Bồ Tứ rất gấp, vội vàng muốn nhét con mãnh thú vào trong cơ thể cô.
Vì thế gã dùng một tay ôm eo cô, một tay đỡ lấy hung khí của chính mình chen vào nơi riêng tư của cô, động tác của gã ngang ngược, thật sự có chút siết chặt, đau đớn lúc này khiến sắc mặt Tống Hoà tái nhợt.
"Đau... đau quá..." Ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bụng dưới của cô căng chặt, không dám lớn tiếng hay cử động, dường như chỉ cần động một chút thì sẽ rất đau.
Quy đầu của Bồ Tứ thậm chí còn chưa đi vào hoàn toàn, chỉ là bị cái miệng nhỏ dưới thân cô ngậm lấy một chút, chỉ điểm này thôi đã khiến gã sung sướиɠ đến mức suýt chút nữa xuất tinh. Gã thẳng eo, cố nén lại ý nghĩ muốn bắn, buông lỏng hung khí của chính mình, ngược lại sờ vào cái miệng nhỏ dưới thân cô.
Lòng ngón tay chạm vào khu vực xung quanh lỗ nhỏ, phát hiện toàn bộ cơ thể cô đều căng thẳng.
Bồ Tứ hừ nhẹ hôn lên khuôn mặt cô: "Bảo bối, em thả lỏng đi. Nếu không thả lỏng ông đây không vào được. Em nhất định sẽ cảm thấy đau..."
Cơn đau đã dịu đi, Tống Hoà nức nở một tiếng, cánh tay trắng nõn như tuyết bò lên cổ gã, cẩn thận nâng người lên: “Không cần được không…Đau quá hu hu...Tôi…Tôi đau chết mất..."
Cô chủ động hôn lên một bên cổ của Bồ Tứ, cánh môi mềm mại lướt qua những đường gân xanh nổi trên cổ gã, ý định ban đầu của Tống Hoà là muốn dỗ dành gã buông tha cho mình trước, nhưng cô căn bản không hiểu những chuyện nam nữ này, ngược lại còn thiếu chút nữa khiến Bồ Tứ hoàn toàn mất đi lý trí.
"Khụ, sắp đến rồi." Người phụ nữ ngồi ở ghế trước đột nhiên lên tiếng.
Bàn tay đang ôm lấy eo Tống Hoà sắp ấn xuống, động tác của gã khựng lại, ánh mắt thoáng chốc thanh tỉnh, cúi đầu nhìn Tống Hoà đang dựa vào một bên cổ của mình một cách đáng thương, khi bắt gặp ánh mắt sợ hãi của cô, trong lòng gã mềm nhũn, nghiến răng nghiến lợi buông lỏng tay ra.
Trong lòng Tống Hoà thở phào nhẹ nhõm, cho rằng bản thân đã thoát khỏi kiếp nạn, cẩn thận nâng eo lên.
“Ba” một âm thanh nhỏ vang lên, đặc biệt rõ ràng trong không gian chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Bồ Tứ, mặt Tống Hoà lập tức đỏ bừng, cô giấu mặt vào một bên cổ Bồ Tứ, thân thể cứng ngắc không dám động một chút nào.
Cũng may lúc này trực thăng đã bắt đầu hạ cánh.
Chờ lúc trực thăng dừng lại, tất cả những người phía trước đều hành động, người xách túi, người mang súng, ngay cả người phụ nữ ngồi phía trước cũng nhảy xuống trực thăng, chỉ còn lại Bồ Tứ ôm Tống Hoà trong lòng ngực không nhúc nhích.
Cho đến khi chỉ còn lại hai người, Bồ Tứ đang ôm Tống Hoà đột nhiên đứng dậy.
"Anh..." Tống Hoà kêu lên một tiếng, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị gã đặt lên ghế ngồi, để cô nằm thành tư thế quỳ bò, một cây dươиɠ ѵậŧ cực nóng nhanh chóng chen vào nơi riêng tư giữa hai chân cô.
“Bảo bối, kẹp chặt một chút.” Bồ Tứ cúi người hoàn toàn bao phủ cô dưới thân, một tay ôm lấy eo cô, một tay luồn vào cổ áo cô cầm lấy một khối ngực mềm mại nhào nặn.
Nhìn từ phía sau chỉ có thể thấy dáng người cao lớn của người đàn ông, cơ bắp trên vai và lưng săn chắc, eo hông không ngừng đưa đẩy, chỉ khi cúi đầu nhìn xuống mới có thể thấy từ dưới háng gã lộ ra hai chân nhỏ trắng nõn như tuyết.
"Ưm..." Nơi riêng tư của Tống Hoà bị cọ xát vừa mềm mại vừa nóng, không ngừng phun ra chất lỏng ướt át, ngay cả âm đế vốn dĩ ẩn giấu giữa bối thịt cũng hơi sưng lên do cọ xát. Mỗi một lần người đàn ông phía sau đưa đẩy về phía trước, cán gậy đều sẽ cọ qua âm hạch của cô, vừa sảng khoái vừa có một loại cảm giác không thoả mãn.