Lần này giáo quan đến rất nhanh, vẫn chưa nhìn thấy người đâu thì đã nghe thấy tiếng còi từ đằng xa. Buổi chiều, các sinh viên đứng trong tư thế quân đội cả tiếng đồng hồ, ánh nắng mặt trời chiếu vào trên trán, làm cho người ta hoa cả mắt.
Đợi đến khi Lâm Khinh Vũ nhớ lại lúc vừa rồi hình như bấm thu hồi tin nhắn nhầm thành xóa bỏ tin nhắn rồi, muốn chết tâm luôn rồi. Có điều cảm giác xấu hổ này cũng rất nhanh bị việc tập luyện gian khổ làm nhạt đi.
Chỉ là không biết xui xẻo thế nào, lúc cô đang tập đi đều, Giang Chấn đột nhiên đi qua từ con đường bên cạnh. Trong tay anh còn cầm chai nước khoáng, như là đã sớm biết cô ở đội hình nào, anh trực tiếp dừng lại ở ngay lan can gần cô nhất.
Thân thể cao lớn dựa vào lan can, anh không đi nữa.
Triệu Giai Giai đột nhiên lại đá cô một cái: “Ông xã của cậu đến rồi kìa!”
Giang Chấn đi từ thư viện đến.
Hơn bốn giờ chiều, đã có người lần lượt ra khỏi thư viện, sợ lát nữa tân sinh viên huấn luyện xong không chen vào được nhà ăn.
Nhưng người dừng lại trên đường mà không đi tiếp thì chỉ có mình anh.
Ánh mặt trời chiều không gay gắt, chỉ lác đác xuyên qua đám lá cây, ánh sáng rải rác trên mái tóc và áo thun trắng của anh.
Giang Chấn vặn chai nước uống một ngụm rồi dựa vào lan can xem bọn họ luyện quân sự.
Trên sân thể dục một màu xanh mướt, mặc đồ ngụy trang lại đội thêm mũ, căn bản chẳng nhận ra được ai với ai.
Nhưng Giang Chấn liếc mắt một cái đã thấy Lâm Khinh Vũ đứng ở hàng đầu.
Tập huấn cả ngày, vành nón áp sụp mái tóc đuôi ngựa của cô, mấy sợi tóc rơi ra dính vào cổ.
Khuôn mặt phơi nắng đến mức đỏ bừng, nhưng cổ với tay cũng không bị đen đi nhiều lắm. Người bên cạnh đã đen đi mấy phần, cô lại trắng như một khối ngọc.
Chỉ là trên người đổ mồ hôi không ít, trông cô giống một cái cây vô cùng thiếu nước.
Lúc đứng im, hình như đầu gối cô có chút ngứa. Thừa lúc huấn luyện viên không chú ý, cô lén đưa tay ra gãi. Đến khi huấn luyện viên quay đầu lại, cô lập tức mím môi đứng im, bắt đầu bước theo khẩu hiệu tiến về phía trước.
Nhìn chứng hơn mười phút, Lâm Khinh Vũ hiển nhiên cũng thấy anh, đôi mắt tròn, ướt đẫm như nai con nhìn sang.
Miệng cô rất khô, nhân lúc hô khẩu hiệu, Lâm Khinh Vũ liếʍ môi dưới, chỉ là không biết cô chạm vào dây thần kinh nào mà lại nháy mắt một cái lúc chạm mắt anh. Cô đang bước đều bỗng biến thành đi cùng tay cùng chân.
“Bạn học đứng đầu đánh tay cùng hướng kia!” Huấn luyện viên bỗng nổi giận gầm lên một tiếng, nói với Lâm Khinh Vũ: “Em, bước ra khỏi hàng cho tôi!”
Giang Chấn phì cười đểu cáng.
Lâm Khinh Vũ căng thẳng bước ra khỏi hàng, huấn luyện viên đi tới trước mặt cô: “Bước đều bước như thế nào! Đã dạy ba ngày mà còn không học được hả?”
Lâm Khinh Vũ vươn cổ: “Báo cáo huấn luyện viên! Sẽ học được!”
“Em, đi lại một lần cho tôi xem.”
Giang Chấn thay đổi tư thế, vốn dĩ là tư thế nhàn tản lại trở nên có chút nghiêm túc, như là rất tò mò cô sẽ bước đều ra sao.
Lâm Khinh Vũ nghiêm mặt, dưới sự áp bức của huấn luyện viên, còn có đồ chó Giang Chấn đang xem kịch kia mà bước tới, nhưng chưa đi được mấy bước, phía sau đã vang lên tiếng cười.