Kết quả Văn Cảnh Hành đang xem điện thoại quay sang nhìn cô, hơi nhướng mày: “Hả?”
Ánh sáng trong phòng có chút tối, Đường Miên không thấy rõ đôi mắt ẩn sau cặp kính của Văn Cảnh Hành, nhưng cô lại cảm nhận được sự nguy hiểm, khiến cô không còn kịp suy nghĩ, đã thay đổi lời nói: “Em... Em muốn ra ngoài một lát.”
Cô cảm thấy có chút bất an, ngay sau đó một luồng hơi nóng ập vào mặt, sau đó nảy lên, không dám nhìn người khác trong phòng, vội vàng chạy ra ngoài.
Cô không quen nơi này, chạy ra ngoài cũng không biết đi đâu, đành chạy thẳng đến thang máy mình vừa đi ra, cửa vừa đóng lại, cô tựa người vào vách thang máy hít một hơi. Mặt Đường Miên nóng bừng, phía eo bên phải của cô vẫn còn hơi ấm.
Văn Cảnh Hành lại bóp eo cô!
Thắt lưng của Đường Miên là nơi rất nhạy cảm, lúc này chân cô vẫn còn hơi run, tim cũng đập dữ dội.
Cô không hiểu vì sao Văn Cảnh Hành lại có thể bóp eo cô?! Đây là điều một người anh trai sẽ làm với em gái mình à?
Nhưng cô không dám nghĩ sâu xa hơn, đành phải kiếm cớ, có lẽ vì từ trước đến giờ Văn Cảnh Hành không tiếp xúc với em gái, nên mới thành ra như vậy... Dù sao thì cô đã bị lạc từ khi còn nhỏ.
Ngoài ra, Đường Miên không tìm được lý do nào khác để thuyết phục mình.
Trong lúc cô đang bối rối suy nghĩ về điều này thì có một tiếng “ding” vang lên, cửa thang máy trước mặt lại mở ra.
Đường Miên nhớ ra vừa nãy vội vàng chạy vào cô không ấn nút tầng, nhưng khi cửa thang máy mở ra, cô lại sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng bên ngoài.
Người đàn ông đứng ngoài thang máy có đường nét khỏe khoắn, lông mày sắc sảo, cao gần một mét chín, dáng người cao gần như che khuất mọi ánh sáng bên ngoài, anh ta mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen đơn giản, để lộ cơ bắp rắn chắc ở cánh tay, đường nét rõ ràng, mặc một cái quần màu xanh của quân đội, dưới chân là một đôi bốt chiến, khí thế ép người.
Đường Miên chỉ nhìn anh ta một cái, sau đó vô thức quay đầu đi, lại di chuyển đến góc tường, ước gì mình có thể thu mình lại ẩn nấp.
Khí chất của người đàn ông này thật đáng sợ.
Tần Việt không ngờ trong thang máy lại có người, thang máy này là lối đi chuyên dụng của bọn họ, chỉ đi lên tầng cao nhất là tầng bảy và tầng tám, toàn bộ tầng tám là nhà ở, nɠɵạı trừ Tần Việt ra cũng chỉ có hai anh em nhà họ Văn có thể đi lên, những người khác không có gan lên đây.
Nhưng vẻ mặt anh ta không thay đổi, nhấc chân bước vào.
Tần Việt vừa bước vào, Đường Miên lập tức cảm giác được áp bức càng ngày càng mạnh, cô cảm thấy cả không gian dường như chật chội, mùi hormone của nam giới tràn ngập khắp nơi khiến cô cảm thấy bất an.
Nhưng trong cảm giác cấp bách này, cô lại ngửi thấy một mùi thơm dễ chịu, trước khi cô kịp nhận ra mùi đó là gì, cửa thang máy lại mở ra, những âm thanh ồn ào vang lên, nhắc nhở cô rằng cô lại quay lại tầng bảy.
“Anh Việt, anh hai đã tới, đang đợi anh ở bên trong.” Phạm Bành đi tới trước mặt anh ta, nói với Tần Việt đang sải bước ra khỏi thang máy.
Những người khác cũng gọi anh ta, nhưng lại không dám nhìn nhiều.
Nhưng Tần Việt dừng lại, đột nhiên quay người nhìn về phía thang máy phía sau, trầm giọng nói: “Lại đây.”
Những người khác lúc đầu bối rối, sau đó nhìn theo ánh mắt của anh ta, nhìn vào thang máy.