Ý thức lãnh thổ của anh Chu mạnh mẽ đến mức không thể phản bác. Chỉ vài câu thôi đã hoàn toàn bác bỏ sự thật “không quen biết”.
Thẩm Di trừng mắt, rõ ràng là anh đang vu oan giá họa cho cô. Nhưng anh lại có vẻ thản nhiên, ngồi xuống cạnh cô, tiện tay định lấy giúp cô bộ đồ.
Ngón tay thon dài của Chu Thuật Lẫm cầm lấy bộ đồ mà cô đã mặc hôm qua, nhưng khi định đưa cho cô thì động tác của anh hơi khựng lại, giống như anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lại xác nhận với cô: “Tối qua có bị bẩn không?”
“…”
Thái dương của Thẩm Di bỗng giật một cái.
Vẻ mặt anh nghiêm túc đến mức không ai có thể liên tưởng được trong lời nói của anh có bao nhiêu điều xấu xa.
Còn anh thì làm như không biết gì, đưa tay chọn một bộ đồ mới khác, sau khi lấy xong, anh cúi xuống hôn vào tai cô, thì thầm: “Mặc cái này đi, bộ này sạch.”
Thẩm Di cắn chặt môi, đôi má mịn màng ửng hồng.
Lời anh nói có câu nào là cô không hiểu chứ?
Thẩm Di lặng lẽ thò tay ra khỏi chăn lấy quần áo mặc vào, cố tình tránh ánh mắt của anh, không nhìn nụ cười hờ hững dưới đáy mắt anh.
Lúc rửa mặt, cô vô tình liếc thấy mình trong gương rồi đột nhiên sửng sốt, không khỏi đưa tay lên sờ môi.
Màu đỏ tươi rất rõ ràng.
Nhìn kỹ lại một lần nữa, những chuyện xấu xa đã làm tối qua e là đã quá rõ ràng. Nếu bị người khác nhìn thấy thì chẳng khác nào tự nhận tội.
……
Khi xuất hiện trở lại trước mặt mọi người, Thẩm Di vừa nói chuyện với người khác vừa vô thức ấn ngón tay vào khẩu trang.
Động tác rất vô tình, không ai phát hiện ra đầu ngón tay của cô hơi đỏ.
Khẩu trang che kín mít khuôn mặt, ngay cả đôi má đỏ ửng vì xấu hổ mà mất tự nhiên của cô cũng bị che khuất, không hề có chút khác thường nào.
Chu Thuật Lẫm mỉm cười, đứng bên cạnh cô, dáng vẻ phóng khoáng, kiêu ngạo và thản nhiên.
Thẩm Di không thèm nhìn anh.
Anh trông có vẻ rất gần gũi, tính tình cũng khá tốt, rất khác so với những gì mọi người tưởng tượng lúc trước. Cảm giác sợ hãi tự nhiên trước đây đối với anh đột nhiên giảm đi, khi ở chung với anh bọn họ cũng dần thoải mái hơn, cũng dám nói cười.
Còn anh thì làm như không có việc gì, cũng rất kiên nhẫn trò chuyện với họ. Sẽ lắng nghe nhiếp ảnh gia nói cười, sẽ nói vài câu chuyện phiếm với phó đạo diễn, thỉnh thoảng khóe môi cũng nở nụ cười.
Nói chung là Chu Thuật Lẫm rất được lòng mọi người ở đây.
Đoàn phim đều biết anh là người nhà của ai, cố ý đến đây để thăm ban.
Lúc sắp đi, Thẩm Di cũng trở về lều thu dọn đồ đạc. Đây là lều lớn của riêng cô, Chu Thuật Lẫm dựa vào cửa nhìn cô, thuận miệng hỏi: “Em nói xem, anh có giống như bị em bắt cóc không?”
Thẩm Di nghi ngờ mình nghe nhầm.
Cái gì?
Anh nói gì cơ!?
Cô nhịn anh đã lâu, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh Chu, giữa chúng ta là ai bắt cóc ai mới đúng nhỉ?”
Lúc ở trên giường, chẳng phải ‘người bắt cóc’ mới là người nắm quyền chủ động sao?
Nhưng anh nói “không đơn giản như vậy”, quả thực không hề đơn giản như vậy.
Mọi thứ như thể không có hồi kết.
Bên ngoài chuyển từ màn đêm đầy sao đến bình minh phía đông, bầu trời hé mở một quầng sáng nhạt, màu sắc loang lổ đẹp như tranh sơn dầu.
Chu Thuật Lẫm khẽ nhướng mày, cuối cùng không nhịn được mà bật cười khẽ.
Thẩm Di giũ một chiếc áo, gấp lại, khẽ hừ một tiếng.
Anh Chu quả thực rất vui vẻ.
……
Toàn bộ đoàn phim làm việc rất hiệu quả, thu dọn đồ đạc xong thì lên đường luôn, không nán lại trong rừng sâu thêm nữa.
Đến đây thì toàn bộ quá trình quay phim cũng sắp kết thúc. Công trình to lớn sắp được chấm dứt trọn vẹn.
Đoàn phim ra khỏi rừng sâu, lái xe về phía huyện. Vì số lượng người đông, công việc cũng nhiều, cho nên cần phải sắp xếp từ từ.
Chu Thuật Lẫm dẫn theo Thẩm Di đi trước một bước lên máy bay trở về Bắc Thành, có thể nói là rất vội vàng.
Đi đường nửa ngày, cộng thêm việc ngủ không đủ giấc, vừa lên máy bay Thẩm Di đã dựa vào người anh nghỉ ngơi.
Ngủ gà ngủ gật, không ngủ được ngon giấc.
Họ bị mất tín hiệu nên cả ngày không thể lên mạng, không biết rằng hôm qua bài đăng trên Weibo của các cô gái trong đoàn phim đã làm cõi mạng dậy sóng, độ hot tăng cao.
Đủ kiểu ghép đôi, đủ kiểu tiết lộ, ngay cả những người qua đường cũng bị thu hút không ít, xem rất say mê.
Chu Thuật Lẫm nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện với cô. Bởi vì tư thế này mà thoạt nhìn hai người giống như đang thì thầm thân mật. Trên máy bay có một cô gái trẻ đi ngang qua chỗ họ, vô tình liếc mắt nhìn, thấy quen quen thì không khỏi dừng chân. Ngay sau đó, cô gái không kìm được sự ngạc nhiên che miệng lại, có chút kích động thốt lên: “Anh rể?!”
Thẩm Di như bị chạm vào một dây thần kinh nào đó, vô thức kinh ngạc nhìn sang.
Chu Thuật Lẫm cũng khựng lại, có chút khó hiểu ngẩng đầu lên.
Bức ảnh bị tung lên mạng kia liên tục bị nghi ngờ, có người kiên định đứng về phía Vân Chi Sơn vẫn còn độc thân, có người nói là vấn đề góc độ, có người nói là bịa đặt lung tung, có người nói là ảnh chỉnh sửa. Tất nhiên cũng có một số người tin, thế là hai bên hỗn chiến, vô cùng náo nhiệt.
Cô gái này thì quả quyết đứng về phía chính nghĩa! Kiên quyết tin rằng bức ảnh đó là thật! Hơn nữa còn luôn mang theo đạn pháo chạy ở tuyến đầu, chiến đấu quyết liệt với kẻ địch.
Mới nãy lúc chờ lên máy bay, cô ấy còn đang gõ phím với tốc độ cực nhanh để chiến đấu, ngón tay như sắp xẹt ra lửa. Cho đến khi phải lên máy bay, cô ấy mới bất đắc dĩ tạm thời ngừng chiến.
Nhưng cô ấy không ngờ rằng mình sẽ gặp hai người này trên máy bay. Hiện tại nhân vật chính gây tranh cãi trên mạng đang ở ngay trước mắt cô ấy.
Nhìn dáng vẻ của hai người họ thì cũng có thể biết được chủ trương của cô ấy là đúng hay sai.
Đôi mắt cô ấy sáng hơn cả ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, ship couple thành công đương nhiên là không thể kìm nén được sự kích động. Kiểm chứng đúng là một chuyện, ghép đôi thành công lại là một chuyện quan trọng hơn!
Thẩm Di vô thức liếc nhìn Chu Thuật Lẫm. Cô cũng không biết tại sao bây giờ anh lại nổi tiếng đến mức có thể bị người ta nhận ra trên máy bay. Rõ ràng cô chưa từng để lộ anh trên mạng, những tin đồn ít ỏi xuất hiện trên mạng trước đó cũng đã bị chôn vùi từ lâu.
Cô gái nắm chặt tay, khẽ ho một tiếng, cố gắng kìm nén sự phấn khích. Nhưng sau khi nhận được cái gật đầu xác nhận của Chu Thuật Lẫm, cô ấy vẫn hít một hơi thật sâu.Thừa nhận rồi thừa nhận rồi! Vậy là thừa nhận rồi!Quả nhiên rất đẹp trai! Người thật còn đẹp hơn nhiều so với những bức ảnh chụp không rõ trên mạng!
Cô ấy mở to đôi mắt lấp lánh, nhìn họ với vẻ đầy mong đợi: “Chúng tôi tò mò về anh lâu lắm rồi! Luôn chờ Chi Chi công khai anh! Cuối cùng cũng gặp được người thật!”
Chu Thuật Lẫm mỉm cười dịu dàng, lại như có như không liếc nhìn Thẩm Di.
Thẩm Di: “…”
Cô gái cũng không làm phiền họ quá nhiều, sau khi bày tỏ sự phấn khích thì trở về chỗ ngồi trước, bước chân nhảy nhót như chú chim sẻ vui vẻ.
Thẩm Di có chút tò mò hỏi anh: “Trước đây không phải anh không vội sao?”
Kéo theo cả cô cũng không vội.
Chu Thuật Lẫm cười hờ hững: “Đã đến lúc phải có danh phận rồi.”
Thẩm Di không hiểu: “Là lúc nào?”
Anh không nói nhiều, cụp mắt xuống.
Lại là vẻ thần bí.
Chu Thuật Lẫm cố tình hạ giọng, cúi đầu hôn lên vành tai cô, cánh môi nhẹ nhàng cọ xát rồi nói một câu đầy ẩn ý: “Có danh phận rồi, sau khi ‘làm’ xong có phải nên chịu trách nhiệm không nhỉ?”
Từ góc độ của người khác thì bọn họ vẫn giữ khoảng cách lịch sự giữa hai người. Nhưng chỉ có Thẩm Di biết hơi thở của anh hoàn toàn áp vào người cô.
Người kiêu ngạo nhất lại nói ra những lời khiêm nhường nhất.
Người đàn ông này rõ ràng đang vô tình trêu chọc dây thần kinh của cô.
Trong lòng cô bị anh làm ngứa ngáy, không nhịn được nghiêng đầu hôn lên môi anh.
Chu Thuật Lẫm có hơi bất ngờ, nhẹ nhàng li3m cô một cái.
Trên lối đi hình như sắp có người đi tới. Thẩm Di nhạy cảm muốn rời khỏi môi anh, nhưng lại bị anh giữ chặt cằm, đầu lưỡi vói sâu vào bên trong, mạnh mẽ và trực tiếp khóa chặt người cô lại.
Thẩm Di không kịp né tránh, cũng không ngờ anh lại đột nhiên ra một chiêu như vậy. Cô nắm chặt tay, muốn lùi lại nhưng không thể lùi lại được, trong lòng như treo một con dao có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, trái tim bị bóp nghẹt.
Nhưng anh lại chẳng thèm quan tâm, chỉ mải mê cắn m út môi cô. Giọng nói nhẹ nhàng và hờ hững thoát ra từ kẽ môi: “Anh chỉ muốn tuyên bố chủ quyền thôi.”
Trái tim Thẩm Di run lên.
Bên cạnh đã yên tĩnh trở lại, tiếng bước chân cuối cùng dừng lại ở phía sau không xa.
…
Lúc Chu Thuật Lẫm bị nhận ra trên máy bay, Thẩm Di đã có chút nghi ngờ, bởi vì chuyện của họ không được công khai đặc biệt, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi là tình cờ.
Cho đến khi xuống máy bay, ánh mắt của mọi người trong sân bay đông đúc đổ dồn vào họ ngày càng nhiều.
Thẩm Di vô thức bóp chặt đầu ngón tay.
Một hoặc hai lần thì không đáng chú ý… Nhưng khi ánh mắt đan xen vào nhau nhiều hơn, cô mới phát hiện ra sự bất thường.
Chu Thuật Lẫm nắm tay cô, dẫn đường đưa cô ra khỏi sân bay, lên chiếc xe đến đón.
Tiếng bàn tán phía sau vẫn không ngơi nghỉ. Hôm nay bọn họ được chú ý nhiều hơn bình thường rất nhiều. Hình như tình hình không được đúng cho lắm.
Thẩm Di đoán già đoán non mở điện thoại ra, kết nối mạng. Tín hiệu trên núi quá kém nên đã lâu rồi cô không lên mạng.
Bây giờ trở về Bắc Thành, nhìn cảnh phồn hoa lướt qua ngoài cửa sổ xe, cô có cảm giác như đột nhiên từ xã hội nguyên thủy trở về xã hội văn minh.
—— Nhưng không ngờ trong khoảng thời gian bị mất kết nối ngắn ngủi, trên mạng đã ngập tràn sóng gió.
Thảo nào vừa rồi không ngừng thu hút sự chú ý, cho đến bây giờ những bài đăng liên quan đến họ vẫn nằm trong top đầu bảng xếp hạng tìm kiếm. Những người qua đường đến xem không dứt, Weibo của cô càng thêm náo nhiệt. Lượng người trước đây truy hỏi về ‘anh rể’ tăng không biết bao nhiêu lần, ào ạt kéo đến không thể cản lại được.
Thẩm Di không khỏi nắm chặt đầu ngón tay. Cô rũ mắt, tiếp tục lướt xem thông tin. Sau khi nhấp vào mục từ tìm kiếm, các bài đăng mới nhất trên Weibo vẫn không ngừng tuôn ra, náo nhiệt chưa từng thấy.
[Chị gái sao vẫn chưa xuất hiện! Chị có biết hôm nay em đã trải qua như thế nào không?]
[Đừng trốn nữa, Vân Chi Sơn, chị còn định giấu nữa à?]
[Anh rể, anh vẫn chưa theo đuổi được người ta sao? Em đợi hai người tuyên bố chính thức đến nỗi hoa cũng tàn rồi.]
[Bức ảnh bị chụp trộm ngày hôm đó thật sự là hai người đúng không! Thừa nhận đi, đứng ra thừa nhận đi, chúng ta đều là người một nhà, còn có chuyện gì mà em không thể biết chứ!]
[Mấy cư dân mạng này thực sự không đủ tiêu chuẩn. Đã bao nhiêu ngày rồi mà vẫn chưa có ai tìm ra danh tính của người này sao?]
Trước đây Thẩm Di rất ít khi lộ mặt, ngoài giới này ra thì cũng không được nhiều người chú ý, không ngờ lần này lại gây chấn động lớn, chỉ sợ rằng đã được nhiều người biết đến.
Thẩm Di nhanh chóng tìm ra nguồn gốc ——
Thì ra cô gái trong đoàn làm phim đã đăng một bài Weibo lên mạng, còn kèm cả ảnh, trực tiếp thổi bùng lại sức nóng đã tắt trước đó.
Từ sau sự kiện kính vỡ là cư dân mạng đã bắt đầu ghép đôi, cho đến bây giờ vẫn chưa dừng lại.
Trước đây không cho ghép đôi thì bọn họ sẽ lén ghép đôi. Để tránh bị dập tắt, bị phong tỏa, bọn họ đã đặt ra đủ loại mật danh khó hiểu mà chỉ họ mới hiểu, vẫn luôn trò chuyện sôi nổi trong âm thầm. Bây giờ đã ghép đôi thành công —— đương nhiên càng không cần phải nói.
Nhưng vị này trước đây quá bí ẩn, dù là thân phận hay vai diễn gì thì thế giới bên ngoài cũng gần như không biết được. Có vẻ là một nhân vật tầm cỡ nào đó không muốn để cho người khác biết được thông tin.
Những nhân vật như vậy thường sẽ khiến mọi người tò mò.
Và càng bí ẩn, càng đè nén sự tò mò của mọi người thì phản ứng sẽ càng dữ dội hơn. Sau khi vô tình bị vén một góc lên lại càng thu hút sự tò mò của vô số người.
Họ có thể không tò mò sao?
Hơn nữa, cặp đôi này thực sự có chút gì đó đáng để theo dõi.
Trước đó, dù phía trên có đè ép thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến việc một loạt fan CP mọc lên như nấm sau mưa.
Nhưng cư dân mạng thế hệ này cũng không phải dạng vừa. Có người đã dựa vào những bức ảnh được đoàn phim tung ra lần này để đào sâu tìm hiểu, thực sự đã có chút kết quả ——
Sau khi Chu Thuật Lẫm chính thức nắm quyền Chu thị, toàn bộ tập đoàn đã hoàn toàn nằm trong tay anh. Trước khi vào núi, tập đoàn đã công bố một thông báo chính thức về việc anh nhậm chức.
Và cư dân mạng đã tìm ra một bức ảnh trong thông báo đó: [Có ai thấy hơi giống không!!]
Dòng bình luận này đã nhận được khá nhiều phản hồi. Không phải không có những suy đoán khác, chỉ là suy đoán này có vẻ giống nhất.
Nhưng tân chủ tịch của Chu thị và Vân Chi Sơn dường như có chút khó liên quan đến nhau. Hai bên có chút khác biệt về thuộc tính, hơn nữa, chủ tịch của Chu thị cũng không phải là người mà họ có thể tiếp cận được.
Vì vậy, suy đoán này tạm thời bị gác lại.
Mức độ quan tâm trên mạng phát triển dữ dội hơn Chu Thuật Lẫm tưởng tượng. Anh đã hình dung sơ qua, nhưng không ngờ họ lại điên cuồng đến vậy.
Anh đã lướt qua tình hình trên hot search cũng như một số thông tin liên quan. Khi nhấp vào để xem bài đăng trên Weibo đã chia sẻ lại thông báo của Tập đoàn Chu thị, ánh mắt anh hơi khựng lại.
Đầu ngón tay khẽ chạm, nhấn vào nút chia sẻ, sau đó anh mở tài khoản chính thức ra, nội dung chỉ có một chữ: [Phải.]
Cùng lúc đó, xe dừng lại ở Lộc Viên.
Chu Thuật Lẫm quay sang nói với cô: “Em vào nghỉ ngơi trước đi.”
Cả ngày nay phải đổi nhiều loại phương tiện giao thông mới có thể từ trong núi sâu trở về Bắc Thành phồn hoa, Thẩm Di đã mệt mỏi không chịu nổi, cũng không còn tâm trí xử lý đủ loại thông tin trên mạng, cô đáp: “Được.”
Xuống xe, Chu Thuật Lẫm rất tự nhiên nắm lấy tay cô.
Cô đi ngủ còn anh thì nghe điện thoại của Phùng Dư. Trước khi Phùng Dư kịp hỏi về quả “bom tấn” mà anh đột ngột thả xuống, anh đã ngắt lời, ra lệnh: “Xử lý chuyện trên mạng đi.”
Chu Thuật Lẫm đứng trên tòa nhà cao tầng, nhìn xuống toàn bộ Bắc Thành.
Anh đã chờ ngày này, thực sự đã chờ rất lâu.
Trước đó anh nói đợi đã, cô hỏi anh đang đợi gì.
—— Đợi đến ngày anh không còn là một quân cờ dưới trướng Chu Phục Niên, đợi đến ngày quyền lực hoàn toàn nằm trong tay anh.
Đợi đến ngày anh chỉ là chính mình, cũng là đợi đến ngày anh đã đứng đủ cao.