Editor: Mẹ Bầu
"Thương Vũ, là anh sao?"
Thời điểm Lê Lạc đẩy cửa ra, tay đặt ở tay cầm cánh cửa muốn thu thu lại, ánh mắt thoáng chần chờ. Thời điểm hỏi số phòng bao ghế lô, Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh đã hỏi thăm ông chủ của EL trước, biết được người ở trong ghế lô kia chính là Thương Vũ.
Ông ta nói là ngày hôm nay ông ta đặc biệt mời Tổng giám đốc Thương tới dùng cơm, rồi sau đó đã thu xếp một phòng ghế lô để cho Tổng giám đốc Thương nghỉ ngơi.
Ông chủ của EL là một người ngoại quốc, nói từng chữ nghe không rõ ràng, nhưng lại nhấn mạnh hai từ "đặc biệt". Nghe thật sự có chút kỳ quái.
Lê Lạc không thích Thương Vũ, thậm chí đối với Thương Vũ cô vẫn còn tồn tại mâu thuẫn cùng ý kiến rất lớn. Đột nhiên nghe ông chủ của EL báo cho biết, người ở trong ghế lô kia chính là Thương Vũ, Lê Lạc thực sự chút không tin. Cô nhìn sang phía Tạ Uẩn Ninh, anh đồng dạng cũng không thật tin tưởng.
Không tin, Thương Vũ lại có thể phát ra một cái tin nhắn nhàm chán như vậy, lại còn hẹn gặp mặt cô bằng cái phương thức có vẻ ngây thơ và nữ tính hóa như thế. Cho nên, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây? Ánh sáng nơi ghế lô chỉ lờ mờ. Thương Vũ đi giày Tây ngồi ở trong ghế sofa. Giữa tranh tối tranh sáng, gương mặt của ông vốn dĩ cực kỳ thâm thúy, thoạt nhìn có chút không thể phân biệt được rõ ràng.
Tiếp theo đó, Thương Vũ cũng gọi lại Lê Lạc một tiếng Thanh Gia, giọng nói nghe trầm trầm; ánh mắt quăng tới đầy vẻ mơ hồ, đối diện cùng cô một lát, rồi lại thu lại ánh mắt.
Từ khi Lê Lạc trở lại với thân phận Thanh Gia, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau, cũng là bằng phương thức như thế. Thân thể của Thương Vũ khó chịu dị thường, trong lòng ông có sự trào phúng cùng bất đắc dĩ vô tận. Ngoài ý muốn, cảnh tượng lúc này rất giống với tình cảnh của ông đối với Thanh Gia nhiều năm trước đây, đầy khát vọng cùng chấp niệm. Nhưng ông càng khát vọng thì lại càng là không chiếm được, thẳng đến khi biến thành một nốt ruồi đỏ ở trong lòng ông, cùng với một khối sương mù nhẹ nhàng tiến vào trong ánh mắt của ông.
Thương Vũ lại ngẩng đầu lên, phảng phất như muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù nhìn về phía Lê Lạc vậy. Lê Lạc đứng thẳng tắp ở trong tầm mắt của Thương Vũ. Ánh mắt của ông sạch sẽ thanh lãnh, tròng mắt như điểm chút nước sơn, hàng mi giống như dãy núi xa. Giữa ánh sáng chảy và bóng đổ vỡ, Thương Vũ phảng phất dường như đã trải qua hai mươi lăm năm phù du.
Hai mươi lăm năm trước, Thanh Gia xinh đẹp và sinh động đi tới bên ông, gọi ông bằng cái tên tiếng Anh: "Saint."
Cô nói với ông: "Saint, cám ơn anh đã cấp cho tôi một sự kinh ngạc."
Cô nói với anh: "Saint, tôi còn cần phải suy nghĩ một chút về việc trở thành bạn gái của anh."
Cô nói với ông: "Saint, tôi thật thất vọng