Chỉ là lần này cô ta nhìn thấy, hóa ra bọn họ cũng có du͙© vọиɠ của đàn ông, đơn giản là vì một người phụ nữ không biết được Bồ Tứ mang về từ chỗ nào.
Tù vừa quay người liếc nhìn trực thăng, liền thấy Bồ Tứ trần trụi đang ôm người xuống, váy của Tống Hoà đã rách nát hoàn toàn, trên người cô đang bọc lấy áo ba lỗ của gã.
Chiếc áo ba lỗ mặc trên người cô lỏng lẻo, căn bản không che được cái gì hết, cô chỉ có thể tận lực che khuất mông, sau đó nép sang một bên trong lòng ngực của Bồ Tứ, phía sau lưng lộ ra ngoài.
Cô vốn dĩ lớn lên trắng trẻo, làn da trắng như tuyết kia giờ phút này đã đầy rẫy vết đỏ, nổi bật trên nền của chiếc áo ba lỗ đó và làn da màu lúa mạch của Bồ Tứ, càng khiến phần thân dưới trở nên cương cứng hơn.
Bồ Tứ ôm cô tuỳ tiện đi tới trước mặt Tù Nhất, cười với Tù Nhất nói: "Lão đại, cho tôi mượn áo khoác của anh dùng đi."
Tù liếc nhìn vết xước trên cổ gã, duỗi tay cởi áo khoác trên người xuống, vốn định tuỳ tay ném cho gã, nhưng khi thoáng nhìn thấy người trong lòng ngực gã, cuối cùng vẫn là giũ áo khoác ra rồi khoác lên người Tống Hoà. Cơ thể Tống Hoà cứng đờ, cô càng co chặt người hơn.
"Giấy tờ dọn dẹp trực thăng đến lúc đó sẽ gửi vào hộp thư của chúng ta." Tù Nhất nói xong với người phụ nữ, hắn xoay người dẫn đầu đi về phía trước.
Bồ Tứ ôm lấy Tống Hoà theo sát phía sau, thiếu niên và Li Cửu trước đó vẫn luôn ở phía trước lái trực thăng cũng theo sau.
"Chờ một chút, mấy người định đưa cô ta về căn cứ sao?" Người phụ nữ nhìn một màn này, không thể tin được mà hỏi, ngữ khí có chút sắc bén. Cô ta thật sự không thể tin được bản thân đã vài lần chủ động cầu hoan cũng chưa có kết quả, bây giờ lại có một phụ nữ bị đưa về căn cứ của bọn họ.
Điều này khiến cho cô ta không hài lòng mà còn rất ghen tị.
Những người khác vẫn im lặng, chỉ có chàng trai trẻ phía sau quay đầu lại nhìn cô ta với biểu cảm châm chọc: "Từ khi nào mà chuyện của chúng tôi cô có thể chen miệng vào?"
Lúc cậu ta nói ra mấy lời này, lòng bàn tay còn vuốt ve chiếc hộp dài sau lưng một chút.
Người phụ nữ đương nhiên biết bên trong là cái gì, sắc mặt cô ta thay đổi, không dám lên tiếng nữa.
Khi đoàn người biến mất vào trong rừng cây phía trước, hai chân cô ta mới mềm nhũn khuỵu xuống trên mặt đất. Một lát sau lại vội vàng đứng dậy, xoay người leo lên trực thăng, như thể phía sau có một ác quỷ đang truy đuổi mạng sống của cô ta.
Trong đám người đang đi về phía trước lúc này, thiếu niên ở phía sau đột nhiên đưa túi của mình cho Li Cửu bên cạnh, hai người nhìn nhau một cái, Li Cửu mỉm cười.
Thiếu niên ôm chiếc hộp và nhảy lên cái cây cao bên cạnh.
Cậu ta mở hộp, lấy súng ra và nhanh chóng lắp ráp, khi chiếc trực thăng kia xuất hiện trong tầm nhìn, cậu ta thu ngón trỏ đặt ở khẩu súng, một tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua kính của trực thăng và trúng vào giữa lông mày của người phụ nữ trong phòng điều khiển.
Chiếc trực thăng còn chưa hoàn toàn bay lên cao đã lắc lư giữa không trung một lúc rồi rơi thẳng xuống.
Trực thăng rơi xuống đất nổ mạnh gây ra động tĩnh không nhỏ. Tống Hoà vốn đang nằm co ro trong vòng tay của Bồ Tứ, đang chuẩn bị ngủ vì kiệt sức chợt giật mình, toàn thân run rẩy. Bồ Tứ vội vàng dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ phía lưng cô rồi kéo cô vào ngực ôm chặt hơn, gã thấp giọng dỗ dành cô: “Không sao đâu, bảo bối, cứ ngủ đi, đừng sợ…”