Đại Kết Cục ( hạ )
Cuộc đời này của con người thật sự rất dài! Có người nào lại không có một chút vấp ngã kia chứ. Nhìn trong gương, nhìn gương mặt bản thân càng ngày càng gần sát với một người phụ nữ ở cái tuổi bốn mươi tám tuổi nữ nên có, Lâm Hi Âm thừa nhận bản thân mình đã già đi không ít. Nhưng bà không phải là quái vật giống như Lâm Thanh Gia quái vật đáng sợ kia. Tóm lại Lâm Hi Âm tự nói với mình, không thể dễ dàng ngã gục, bà ta vẫn còn chân chính chưa vượt qua ngày lành, làm sao có thể ngã gục được chứ!
. . . Không phải là bà vẫn còn có con gái Giai Khởi nữa hay sao?
Cho tới nay, bà đã tận lực nuôi dưỡng Lâm Giai Khởi trở thành một nàng công chúa nhỏ, giống như năm đó, cha mẹ đã đối đãi với Lâm Thanh Gia vậy. Mọi thứ mà bà đã cung cấp cho con gái đều phải là đồ tốt nhất; dùng phương thức yêu thương con gái quá độ, tựa như là bù lại những thứ đã từng là khuyết điểm của mình.
Rốt cục, con gái Giai Khởi của bà vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, trở thành hy vọng để cho bà tiếp tục sống sót về sau này.
Tháng tư, mùa gieo trồng hi vọng. Lê Lạc cùng Tạ Uẩn Ninh một khối lái chiếc xe bán tải đến Tây Sơn để tảo mộ. Sau đó lại vòng xuống đường, cho xe dừng lại bên lề đường nơi cô bị tai nạn ô tô năm ngoái, rồi cùng nhau xuống xe để. . . Trồng cây.
Tạ Uẩn Ninh cầm chiếc xẻng lớn, Lê Lạc cầm chiếc xẻng nhỏ. Ánh mặt trời chiếu rọi, gió nhẹ dập dờn. Tạ Uẩn Ninh nắm cái xẻng lớn đào một chiếc hố to. Lê Lạc thì ngồi ở một bên, cầm chiếc xẻng nhỏ xới xới cho đất tơi xốp.
Hai người cùng nhau đào đất làm việc, trồng xuống một gốc cây cây giống mới.
Cây giống mới này được trồng bên cạnh gốc cây Bách cổ thụ mà vào năm trước đã cứu cô một mạng. Cây Bách cổ thụ kia bị cô đâm vào làm cho bị cong ngả xuống. Sau này cây Bách cổ thụ ấy đã được công nhân bảo vệ nhổ trồng trở lại. Hiện tại cây Bách cổ thụ ấy lá cây lại đã xanh um tươi tốt, mang bộ dáng mạnh mẽ rắn rỏi của một cây cổ thụ.
Cây giống thuộc loại tốt lắm. Lê Lạc đi đến phía dưới cây Bách cổ thụ, ngửa ngửa cái đầu lên. Ánh mặt trời chiếu từ ngọn cây um tùm trút nắng xuống bên dưới. Giống như là cả thế giới đang dang rộng đôi bàn tay ấm áp với cô ấy. Hôm nay vào thời điểm cô và Ninh Ninh cùng nhau đi đến đây để trồng cây, ba ba Khiếu thú bảo với cô rằng, cô phải cảm tạ cái cây cổ thụ này thật tốt, vì nó đã cứu cô một mạng.
Chính là cô sẽ phải cảm tạ cái cây như thế nào thế nào đây? Chẳng lẽ cô lại phải cúi đầu để cảm tạ đối với nó hay sao? Lê Lạc đưa tay ôm lấy cái cây cổ thj kia, vừa thân thiết lại vừa khoái trá mở miệng nói với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, thày có thể chụp tấm hình cho em được không?"
Tạ Uẩn Ninh xoay người, giọng điệu vừa nhẹ nhàng lại vừa trong trẻo,