Bồ Tức ôm cô qua đó.
Sau khi đến gần, Tống Hòa không cần lên tiếng hỏi đã nhìn thấy đồ bên trong rương.
Là một chiếc bánh kem 6 tầng.
Cô nhớ tới ngày bị Li Cửu và Bồ Tứ bắt là ngày cô đi mua bánh kem ăn, nhưng cô vẫn chưa mua được.
Ngay sau đó cô lại nghĩ, tuy rằng không biết bánh kem này là mua ở chỗ nào, nhưng có thể đưa tới nơi hẻo lánh này, hơn nữa nhìn qua cũng không bị hư hao gì, quả thật cũng không dễ dàng.
“Muốn ăn ngay hay là đợi lát nữa ăn cơm chiều xong rồi ăn?” Bồ Tứ hỏi cô.
Toan Ngũ và Li Cửu ngồi bên cạnh chiếc hộp cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Tống Hòa ngồi trên cánh tay của Bồ Tứ, tay đang ôm cổ gã, nghe gã hỏi thế thì có chút không phản ứng kịp, lắp bắp hỏi một câu: “Là...Là mua cho tôi sao?”
Cô hơi trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn ngập sự không tin tưởng.
“Không phải em nói muốn ăn bánh kem sao?” Bồ Tứ không nhịn được đưa tay chạm vào mặt cô, nghĩ một lúc thì lấy một tờ giấy trong túi ra.
Tờ giấy kia được lấy ra, Tống Hòa mới hiểu ra.
Trước đó bọn họ bảo cô viết thứ mình muốn lên giấy, quả thật cô đã viết cô muốn ăn bánh kem.
Nhưng cũng là tiện tay viết lên thôi, thật không ngờ bọn họ mua về đây thật.
Hai thùng giấy to bên cạnh và những túi nhỏ khác đều là mua cho cô.
Tống Hòa nhớ bản thân không viết nhiều như vậy, khi đó cô cũng không dám làm càn, cô viết một số đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, quần áo, dụng cụ cá nhân, vài thứ linh tinh khác...
Cô quơ chân, giãy dụa muốn từ trong ngực Bồ Tứ đi xuống.
Bồ Tứ cũng không phải không chịu buông cô xuống, chờ Li Cửu lấy dép lê mang cho cô xong rồi, gã đã buông tay, nhìn cô chạy tới mở mấy thứ kia ra xem.
Tù Nhất cũng từ trong phòng đi ra, mấy người đàn ông đó hoặc là đứng, hoặc là ngồi nhưng ánh mắt đều tập trung trên người Tống Hòa, nhìn vẻ mặt mong chờ khi mở hộp của cô, vẻ mặt của bọn họ đều trở nên mềm mại rất nhiều.
Giống như là đang mở quà, hơn nữa còn là rất nhiều quà.
Tống Hòa mở hộp thứ nhất, bên trong là túi quần áo, có váy, có áo tay ngắn này kia, đều là những kiểu dáng phổ thông, qυầи ɭóŧ cũng có, để ở một túi nhỏ khác.
Cô chỉ mở ra nhìn thoáng qua rồi kéo lại, sau đó xem những món khác.
Đám người Bồ Tứ mang về rất nhiều đồ vật, vượt qua những thứ cô ghi trên giấy, chỉ đồ ăn vặt thôi đã là một hộp rồi, thậm chí cô còn nhìn thấy dầu gội, sữa tắm của thương hiệu cô thường dùng.
Đây là những đồ vật cô không ghi vào giấy, thế cho nên lúc Tống Hòa đang sửng sốt, nhanh chóng nhớ đến thân phận của bọn họ, vì thế cô vội vàng chỉnh đốn lại biểu cảm của mình.
Đến khi cũng kha khá rồi, có người ở phía sau đứng lên, đi tới đây, ôm cô từ trên mặt đất lên, nhéo nhẹ lên tay cô hỏi: “Có thiếu không?”
“Không.” Tống Hòa vội vàng lắc đầu: “Thứ tôi muốn đều có, hơn nữa...Mua rất nhiều...”
“Vậy được.” ánh sáng trong mắt Bồ Tứ lóe lên, thúc giục Tù Nhất ôm cô vào phòng.
Tống Hòa bị Tù Nhất ôm vào phòng, những người khác cũng mang đồ vào theo, Li Cửu đi cuối cùng còn thuận tay đóng cửa lại.
Nhìn dáng vẻ này, Tống Hòa có chút hoảng: “Được...Hình như đã trễ lắm rồi...”
Cho nên phải làm cơm chiều sau đó ăn cơm rồi đúng không?
“Các anh mới trở lại nhất định rất mệt rồi phải không? Nghỉ ngơi một chút...” Tống Hòa nói năng lộn xộn, nắm chặt lấy cánh tay của Tù Nhất.