Thượng Quân Trừng hôm nay mặc một bộ đồ đen, đeo kính đen phản quang khiến người khác nhìn vào không thấy rõ biểu cảm của anh, không trông thấy đôi mắt mê hoặc lòng người đó. Thượng Quân Trừng không hề cười, Từ Nam Phương cảm thấy khúc mắc trong lòng anh vẫn chưa được tháo gỡ.
Hai phóng viên đứng phía sau cô dường như vẫn cho rằng khối thiên thạch kia không có gì đặc biệt, chẳng qua hãng bán đấu giá đã quá khuếch trương và PR, thế nên bọn họ tỏ ra hứng thú với Thượng Quân Trừng hơn nhiều.
diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
“Này, trông người thật còn đẹp gấp mấy lần trên ti – vi.”
“Anh ấy có ánh mắt là đẹp nhất, tiếc là đeo kính râm che mất rồi. Nghe nói mấy hôm trước anh ấy đóng phim quá mệt, cô xem, hình như anh ấy gầy rộc cả người đi rồi kìa.”
“Nhưng mà sáng của anh ta vẫn rất cuốn hút…”
Hai người càng nói, đề tài càng đi xa, Từ Nam Phương vẫn lắng nghe, không kiềm chế được hướng tầm nhìn lên phía trên của cái khay chừng hai mươi phân. Khuôn mặt anh quả nhiên đã hóp vào một chút, đi kèm với cặp kính đen lại càng thêm phần uể oải. Từ Nam Phương bất giác cúi đầu, cô cảm thấy có phần hổ thẹn, mặc dù anh không trông thấy cô trong đám đông, mặc dù cô biết anh trở nên mệt mỏi như vậy không hoàn toàn là vì cô lừa dối anh, dẫu sao, đối với anh, cô chẳng qua chỉ là một người xa lạ sống chung trong nhà anh hai ba ngày, sự lừa dối của Jim mới là điều khó chấp nhận nhất với anh.
Từ Nam Phương bình ổn lại tâm trạng, tự nhủ có lẽ anh đã nghĩ thông rồi, chí ít thì hôm nay anh đã chịu xuất đầu lộ diện.
Trong tiếng vỗ ray râm ran, Thượng Quân Trừng lật tấm vải che lên, để lộ ra một cái lồng bằng thủy tinh, bên trong đặt một cái giá đỡ ngọc đen, nâng “ngôi sao lấp lánh” đẹp tuyệt diệu.
๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Mấy ngọn đèn bên cạnh đồng loạt bật sáng, “ngôi sao lấp lánh” tức thời khúc xạ lại ánh sáng bảy màu, nhìn ở mọi góc độ khác nhau, khối thiên thạch như thủy tinh này đều phát ra một sự lôi cuốn riêng, sự lôi cuốn đầy sức mê hoặc khiến con người ta rơi vào một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Từ Nam Phương ngắm nhìn khối thiên thạch, tim đập loạn trong lồng ngực, sự căng thẳng và hưng phấn của cô dường như không chỉ đơn giản có vậy. Đối với cô, khối thiên thạch này có mối liên hệ đặc biệt không dễ gì giải thích, cô của bốn năm trước đã nghiên cứu rất kỹ khối thiên thạch này mà không hiểu rõ, hơn nữa, lại thêm chuyện vượt thời gian, càng khiến cô tăng thêm cảm giác khác thường về khối thiền thạch này.
Người dẫn chương trình đã tuyên bố bắt đầu cuộc đấu giá, Từ Nam Phương nhìn không rời mắt khỏi khối thiên thạch, tựa hồ cảm nhận được điều gì, cô nhìn vào những luồng sáng loang loáng, thấy đầu óc mình đột nhiên trống rỗng, nhịp tim từ từ giảm tốc độ, cơ thể mất tự chủ đứng lên, ánh mắt mê hoặc như bị thứ gì đó hấp dẫn. Cô cứ thế ngơ ngác nhìn “ngôi sao lấp lánh” trong chiếc lồng thủy tinh kia.
diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
Hành động của Từ Nam Phương đã thu hút sự chú ý của Diệp Phi Vũ đang ngồi bên cạnh. ANh ta kéo tay Từ Nam Phương nhưng cô không hề có cảm giác, cô vốn dĩ không để ý đến sự nhắc nhở của Diệp Phi Vũ.
Từ Nam Phương cảm thấy đầu mình on gong, tựa như bất chợt có rất nhiều thứ bay vào não bộ, những hình ảnh từ quá khứ hiện về, đầu óc quay cuồng trong khoảnh khắc cô vượt thời gian, cảm giác như người bị mộng du.
Cô đưnggs im nhìn vào khối thiên thạch, trong lồng ngực, tim đập loạn nhịp.
Sự đứng lên bất ngờ của cô đã thu hút sự chú ý của Thượng Quân Trừng, cuối cùng anh cũng ngước nhìn về phía cô. Tuy nhiên, cô không thấy rõ biểu hiện của anh, hơn nữa giờ phút này cô cũng không có tâm trạng để ý tới điều đó.
Sắc mặt Thượng Quân Trừng biến đổi, anh lại đặt cái khay xuống bàn trưng bày trước mặt rồi một mình đi xuống khỏi sân khấu, hoàn toàn lờ đi sự ngăn cản của người bên cạnh, Nhưng lúc này không ai banạ tâm xem anh định làm gì, vì ánh mắt mọi người đều đang bị hấp dẫn bởi “ngôi sao lấp lánh”.
Lúc Thượng Quân Trừng đặt cái khay xuống bàn, trống ngực Từ Nam Phương đạp càng nhanh, “ngôi sao lấp lánh” đột nhiên phát ra thứ ánh sáng đỏ chói mắt mà không một ngọn đèn nào có thể thắp sáng được như thế. Mọi người đều cảm nhận được luồng sáng của khối thiên thạch, tia sáng chói chang như ánh mặt trời phát ra từ sâu bên trong.
Hội trường xôn xao, kể cả những chuyên gia do hãng đấu giá mời tới cũng bất ngờ tột độ, họ đều không thể lý giải được. Phóng viên càng thêm sôi sục, hiện tượng thần bí này diễn ra trước mặt bao nhiêu người chính là tin tức hấp dẫn mọi người nhất, Những người tới tham gia đấu giá lúc này ngoài việc cảm nhận sức mạnh khiếp sợ kia ra thì dường như không hề có phản ứng với bất cứ thứ gì khác.
Từ Nam Phương vô cùng lo lắng, cô biết rõ thứ ánh sáng màu đỏ kia tượng trưng cho điều gì, cô đã từng trông thấy nó một lần, vẻn vẹn chỉ một lần, ngay trước lúc vượt thời gian cô đã bị dải ánh sáng đó bao phủ quanh cơ thể.
Lúc này, cô lại được trông thấy nó, Từ Nam Phương liều mạng xông vào luồng sáng đỏ kia, khiến ngay cả Diệp Phi Vũ đang tóm lấy cô cũng bị kéo đứng dậy theo, cơ thể rời khỏi chỗ ngồi, đi theo cô.
Nhưng Từ Nam Phương còn chưa kịp đi lên phía trước thì nhân viên ở đó đã chặn cô lại. Thượng Quân Trừng cũng đã đi xuống tới nơi, Từ Nam Phương chỉ liếc qua anh, ánh mắt tiếp tục dừng trên khối thiên thạch. “Ngôi sao lấp lánh” vẫn phát ra luồng sáng đỏ rực nhưng đã không còn lóa mắt như lúc đầu mà dần dần trở nên dịu xuống. Trái tim đang thình thịch của Từ Nam Phương cũng dần trở lại bình thường. Cô bình tĩnh lại, rất muốn cầm khối thiên thạch ấy trong tay, nhưng không có cách nào đi lên sân khấu.
๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Thượng Quân Trừng lướt qua Từ Nam Phương, cứ như chưa hề quen biết, anh đi thẳng tới bên cạnh Diệp Phi Vũ, vỗ vai anh ta ý bảo ra ngoài nói chuyện.
Diệp Phi Vũ đành để Từ Nam Phương ở lại một mình, đi theo Thượng Quân Trừng ra ngoài cửa.
Từ Nam Phương biết Thượng Quân Trừng muốn hỏi Diệp Phi Vũ điều gì, đơn giản chỉ là anh muốn biết vì sao cô và Diệp Phi Vũ lại cùng nhau xuất hiện ở đây. Dù có tò mò đến mấy thì anh cũng nhất định không hỏi cô.
Sau khi hau người họ đi ra, luồng sáng mà “ngôi sao lấp lánh” phát ra cũng chậm rãi tiêu tán. Mọi người dần lấy lại trạngt hái bình thường. Từ Nam Phương đành quay lại chỗ ngồi theo yêu cầu của nhân viên.
Chỉ có điều, nếu như lúc trước cô còn bán tín bán nghi về việc khối thiên thạch có thể giúp cô quay về quá khức thì lúc này, sau khi được trông thấy luồng sáng đỏ ấy, cảm nhận rõ ràng sự thay đổi kỳ lạ mà nó mang lại cho linh hồn cô, khiến cô có cảm giác mình lại được vượt thời gian, chỉ cần cầm được khối thiên thạc này trong tay thì nhất định cô có thể trở về.
Từ Nam Phương còn chưa kịp nghĩ thông vì sao khối thiên thạc lại đột ngột xuất hiện dị thường, chưa kịp dự tính phương hướng và giờ thì cả hội trường đã lại “dậy sóng”. Người ta ào ào trả giá mua “ngôi sao lấp lánh”, sau khi tận mắt chứng kiến ma lực của khối thiên thạch, mọi người đều không hề tiếc rẻ mà dốc vốn ra mua.
“Hia trăm triệu!”
“Hai trăm hai mươi triệu!”
“Hai trăm năm mươi triệu!”
Các đại gia thi nhau giưo bảng lên. Từ Nam Phương nghe những cái giá họ trả, những con số cách xa tầm với của cô cực hạn, cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Bốn trăm triệu.”
Ai đó vừa tung đòn sát thủ. Khi Diệp Phi Vũ quay vào hội trường thì “ngôi sao lấp lánh” đã từ một trăm năm mươi triệu được đẩy lên bốn trăm triệu.
Từ Nam Phương kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, ánh mắt nhẹ lướt qua Thượng Quân Trừng vẫn đang đứng ngoài cửa, một nhân viên của anh đi vào hội trường, đến bên cạnh nhân viên của hãng đấu giá rỉ tai mấy câu.
Từ Nam Phương không kiềm chế được lên tiếng hỏi: “Anh ấy đi rồi à? Anh nói gì với anh ấy?”.
Diệp Phi Vũ mất một lúc mới hiểu ra Từ Nam Phương đang hỏi về Thượng Quân Trừng. Anh ta cười cười: “Yên tâm, không liên quan tới cô đâu. Dù sao thì ở đây cũng không có ai muốn nghe cậu ấy hát”. Từ Nam Phương cười gượng, dù v rời khỏi đâu vì nguyên nhân gì đi nữa thì cũng là vô trách nhiệm và trẻ con.
“Bảy trăm triệu!”, khi con số kia lọt vào lỗ tai Từ Nam Phương, cô chợt rùng mình. Bảy trăm triệu? Cả hội trường cũng phải ồ lên.
Khối thiên thạch này dù có kỳ diệu đến đâu cũng chỉ là một hòn đá, bảy trăm triệu có thể làm được bao nhiêu việc, có thể mang lại cho nàh tư bản bao nhiêu lợi nhuận, những thương nhân có mặt ở đây hôm nay trong lòng đều có thể tính toán được.
“Điên rồi! Điên thật rồi! Một hòn đá mà mua những bảy trăm triệu?”, đám phóng viên lập tức xôn xao. Ngay cả người chủ trì và nhân viên hãng Thụy Âm cũng vã mồ hôi. May mà khối thiên thạch không được ai đó cầm trên tay, nều không thì sợ rằng nghe thấy cái giá kia, người ta đã run tay làm rơi xuống đất rồi.
Từ Nam Phương nhìn về phía trước, nghe thấy người chủ trì hô lên bằng giọng run run: “Số một trả bảy trăm triệu, bảy trăm triệu lần thứ nhất, bảy trăm triệu lần thứ hai…”.
Tấm bảng giơ cao ở hàng ghế đầy ra giá bảy trăm triệu kia chính là người nhà họ Hạ mà phóng viên nhắc tới. Gía thầu mà họ đưa ra khiến cả hội trường bên dưới phải rì rầm bàn tán, có lẽ đám thương nhân đều cho rằng khối thiên thạch kia không đáng giá bảy trăm triệu, nhưung nàh họ Hạ lắm tiền mạnh miệng, không hổ danh hình ảnh thế lực tài phiệt lớn nhất Trung Quốc mà tất cả mọi người ở đây đều biết.
Trong khi tất cả mọi người đều coi khối thiên thạc đó sắp trở thành món đồ mà người phụ nữ kia có thể dễ dàng lấy đi được thì một nhân viên đột nhiên từ phía sau đi lên sân khấu, đưa cho MC một mảnh giấy rồi thì thầm điều gì đó.
Người MC mặ biến sắc, nâng ống tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán. Ông ta liếc nhìn mấy người nhà họ Hạ ngồi hàng ghế đầu. Từ Nam Phương nhướn mày, không hiểu xảy ra chuyện gì. Còn vị MC kia có vẻ đang cố gắng hết sức để duy trì nụ cười trên mặt, ông ta lắp bắp: “Thật xin lỗi, các vị, vừa rồi chúng tôi nhận được điện thoại của lão vương gia nhà họ Hạ, lão vương gia nói trả giá một tỷ tệ! Cod giá nào cao hơn một tỷ không”.
Thông báo này một lần nữa khiến cả hội trường nổ tung.
“Trời ơi! Thật sự là họ Hạ? Lại còn là lão vương gia nhà họ Hạ? Thật không thể tin được!”
๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
“Không phải chứ? Như vậy cũng được sao? Đấu giá qua điện thoại? Mấy người ngồi trên kia chẳng phải người nhà họ Hạ sao? Bọn họ trả bảy trăm triệu đã có thể mua được rồi, sao còn phải phí phạm thêm ba trăm triệu nữa? Có phải giàu đến mức phải đốt tiền rồi không?...”, mấy phóng viên phía sau lai bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Lão vương gia nhà họ Hạ thì khác người thôi rồi, cô xem mỗi năm thủ tướng đều phải đến tận nhà họ Hạ thăm hỏi ông ta, haizzzz, người ta có nhiều tiền để đốt, vỗn dĩ mua khối đá kia đã là đốt tiền rồi, hiện giờ cô xem, chi những một tỷ, toàn thế giới đều bị chấn động ấy chứ, vụ PR này xem ra đem lại hiệu quả và lợi ích không hề ít.”
Đã không còn ai trả giá cao hơn một tỷ. Từ Nam Phương lạnh lùng nhìn những người ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Bọn họ cũng không có bất cứ hành động gì. Thật sự là một chiêu trò PR tên tuổi hay quan hệ gia đình họ có bất hòa, Từ Nam Phương không đóan ra được.
Cô chỉ biết, sau khi MC gõ cái búa xuống, tuyên bố “ngôi sao lấp lánh” đã thuộc về lão vương gia nhà họ Hạ, cô đã họ quyến tâm, nhất định phải vào nhà họ Hạ chp bằng được, nhất định phải lấy được khối thiên thạch đó từ trong tay họ.
***
Không đợi những món đồ khác được rao bán, Từ Nam Phương và Diệp Phi Vũ đã đi ra ngoài. Lúc ngồi lên xe, Từ Nam Phương không do dự mà nói: “ANh có thể giúp tôi một việc được không?”.
Cô vừa nói xong, Diệp Phi Vũ đã giơ tay lên, ý bảo cô không cần phải nói tiếp: “Nếu cô muốn tôi giúp cô vào được nhà họ Hạ thì sợ rằng tôi không giúp nổi cô rồi”.
“Vì sao?”, Từ Nam Phương không ngờ Diệp Phi Vũ lại lật lọng, rõ ràng lúc trước anh ta đã đồng ý giúp cô lấy lại khối thiên thạch, mặc dù đó không phải nghĩa vụ của anh ta. “Anh hối hận rồi ư?”, cô nhìn thằng vào mắt Diệp Phi Vũ, muốn biết điều gì đã khiến anh ta thay đổi ý định.
Vẻ mặt Diệp Phi Vũ trở nên xa xăm, thờ ơ nói”:” Cho dù tôi có giúp được, cô cũng không thể làm gì được đâu. Nhà họ Hạ không phải ai cũng dễ dàng bước chân vào được, thậm chí nhà họ Hạ có những ai, diện mạo ra sao vẫn chỉ còn là một câu hỏi. Những người bình thường chỉ biết, gia tộc họ Hạ rất lớn, lớn đến mức trên thế giới này không một ai chống lại họ được”.
“Vậy còn hai người ngồi trên hàng ghế đầu vừa nãy? Chắc cũng là người nhà họ Hạ phải không? Nếu tôi nhớ không nhầm, đó chính là hai người anh đã bắt gặp buổi tối hôm ấy, anh nói họ là bạn của anh. À, không biết là bạn anh hay là bạn Thượng Quân Trừng, anh nhất định có cách giúp tôi quen biết với họ, đúng rồi, gia đình họ lớn như vậy, chắc là phải cần tới người hầu chứ?”.
Diệp Phi Vũ lạnh lùng nhìn cô: “Cô muốn vào nhà họ Hạ làm người hẩu? Người phụ nữ ban nãy là con dâu của lão vương gia, là tam phu nhân. Cô suy nghĩ cho kỹ, liệu có phải chỉ cần vào được nhà họ Hạ là được hay không? Tôi có thể nghĩ cách giúp cô vào, nhưng sau này cô đừng hối hận”.
Từ Nam Phương biết câu nói của Diệp Phi Vũ có hàm ý khác, thậm chí có thể nghe ra được nó báo hiệu một điều không tốt. Nhưng cô không có tâm trạng để suy đoán lời nói của Diệp Phi Vũ hay suy đóan rốt cuộc người phụ nữ kia có quan hệ thế nào với Thượng Quân Trừng. Chỉ cần cô do dự một giây cũng sẽ để lỡ mất cơ hội bước chân vào nhà họ Hạ.
“Được, tôi sẽ không hối hận. Cảm tạ anh đã cho tôi cơ hội này”, Từ Nam Phương từng câu từng từ nói rõ ràng.
Diệp Phi Vũ thờ ơ cười: “Không hối hận thì tốt”.
***
๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Gia tộc họ Hạ ở thành phố T trước đây vốn dĩ đi theo cuộc khởi nghĩa nông dân của Lý Tự Thành tiến vào Bắc Kinh tiêu diệt nhà Minh, về sau Ngô Tam Quế lại dẫn quân Thanh nhập biên ải, nhà họ Hạ lựa thời lựa thế, rời bỏ đội quân nông dân, đầu hàng và đi theo nhà Thanh, trở thành đội quân tiên phong của nhà Thanh khi mới vào làm chủ vùng Trung Nguyên.
Thuận Trị lần thứ hai đăng cơ ở Bắc Kinh, liền phong Hạ gia làm Vương, chức vị truyền từ đời này sang đời khác, đất đai cũng được phong một vùng rộng ở thành phố T. Hiện giờ triều Thanh đã diệt vong, tước vị Vuơng gia cũng đã tan thành mây khói, nhưng thế lực của nhà họ Hạ vẫn còn tồn tại, có lẽ còn lớn mạnh hơn cả trước kia, thế nên mặc dù họ không còn là vương công quý tộc gì, nhưng một vài kẻ “học đòi văn vẻ” vẫn quen gọi cụ lớn nhà họ Hạ là lão vương gia.
Người phụ nữ mà Từ Nam Phương muốn gặp chính là tam phu nhân của nhà họ Hạ, chàng thanh niên tóc dài là con trai duy nhất của tam thiếu phu nhân, tên là Hạ Giáng Tư. Đó là tất cả những gì mà Diệp Phi Vũ biết được, anh ta cũng đã thuyết phục được tam phu nhân giữ lại Từ Nam Phương bên cạnh làm người hầu.
Diệp Phi Vũ vừa đưa Từ Nam Phương tới cửa nách của một khu nhà rộng đã thấy một người hầu mặc áo trường bào màu xám đi ra. Bộ trường bào ông ta mặc cũng giống với những người hôm qua xuất hiện tại buổi đấu giá, chỉ có điều tuy kiểu dáng như nhau nhưng chất vải lại có sự khác biệt rất lớn. Trang phục của những người hầu hôm qua được mau từ gấm hoa loại thượng hạng, còn người này hôm nay chỉ mặc đồ tơ lụa hạng trung, Hóa ra nhà họ Hạ chẳng qua là tô son trát phấn cho người ngoài xem.
Từ Nam Phương tủm tỉm cười, nghĩ tới việc tam phu nhân nhà họ Hạ xuất hiện trong bộ dạng như vậy. E rằng những phóng viên kia nói không sai, họ Hạ chẳng qua chỉ đang ra oai cho thiên hạ nhìn, khiến cho lần đầu tiên người nhà họ Hạ xuất đầu lộ diện phải thật gây xôn xao.
๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
***
Từ Nam Phương xuống xe, Diệp Phi Vũ cười đầy bí hiểm: “Cô tự lo liệu cho bản thân, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”.
Nói xong, anh ta nghênh ngang bỏ đi.
Từ Nam Phương để lại toàn bộ đồ đạc của mình cho Diệp Phi Vũ trông giữ, đi theo người hầu kia vào trong cửa, vừa đi vừa quan sát cũng nhận ra được một vài điều. Phủ này mang phong cánh kết hợp nam bắc điển hình, lấy nét cân xứng hài hòa của kiến trúc phương Bắc, còn có một khu sơn thủy quanh co đặc trưng của vùng Giang Nam, đi được mấy bước sẽ trông thấy một cây cầu nhỏ, một cái chòi nghỉ chân chơi đàn, không làm mất đi vẻ uy nghi, lại phẳng phất vài nét mềm mại, xinh đẹp.
Người đàn ông kia đưa Từ Nam Phương đi đến một khu vườn trưng bày rất nhiều hòn nam bộ đủ kiểu dáng, đủ kích cỡ, lúc thì đặt cạnh bờ ao, lúc lại nằm giữa cây cối um tìm. Những con tò he hình người gánh đòn gành đang đi xuống núi trên những bậc đá ngoằn ngoèo với vẻ mặt đầy ưu tư, còn có một con hạc trắng đang sải cnáh bay từ khe núi ra.
Căn phòng chính giữa khuôn viên troe một bức hoành phi khắc bốn chữ “vô dĩ du thử”. Từ Nam Phương mỉm cười, non bộ ở đây chắc chắn đã thâu tóm tất cả những hòn nam bộ trên trời dưới đất. Chỉ có điều non bộ chẳng qua là để trang trí, khiến cho khuôn viên thêm tình thơ ý họa, hiện giờ, chủ nhà dựa vào thân phận mà làm cao, lấy cảnh đẹp này để khoe khoang quả là nực cười.
Người đàn ông áo tro ra hiệu Từ Nam Phương đứng đợi bên ngòai rồi kéo tấm mành ra, khom lưng đi vào trong. Một lcú sau, ông ta đi ra, vẫy vây tay với Từ Nam Phương, bảo cô đi vào.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Trong phòng mát mẻ, cách bày trí cũng trùng khớp với tưởng tượng của Từ Nam Phương, theo phong cách cổ xưa, mặc dù có phần làm điệu bộ, nhưng cô vẫn thấy khá thích mắt, có cảm giác thân thuộc.
Người hầu đưa cô vào gian nhà hướng đông, trong phòng có một người phụ nữ đang nghiêng người dựa vào cái kệ trên giường đơn, tay cầm cuốn sách. Bên cạnh có một cô gái trẻ xoa bóp chân cho bà ta.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Lúc Từ Nam Phương đi vào, người đàn ông mặc áo tro liền khom người, cung kính nói với người phụ nữ kia: “Phu nhân, người đến rồi”.