"À mà sếp Trịnh, đây là thông tin chi tiết về người mà anh đã nhờ tôi điều tra, bao gồm cả những việc làm gần đây và một số thứ tôi nghĩ có thể anh sẽ thấy thích đấy."
Là một người làm công ăn lương có trình độ, biết được điều sếp muốn và hiểu suy nghĩ của sếp là điều đương nhiên mà.
Thu Thanh gửi tài liệu mình đã soạn cho Trịnh Thù Quan dưới dạng tài liệu điện tử, sau đó nhìn thấy người đàn ông trước mặt vừa mở tài liệu nhìn lướt qua đã phát ra giọng nói trầm thấp bất thường do quá phấn khích, giọng nói nghe thật quỷ dị:
"Tốt lắm, tốt lắm, rất tốt."
Biểu cảm trông rất đáng sợ.
Thu Thanh thầm đánh giá trong lòng, bỗng nhiên nhìn thấy sếp đặt điện thoại xuống rồi đổi chủ đề trong giây lát: "Trong phần đánh giá hiệu suất làm việc, bộ phận nhân sự đánh giá cậu kết quả gì?"
"Mức A ạ."
"A thôi à, vậy tôi sẽ thưởng thêm cho cậu, cụ thể thì cậu trao đổi với giám đốc tài chính."
Chẳng trách trong lịch sử lại có nhiều kẻ nịnh thần như thế, ai mà chẳng thích tiền rơi vào túi chứ.
Nụ cười trên mặt Thu Thanh càng sâu hơn, đã đoán được những thông tin cần thiết từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi nên nói rõ: "Tôi biết phải làm gì tiếp theo rồi ạ."
Cấp trên và cấp dưới vẫn phải có sự ăn ý ngầm với nhau.
Người đàn ông mặc vest trắng nghiêng đầu, ngón tay thon dài chỉ về hướng phòng bếp: "Má Lưu có làm mấy cái bánh ngọt, ăn xong rồi hẵng đi."
Thu Thanh ngạc nhiên khi thấy sếp mình hôm nay bỗng dưng nói nhiều như vậy, nhưng lại thấy biểu cảm trên khuôn mặt hắn càng trở nên kỳ quái hơn, đôi mắt xanh toả sáng như một con dã thú muốn nóng lòng đi săn sau khi tìm thấy điểm yếu mới của con mồi.
Trịnh Thù Quan không nhìn y nữa, lúc này đang bị con dã thú gào thét trong lòng chiếm hết lý trí, đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong thú vị, mỗi bước đi đều có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Sau khi sếp rời đi, Thu Thanh xem lại thông tin trên điện thoại của mình.
Trang đầu tiên trùng khớp với thông tin ban đầu y gửi cho sếp, nhưng có thêm một bức ảnh nữa của Mạch Kính.
Điều đặc biệt là bức ảnh này được chụp trước khi cậu thi tuyển sinh đại học
Đặt hai bức ảnh gần nhau sẽ thấy rõ sự khác biệt rất lớn, thậm chí có thể nói nếu không xét đến nét mặt mà chỉ xét đến khí chất thì thoạt nhìn đây là hai người hoàn toàn khác nhau.
Trong bức ảnh mới toanh này, Mạch Kính rõ ràng tươi tắn hơn rất nhiều. Cậu mím môi và mỉm cười khi đối diện với ống kính, tuy không đến mức đẹp xuất sắc nhưng cũng coi như thanh tú xinh xắn.
Đặc biệt là đôi mắt sáng lấp lánh, bên trái hàm răng thấp thoáng lộ ra chiếc răng hổ nhỏ, làn da trắng ngần, khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi môi hồng hào, kết hợp với niềm hy vọng về tương lai tươi sáng hiện lên trên khuôn mặt, quả thực tựa như một cánh hoa đào đẹp đẽ bay phất phơi về phương xa.
Thu Thanh không khỏi có chút tiếc nuối.
Người này vì tránh sếp của bọn họ mà đã cố gắng làm đủ mọi cách.
Trong số những thông tin mà y điều tra, Mạch Kính chắc hẳn đã biết về "cốt truyện gốc" từ Đỗ Kinh Hồng trong vòng nửa tháng sau khi vào đại học. Không biết cậu biết được bao nhiêu, chỉ biết chắc rằng cậu đã từ bỏ rất nhiều cơ hội tốt cho mình. Đầu tiên từ bỏ cơ hội đại diện tân sinh viên phát biểu, đến cuộc thi mười ca sĩ hàng đầu trong trường, rồi cuộc thi tranh luận và cuộc thi hội sinh viên. Với năng lực được toàn thể học sinh và giáo viên công nhận ở thời cấp 3, cậu chắc chắn đủ khả năng tham gia dự thi hàng chục cuộc thi.
Trong học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, cậu bắt đầu sống khép kín và thay đổi phong cách ăn mặc, âm thầm tránh mọi tình huống có thể gặp người lạ, dần dần hình thành thói quen quanh quẩn ở trong thư viện, căng tin, ký túc xá và phòng học.
Vào học kỳ thứ hai của năm nhất, cậu bắt đầu mượn một số lượng lớn tạp chí du lịch từ thư viện, trong đó có rất nhiều chủ đề khác nhau bao gồm cả trong nước và nước ngoài, đồng thời cậu cũng ghi chép lại rất nhiều.
Đến học kỳ đầu tiên của năm hai, cậu đã thuyết phục thành công ba mẹ bán nhà để đi du lịch nước ngoài. Học kỳ tiếp theo, cậu bình tĩnh cắt đứt quan hệ với các bạn học cũ, bạn bè và hàng xóm.
Học kỳ đầu năm thứ ba, cậu bắt đầu tự học lập trình, thường xuyên đăng bài ẩn danh khen ngợi Đỗ Kinh Hồng trên diễn đàn của trường, đồng thời cẩn thận xóa từng bài đăng bàn luận về tên mình, thành công xóa bỏ sự tồn tại của mình ở trên mạng.
Đến học kỳ hai, cậu đứng phía sau giúp đỡ Đỗ Kinh Hồng. Nhìn từ lịch sử duyệt web rõ ràng chính cậu đã góp phần ghép đôi Đỗ Kinh Hồng và Trịnh Thù Quan với nhau.
Học kỳ một của năm cuối, cậu thường xuyên xin nghỉ phép và bỏ học, lấy cớ thực tập để tránh những lúc Trịnh Thù Quan có thể quay lại trường tham gia hoạt động. Đến học kỳ sau, cậu gác lại hết mọi việc để tập trung đến thư viện học tập.
Ban đầu Thu Thanh còn không hiểu tại sao, bây giờ chỉ có thể thở dài: "Cậu đã làm rất tốt, nhưng..."
Thất bại ngay gang tấc.
Lúc này, y nhìn thêm hai bức ảnh thể hiện sự tương phản giữa trước và sau rất rõ, lương tâm của một kẻ bán mình cho tư bản của Thu Thanh cũng hơi nhói lên.
Nhưng sau đó ánh mắt lạnh lùng và khinh thường của sếp tràn ngập trong đầu, khiến khuôn mặt của Thu Thanh đột nhiên tái nhợt như tờ giấy, y rùng mình một cái.
Thôi quên đi, một con gà nhỏ như y đâu dám xen vào chuyện này, cả nhà ba người lẫn mười tám đời tổ tông cũng không đủ đấu lại với sếp.
Y đứng dậy, vội vàng đi vào bếp: "Má Lưu ơi, con tới ăn bánh ạ."
***
Ở một nơi khác.
Mạch Kính đang ăn.
Cậu không có đồ lót để mặc nên đành phải mặc chiếc áo khoác vest mà Trịnh Thù Quan bắt cậu mặc vào rồi ra khỏi giường, một tay ấn mí mắt sưng đỏ và đau nhức của mình, một bàn tay khác yếu ớt mò mẫm dò đường đi.
Cứ như vậy cậu nhắm mắt lại mò đường từ từ cũng chạm được vào tay nắm cửa, chầm chậm kéo toa đồ ăn bên ngoài vào phòng.
Phòng ngủ chính có một chiếc ghế dựa, có lẽ không có ai hay ngồi nên dùng loại ghế không có đệm ngồi. Mông Mạch Kính có chút khó chịu, nhưng cậu thật sự không còn chút sức lực nào đứng dậy nên đành phải ngồi thôi.
Vẻ mặt bình tĩnh trước đây lúc này đã hoàn toàn biến mất, cậu hơi cúi đầu để mái tóc rối bù che khuất đôi mắt. Một lúc lâu sau cậu mới nhịn không được nữa, tấm lưng mảnh khảnh cúi xuống, cậu ôm mặt khóc nức nở.
Cổ tay vươn ra khỏi cổ tay áo vest in đầy vết đỏ chói mắt do bị người đàn ông véo. Không chỉ như thế, khi cậu cúi đầu khóc trên chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh còn có rất nhiều dấu hôn mờ ám hiện ra.
Vô số dấu hôn dày đặc bắt đầu từ sau tai, vòng quanh sau gáy cuối cùng lan ra phía sau lưng, kéo dài xuống đến tận chỗ bị quần áo che phủ.
Không khó để biết cậu đã bị đối xử như thế nào trong suốt 40 phút đó.
Khi Mạch Kính ngẩng đầu lên lần nữa để cố gắng chộp lấy thứ gì đó trên bàn ăn nhét vào miệng, thì một bóng đen lặng lẽ xuất hiện ở khe hở dưới cửa.
Bóng dáng cao lớn quen thuộc không vội mở cửa, mặc dù đôi mắt xanh thẳm của hắn đã đỏ hoe vì phấn khích, hung tợn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín như một con sói đói.
Sao lại khóc nữa hả cún con?
Trịnh Thù Quan biết người bên trong không hề biết chuyện gì sắp xảy ra nên hắn cố tình kéo dài màn dạo đầu này, hắn dừng lại ở cửa và liên tục đặt tay lên tay nắm cửa rồi lại đặt xuống, giả vờ như mình đang đứng do dự trước cửa.