Lúc lòng bàn tay chạm vào khối mềm mại đó, gã lập tức hung hăng nhéo một chút, trong cổ họng phát ra một tiếng thở hổn hển thô bạo như dã thú.
Tống Hoà bị gã nhéo tới mức nước mắt chảy ra, khóc thút thít kêu lên: "Đau quá!"
"Em mỏng manh như vậy, sau này sao có thể ăn được ông đây?" Người đàn ông chửi nhỏ một câu thô tục, buông lỏng tay cô ra, bàn tay dừng ở trên mông cô, đẩy mông cô vào giữa hắn, đồng thời duỗi thẳng eo tàn nhẫn đụng vài cái.
Tống Hoà sợ đến mức tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng.
Gã dùng sức đâm vài cái, mạnh đến nỗi thịt đùi cô tê dại.
Cũng may lúc này, người lái xe ở phía trước đột nhiên nói một câu: "Bồ Tứ, nếu anh muốn cô ấy chết thì có thể làm cô ấy ngay bây giờ."
Giọng nói của anh ta mang theo sự trầm khàn khó có thể che giấu, nhưng vẫn có thể nghe ra giọng nói dễ nghe như cũ.
Bồ Tứ hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Tống Hoà một hồi lâu, tay gã di chuyển trên mông cô, nắm lấy cánh mềm mại của cô mà xoa bóp, ngoài miệng không phục nói: “Li Cửu, cậu cũng chưa từng chạm vào phụ nữ? Còn dạy ông đây cách làm mọi việc, đừng ra vẻ như cậu rất giỏi việc đó.”
Sau khi cãi nhau với Li Cửu, gã lại cúi đầu hôn lên môi Tống Hoà, trầm giọng nói: “Bảo bối đừng sợ, ông đây không đành lòng nhìn em chết.”
Tống Hoà còn chưa kịp thả lỏng, gã đã cúi đầu dụi vào ngực cô, gần như cọ vào cổ áo váy của cô, âm thanh rầu rĩ nhưng lại tràn đầy sự hung dữ: “Nhưng em thật sự phải làm quen sớm một chút, ông đây không thể chịu đựng quá lâu, đến lúc đó cho dù em có khóc lóc đau đớn, tôi cũng sẽ tìm mọi cách để cᏂị©Ꮒ em!”
Cổ váy của Tống Hoà vốn đã thấp và rộng, bên trong vẫn là một chiếc váy hai dây, cô không mặc nội y mà sử dụng miếng dán ngực.
Miếng dán ngực vốn dĩ chắc chắn bị Bồ Tứ dùng lực cọ như vậy vài lần đã rơi xuống, núm vυ" mẫn cảm cương cứng lập tức căng lên dưới lớp váy mỏng.
Tống Hoà còn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đã cảm giác được núm vυ" nóng lên, cách một lớp vải mỏng bị Bồ Tứ ngậm vào trong miệng.
“Ô!” Cô chợt mở to hai mắt nhìn, ngực theo bản năng ưỡn lên trên, giống như đang chủ động đưa vυ" của mình vào trong miệng người đàn ông.
Bồ Tứ đương nhiên sẽ không khách khí, một tay nắm lấy cổ áo cô hung hăng kéo mạnh, để lộ nửa bờ vai mịn màng và một bên ngực trắng như tuyết, núm vυ" nhỏ trước ngực giờ phút này lại đỏ như máu.
Bồ Tứ nhìn đến nỗi hai mắt đỏ hoe, duỗi tay nắm lấy một bên ngực trắng nõn như tuyết, đầu tiên là dùng sức bóp nhẹ một phen, sau đó nghe thấy âm thanh đau đến phát khóc của Tống Hoà, tuy rằng khẽ chậc một tiếng nhưng vẫn thả lỏng lực đa͙σ.
Mới đầu Tống Hoà chỉ cảm thấy đau, nhưng khi Bồ Tứ làm chủ được sức mạnh, những ngón tay thô ráp vân vê núm vυ", lòng bàn tay mang theo vết chai sạn cọ qua bộ ngực, cô dần dà cảm giác được kɧoáı ©ảʍ, cơ thể khẽ run lên, giữa hai chân xuất hiện sự ẩm ướt.
Cô duỗi tay muốn đẩy gã ra, nhưng hai tay cô đặt trên vai người đàn ông căn bản là không còn bao nhiêu sức lực, chỉ có thể mặc kệ gã muốn làm gì thì làm.
Hai khối tuyết trắng chẳng mấy chốc đã phủ đầy vết đỏ, tăng thêm chút vẻ đẹp tàn bạo. Phần thân dưới của Bồ Tứ trướng đau, hô hấp nặng nề, gã cúi đầu ngậm lấy vυ" thịt của cô, nghe thấy tiếng cô khóc, hạ thân lại càng cứng đau hơn.