Tống Hoà vội vàng gật đầu, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng cánh tay đang ôm khuỷu chân cô giống như cánh tay sắt vậy, ngược lại mông cô còn bị đánh.
"Ngoan một chút, đừng cử động." Tù Nhất thấp giọng nói, thuận tay nhéo nhéo da thịt mềm mại của cô một phen.
Lực đa͙σ của hắn không nặng, nhưng Tống Hoà vẫn cảm thấy mông đau nhức, lại bị hắn nhéo một cái, đột nhiên cảm thấy nóng lên như bị lửa đốt.
Cô ngừng cử động và ngoan ngoãn để mặc hắn ôm.
Lúc người đàn ông bế cô đi ra khỏi phòng, cô lén nhìn xung quanh thì phát hiện đây là một khoảng sân nhỏ, giống như một nơi nào đó ở nông thôn, tường không cao, trong sân còn có một giếng nước, căn phòng cô vừa ngủ chính là căn phòng ở góc xa bên trái nhất.
Sau khi Tù Nhất bế cô ra khỏi phòng liền rẽ vào phòng khách bên cạnh. Tống Hoà lập tức ngửi thấy mùi đồ ăn, bụng cô cồn cào.
Người đàn ông hiển nhiên đã nghe thấy, hắn duỗi tay nhéo nhéo phần thịt mềm mại trên eo cô.
Tống Hoà rất sợ ngứa, đặc biệt là khối thịt mềm mại này, vì thế toàn thân cô run lên, dùng hai tay đẩy cánh tay hắn ra, nhưng lại bị người đàn ông trở tay chế trụ hai cổ tay.
"Khụ!" Một tiếng ho nhẹ, Tống Hoà quay đầu lại liền nhìn thấy một chàng trai có khuôn mặt non nớt tay cầm bát đũa đi ra từ cửa.
Lúc cô nhìn sang, cậu ta còn chớp chớp mắt với cô.
"Lão Tứ đâu?" Tù Nhất ôm Tống Hoà ngồi xuống bàn, hắn không đặt cô ngồi trên chiếc ghế bên cạnh mà cứ như vậy để cô ngồi trên đùi hắn.
Cách hai lớp vải, Tống Hoà có thể cảm nhận được độ căng và nhiệt độ nóng bỏng của cơ đùi của hắn.
Thiếu niên có khuôn mặt non nớt thu dọn bát đũa, trực tiếp ngồi ngay bên cạnh cô: “Tứ ca và Tam ca cùng nhau đi ra ngoài rồi, nói là đi lấy đồ.”
"Chị ŧıểυ Hoà đói bụng rồi phải không? Chúng ta ăn trước đi, không cần chờ đám Tứ ca đâu." Cậu ta cười nói với Tống Hoà, lộ ra một chiếc răng nhanh nhòn nhọn.
Lúc Tống Hoà nghe thấy giọng nói liền biết cậu ta là ai, chính là Li Cửu.
Li Cửu có khuôn mặt non nớt, giọng nói cũng giống như thiếu niên, xem ra tuổi cũng không quá lớn. Tống Hoà quả thực rất đói bụng, nghĩ nghĩ một chút vẫn là liền duỗi cầm lấy đũa.
Dù sao những người này bây giờ cũng không có ý định giết cô, hơn nữa cho dù cô có chết, thà làm quỷ no còn hơn làm ma đói.
Trong lòng cô tự an ủi chính mình, nhưng bàn tay đưa ra lại trống rỗng, thậm chí bị một bàn tay to rộng trực tiếp bao bọc lấy tay cô và thu lại.
Một tay Tù Nhất cầm tay cô, một tay cầm đũa và hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Có vẻ như hắn có ý định đút cho cô ăn.
Kể từ khi có ký ức đến giờ Tống Hoà còn chưa từng được ai đút ăn, trong lòng cô có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Gì cũng được, tôi không kén ăn.”
Trên bàn có một số món ăn phụ tự nấu, bao gồm thịt, rau và canh.
Ngay từ đầu Tống Hoà không quen, thẳng lưng ngồi lên đùi Tù Nhất ăn, trong lúc ăn, lực chú ý của cô đều bị thức ăn trên bàn hấp dẫn, thân thể cũng thả lỏng.
Lúc Bồ Tứ và Toan Ngũ từ bên ngoài bước vào, cô đã hoàn toàn dựa vào trong lòng ngực của Tù Nhất.
Nhiệt độ không khí ở đây không cao, hai người dựa vào nhau như vậy thật ra cũng không nóng.
Nếu là ở trong thành phố nơi cô sống trước đây, toàn thân cô đã sớm toát mồ hôi rồi.