị tổn thương, cả hai người đồng thời sử dụng dị năng hệ lôi, tạo ra hai lớp bảo vệ quanh cô.
Trên nền đất cằn cỗi, hai dị năng giả gần đạt cấp siêu cao đồng loạt ra tay, trận chiến làm bụi đất bay mù mịt. Dưới chân họ, mặt đất bị nghiền nát, tạo thành một hố lớn.
Thực lực hai người ngang nhau, cả hai đều bị thương không nhẹ.
Trong lúc họ giao chiến, khoảng mười phút trước, Kiều Yên Như đã thoát khỏi vòng bảo vệ của họ, cắm đầu chạy về phía ngược lại.
Cô lao đến chỗ Phương Lệ, người đang đứng nhìn trận đấu dữ dội với vẻ mặt kinh ngạc, hỏi dồn: "Chìa khóa xe đâu?"
Phương Lệ vừa trở về từ bên ngoài căn cứ, chìa khóa xe vẫn còn trong tay, theo bản năng đưa nó cho Kiều Yên Như.
Kiều Yên Như nhận lấy chìa khóa, để lại một mảnh giấy trắng gấp gọn trong tay cô ấy.
"Nhớ nửa tiếng nữa hãy mở ra."
Phương Lệ mơ màng gật đầu. Kiều Yên Như đã nhảy lên ghế lái, cài dây an toàn, nhấn ga và phóng xe vào sâu trong căn cứ.
Cô lái xe ổn định đến bức tường cao nơi Quý Viễn Thần từng đưa cô đến ngắm biển hoa.
Dừng xe, Kiều Yên Như điều chỉnh nhịp thở, cố ép bản thân bình tĩnh. Cô phải thành công, từng bước đều không được phép sai sót.
Bằng dị năng hệ thủy, cô tạo ra những bậc thang mềm mại bám vào tường, từng bước leo lên. Dưới chân, những bậc thang chắc chắn hiện lên, nâng cô đi.
Cô không dám lơ là, bởi năng lực của cô không mạnh như Quý Viễn Thần, không thể một lần tạo ra cầu thang thẳng lên đỉnh tường. Thay vào đó, cô phải cẩn thận tạo từng bậc, đi từng bước.
Dù chậm hơn, nhưng cuối cùng cô cũng đứng trên đỉnh bức tường cao.
Sợ độ cao khiến cô không dám nhúc nhích, lần này không có Quý Viễn Thần bảo vệ bên cạnh.
Cô lấy ra từ không gian lưu trữ một bó dây thừng dài. Đây là thứ mà trước đây cô xin được từ Nị Tỷ khi dọn dẹp kho ở căn cứ của Thẩm Lạc Hàn. Cô không ngờ giờ lại có dịp sử dụng.
Kiều Yên Như gắn chặt móc sắt của dây thừng vào đỉnh tường. Dù sợ độ cao, cô vẫn cố hết sức kéo dây vài lần để kiểm tra độ chắc chắn.
Cô thầm nghĩ phải tiết kiệm dị năng, nếu không sẽ khó tìm được nơi trú ẩn an toàn.
Bám theo dây thừng, cô trượt xuống khỏi bức tường cao. Quá trình diễn ra khá thuận lợi, nhưng khi còn cách mặt đất khoảng một mét, dây thừng đã hết, cô đành nhảy xuống.
Chỉ khoảng 7–8 phút sau, cô đã băng qua một phần biển hoa tím, mở bản đồ tìm vị trí thư viện, rồi lấy chiếc xe đạp dựng sẵn gần đó và đạp nhanh về phía trước.
Trong lúc này, tại căn cứ xa, cả Thẩm Lạc Hàn và Quý Viễn Thần đều bị thương nặng sau cuộc chiến.
Phương Lệ mở mảnh giấy mà Kiều Yên Như để lại đúng như lời dặn, nửa tiếng sau. Khi đọc nội dung, cô hốt hoảng lao tới chỗ hai người đàn ông đang bất phân thắng bại.
"Lão lớn! Đừng đánh nữa! Yên Như chạy rồi! Cô ấy chạy rồi!"
Quý Viễn Thần nghe xong, lập tức lao đến trước mặt cô, giật lấy mảnh giấy.
Trên giấy viết: "Viễn Thần, đừng tìm em nữa."
Chữ viết nguệch ngoạc, rõ ràng là viết trong lúc cô đang chạy trốn.
"Cô ấy chạy hướng nào?"
Cả hai người đàn ông đồng thanh hỏi.
Thẩm Lạc Hàn cướp lấy mảnh giấy từ tay Quý Viễn Thần, định xé nhưng lại không nỡ phá hủy nét chữ của cô. Anh nghiến răng, ghen tuông tràn ngập, quyết định tìm được cô trước rồi sau đó mới tính sổ với Quý Viễn Thần.
"Hướng đó." Phương Lệ chỉ tay, giọng vẫn còn run. Ban đầu cô nghĩ Kiều Yên Như chỉ chạy loanh quanh trong căn cứ, sớm muộn gì cũng tìm được. Nhưng nội dung trong tờ giấy khiến cô nhận ra mình đã đánh giá sai.
Hai người đàn ông lái xe đuổi theo hướng cô chỉ, cuối cùng đến một bức tường cao và phát hiện chiếc xe của cô bỏ lại. Xung quanh xe không có ai.
Thẩm Lạc Hàn quét mắt nhìn bức tường, lạnh lùng hỏi: "Đây là anh dạy cô ấy?" Vì chỉ có Quý Viễn Thần mới có thể bày ra cách như thế này.
Quý Viễn Thần không đáp. Anh cũng không ngờ rằng Kiều Yên Như lại táo bạo đến mức, với năng lực sơ cấp, dám thực hiện hành động nguy hiểm như vậy.
Cả hai nhanh chóng vượt qua bức tường. Trước mắt họ là một biển hoa tím rộng lớn, nhưng không thấy bóng dáng ai, thậm chí xác sống cũng không có.
Không nói thêm một lời, họ chia nhau ra tìm Kiều Yên Như. Trong thế giới đầy rẫy xác sống, cô với năng lực sơ cấp rất dễ gặp nguy hiểm.
Lúc này, Kiều Yên Như vẫn tiếp tục đạp xe. Đoạn đường ban đầu khá an toàn, nhưng càng đi xa, xác sống xuất hiện càng nhiều, đổ xô về phía cô.
Khi gần kiệt sức, cô nhìn thấy một chiếc xe hơi với cửa xe mở. Tiến lại gần, cô thấy bên trong có hai xác sống.
Cô đạp xe đến gần, liếc nhìn vào chiếc xe hơi đang mở cửa, phát hiện bên trong có hai xác sống.
Kiều Yên Như lập tức sử dụng thủy tiễn tiêu diệt cả hai, sau đó lôi xác chúng ra khỏi xe. Cô nhanh chóng ngồi vào ghế lái, đóng cửa và cửa sổ, hít một hơi thật sâu rồi khởi động xe, thầm cầu nguyện rằng chiếc xe có thể nổ máy.
Tiếng động cơ “rầm rầm” vang lên như một giai điệu tuyệt vời bên tai cô. Kiều Yên Như vui mừng đạp ga, điều khiển vô lăng, nhưng chẳng mấy chốc, xác sống đã bao vây, bám lên kính và thân xe. Chúng há to miệng đầy máu, dùng tay đấm mạnh vào xe.
Tiếng động cơ “rầm rầm” vang lên, như một bản nhạc tuyệt diệu vang vọng trong tai Kiều Yên Như.
Cô vui mừng nhấn ga, điều khiển tay lái, nhưng không lâu sau, xác sống bắt đầu lao tới, bám chặt lên kính xe và đầu xe. Chúng há miệng rộng, để lộ những chiếc răng ghê rợn, dùng tay đấm mạnh vào xe, tiếng vang "bốp bốp" vang lên liên tục.
Kiều Yên Như không hoảng loạn. Cô dùng dị năng thủy tiễn giải quyết toàn bộ xác sống bám trên đầu xe, sau đó đạp mạnh ga, tăng tốc chạy nhanh trên con đường phía trước. Đám xác sống đuổi theo, nhưng chẳng mấy chốc, chúng đã bị bỏ lại phía sau.
Dù tình cờ có được chiếc xe để đi xa hơn, Kiều Yên Như vẫn duy trì cảnh giác cao độ. Dùng thủy tiễn, cô quét một lượt dưới gầm xe và phát hiện một xác sống cấp trung đang bám vào.
Con xác sống cấp trung không ngờ rằng nó bị phát hiện. Nó gầm lên giận dữ, nhưng chưa kịp hành động, các đòn thủy tiễn liên tiếp tấn công vào tay và chân nó, khiến nó phải liên tục gào thét, đánh đấm mạnh vào gầm xe.
Kiều Yên Như cắn chặt răng, tiếp tục điều khiển tay lái trong khi tập trung dùng dị năng tấn công vào con quái vật. Chiếc xe rung lắc dữ dội, khiến con xác sống cấp trung không thể leo lên được. Những cú đấm vào gầm xe của nó cũng không đủ lực vì sức mạnh bị phân tán bởi các đòn tấn công từ cô.
Cuộc giằng co kéo dài một đoạn đường. Cuối cùng, con xác sống không chịu nổi, bị văng ra khỏi gầm xe. Khi nó ngã xuống đất và gượng dậy, định lao lên truy đuổi, chiếc xe của Kiều Yên Như đã khuất xa, chỉ còn lại một đám bụi mờ.
Sau khi thoát khỏi con xác sống cấp trung, chiếc xe trở nên nhẹ nhàng hơn. Kiều Yên Như thở phào, mở bản đồ ra xem và điều chỉnh lộ trình, hướng thẳng đến thư viện theo kế hoạch.
Nếu không nhờ lái xe, Kiều Yên Như thực sự không chắc có thể thoát khỏi con xác sống cấp trung đó.
Cô chọn thư viện làm điểm đến vì suy nghĩ rất thực tế: hầu hết những người tìm nơi trú ẩn đều chọn siêu thị hoặc cửa hàng tiện lợi, nơi có thực phẩm. Ngược lại, thư viện thường không có đồ ăn, ít người chọn, nên xác sống cũng ít hơn.
Dù vậy, cô không thể chắc chắn thư viện trên bản đồ có an toàn hay không. Cô chỉ có thể đánh cược, thử vận may.
Chiếc xe của cô may mắn hơn dự kiến, bình xăng còn đầy hơn cô nghĩ. Đến gần thư viện, xe vẫn chạy ổn định.
Bên ngoài thư viện, khung cảnh là những bãi cỏ và cây bụi cao đến nửa người. Gần đó, cô thấy một khu vui chơi bị bỏ hoang, với những thác nước nhân tạo phủ đầy cỏ dại, cùng chiếc đu quay khổng lồ hoen gỉ.
Đi qua một hồ nước nhỏ, cô đỗ xe ở phía sau thư viện thay vì trước cổng, để tránh sự chú ý từ con người hoặc xác sống.
Cô mở cửa sổ trời, thò nửa người ra quan sát. Mọi thứ yên tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, không có dấu hiệu của xác sống.
Xuống xe, cô rút chìa khóa, rồi lấy chiếc xe đạp từ cốp ra, đạp về phía cửa sau của thư viện. Cánh cửa phía sau bị khóa, cô không dám mạo hiểm mở cửa vì sợ tạo ra tiếng động lớn.
Dọc theo bức tường, cô tìm thấy một cửa sổ đang mở. Cô nhanh chóng trèo vào bên trong.
Vừa ổn định bước chân, một con xác sống sơ cấp lao tới, nhe răng gầm gừ. Kiều Yên Như lập tức xoay người né tránh, đồng thời dùng thủy tiễn tấn công, nhanh chóng hạ gục nó.
Nhìn xác sống ngã xuống, cô cảnh giác cao độ. Cô tạo một lớp thủy tiễn bảo vệ xung quanh mình, phòng trường hợp bị xác sống tấn công bất ngờ.
Thư viện rộng lớn, như cô dự đoán, không có nhiều xác sống tụ tập. Đây rõ ràng là lựa chọn đúng đắn.
Cô quyết định tạm thời trú tại đây, nhưng trước hết phải tìm được một nơi vừa an toàn, vừa có thể quan sát xung quanh, đảm bảo sự an toàn cho bản thân.
Cô tiếp tục bước lên tầng trên, phát hiện số lượng xác sống càng giảm đi, chỉ lác đác vài con. Điều này khiến cô thêm tự tin rằng mình đã chọn đúng nơi.
Thư viện có tổng cộng ba tầng. Kiều Yên Như tiếp tục đi lên tầng thượng. Cửa dẫn ra sân thượng đang mở. Cô cẩn thận dùng dị năng thăm dò trước khi bước ra ngoài.
Sân thượng rộng lớn, hoàn toàn không có dấu hiệu của xác sống. Trong góc sân thượng, cô phát hiện một căn phòng nhỏ chứa đồ cũ.
Cánh cửa sắt nặng nề được đẩy ra, bên trong chất đầy những chiếc bàn ghế bị bỏ hoang, phủ kín bụi bặm.
Kiều Yên Như kiểm tra kỹ căn phòng nhỏ chứa đồ trên sân thượng. Căn phòng này chỉ có một cánh cửa sắt dày và một ô cửa sổ nhỏ gần cửa ra vào. Điều này khiến căn phòng trở nên kín đáo, rất phù hợp với yêu cầu sinh tồn của cô.
Ngoài sân thượng, không gian còn đủ rộng để cô có thể trồng rau. Cô nhớ mình đã mang theo hạt giống trong không gian lưu trữ, đây là cơ hội để tận dụng chúng.
Tìm được một nơi trú ẩn hoàn hảo như thế này, mọi lo lắng trước đây của Kiều Yên Như dường như tan biến hoàn toàn. Cô tận dụng dị năng thủy tiễn, nhanh chóng dọn sạch bụi bặm và rác rưởi trong căn phòng, biến nó trở thành một không gian sạch sẽ và thoải mái.
Dù căn phòng không có giường, cô vẫn còn tấm đệm nén gọn mà Quý Viễn Thần từng chuẩn bị cho cô. Điều này đủ để cô có một chỗ nghỉ ngơi ấm áp và an toàn.