Miếng ngọc bội đặt trong hộp gỗ kia sáng bóng óng ả, là một miếng ngọc trắng mỡ cừu chất lượng thượng hạng. Hiện tại trên thị trường rất khó tìm, giá trị cũng xa xỉ.
Phía trên có khắc một chữ, vốn cũng không có vấn đề gì. Nhưng chữ này có chút quen thuộc với Thẩm Di.
Cách đây không lâu cô còn ngẫm lại nó.
Nếu không, Thẩm Di đã nhiều năm chưa nghe lại chữ này cũng không thể liên tưởng anh với chuyện xưa ngay lập tức.
Cô lẳng lặng rũ mắt, vuốt v e miếng ngọc kia, cảm nhận được hoa văn của chữ kia đang thành hình dưới lòng bàn tay mình.
Viên.
Viên mãn, hay còn gọi là Di.
(*chữ Di trong tên nữ chính có nghĩa là đầy đủ,tràn đầy. Gần nghĩa với viên mãn: đầy đủ, trọn vẹn)
Tên của Thẩm Hàm Cảnh là do bố mẹ đặt, tên của cô là do tự cô quyết định. Năm đó cô vẫn nhớ rõ chữ này, cho nên đã chọn chữ “Di” làm tên.
Sao cô lại không quen được chứ?
Đó là nhũ danh của cô khi còn bé.
Lúc cô còn rất nhỏ, dì viện trưởng đã tặng cái tên đó cho cô.
Sau này khi trở về nhà rồi, Thẩm Bách Văn và Phù Lam vẫn hy vọng cô quên đi chuyện đã qua nên không nhắc lại nữa, cũng không có nhiều người biết, phạm vi nhỏ đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sau khi nhìn thấy miếng ngọc này, cô gần như lập tức chắc chắn rằng ngày đó mình không hề nghe nhầm, âm thanh mà anh nỉ non trong lúc say rượu kia đúng như những gì cô nghe được. Cũng có thể chắc chắn rằng sự che giấu và lảng tránh của anh không phải là ảo giác của cô —— Ngày đó anh cố ý không nhắc tới miếng ngọc, cả lúc ở văn phòng không cho cô xem ngọc nữa, mọi chuyện đều không phải không có nguyên do.
Nhưng làm sao anh biết được? Thân phận của anh là gì?
Dấu vết hoa văn trong tay khắc sâu rõ ràng.
Cô còn nhớ rõ vừa rồi dì Đồng nói với cô là anh mãi bận với công việc nên chưa tìm được bạn gái.
Cô vốn đã tin.
Nhưng bây giờ lại bắt đầu dao động.
Rất bận, nhưng năm nay anh đã ba mươi mốt tuổi rồi.
Có phải vì công việc bận rộn nên mới độc thân đến nay không?
Thẩm Di đột nhiên nhớ tới mối nghi ngờ mà anh đã gieo vào lòng mình —— anh rất thích cô.
Nhưng, tại sao anh lại thích cô như vậy?
Tình yêu sâu đậm như thế không thể nào tích lũy chỉ sau một đêm được.
Mà hiện tại, dường như cô đã tìm được lý do tại sao.
Chu Thuật Lẫm à Chu Thuật Lẫm.
Tại sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà anh lại thâm tình đến như vậy.
Cô nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, cảm nhận được hoa văn cấn vào lòng bàn tay mình.
……
Chu Thuật Lẫm gọi điện thoại cho Thẩm Di nhưng không ai bắt máy. Anh vừa thay quần áo vừa bảo Phùng Dư đi làm thủ tục xuất viện.
Người vốn đang nhàn nhã nằm dưỡng thương trong bệnh viện bỗng trở nên nhanh nhẹn, động tác sắc bén như gió, hoàn toàn không nhận ra được trên người đang có vết thương.
Bên ngoài đột nhiên đổ mưa to, nhiệt độ vừa mới tăng lên không lâu lại giảm xuống, gió lạnh thấu xương, làm rụng mấy bông hoa nhỏ vừa mới mọc trên cành.
Thẩm Di đi ra ngoài lấy bưu kiện chuyển phát nhanh, nhưng lại bị trận mưa này chặn giữa đường, vừa về đến nhà, cô nhìn thấy trên điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cô giật mình ngước mắt, nhìn thấy bóng dáng cao gầy mang theo cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo của Chu Thuật Lẫm đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Vai của chiếc áo khoác màu đen kia đã ướt đẫm nước mưa.
Đối diện với cô, bước chân nhanh nhẹn của anh thoáng chậm lại.
Thẩm Di tắt điện thoại di động, khẽ cắ n môi dưới. Khoảng cách này quả thật rất vừa vặn, cũng rất an toàn.
Ánh mắt sâu thẳm của anh rơi vào người cô. Trước kia Thẩm Di chưa từng giải thích quá nhiều, vì cô sợ bị lừa, nhưng bây giờ, cô khẽ nghiêng đầu, tựa như muốn đọc hiểu tất cả ẩn ý sâu xa trong đôi mắt anh, trong đó như đang chứa đựng rất nhiều bí mật.
Dì Đồng nói cô đi rồi, nhưng Chu Thuật Lẫm không ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy cô, bước chân không khỏi dừng lại. Mà sau khi kịp phản ứng, có thể là anh lo rằng nếu mình có động thái thì cô sẽ chạy mất nên mới khựng lại, hoặc cũng có thể là anh thật sự không dám cử động.
Giọng Chu Thuật Lẫm giống như đang đè nén thứ cảm xúc gì đó, có chút khàn khàn: “Em nhìn thấy rồi sao?”
Thẩm Di vẫn chưa nghĩ kỹ chuyện này, cũng không ngờ sẽ đối mặt với anh sớm như vậy.
Cô thành thật gật đầu, có thể là đã nhận ra điều gì đó từ bước chân nhanh nhẹn của anh, lại giải thích: “Vừa nãy em…. chỉ là đi lấy bưu kiện chuyển phát nhanh thôi. Họ không đưa tới cửa, phải đi ra cổng chính lấy.”
Yết hầu của Chu Thuật Lẫm hơi căng cứng, anh giật giật khóe môi: “Ừm.”
Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cô, khàn giọng hỏi: “Vậy tại sao em lại mang nó theo?”
Anh cho rằng cô muốn mang theo chứng cứ kia rời đi.
Như sợ anh giật lại, Thẩm Di nắm chặt đồ trong tay. Chất ngọc nhẹ nhàng, có thể cảm nhận được chút mát lạnh trong lòng bàn tay.
Cô chớp mắt: “Thì sợ anh lấy chứng cứ đi đó.”
Chu Thuật Lẫm nhìn cô.
Thẩm Di giơ tay lên, trưng chứng cứ ra: “Bằng chứng anh đã thầm mến em nhiều năm.”
Ánh mắt của Chu Thuật Lẫm vẫn bình tĩnh. Nhưng bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, càng lúc càng siết chặt.
Chu Thuật Lẫm đột nhiên nở nụ cười. Anh muốn đến gần cô, nhưng bị cô ngăn lại: “Anh đừng tới đây, cứ đứng đó nói chuyện là được rồi, đừng lại gần đây đụng tay đụng chân với em.”
Chu Thuật Lẫm nhướng mắt.
Đụng, tay, đụng, chân?
Sao lúc nào cô cũng có thể nói chuyện như thế nhỉ?
Anh nghe lời cô, không còn “hành động thiếu suy nghĩ” nữa.
“Từ lúc tông xe đến bây giờ đã mấy chục ngày. Chu Thuật Lẫm, anh biết em bao nhiêu năm rồi?”
Anh nhìn vào mắt cô, giọng nói trong trẻo: “Hai mươi năm.”
Trong lòng Thẩm Di thoáng chấn động. Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không có cách nào xem nhẹ được.
Hai mươi năm.
Suốt hai mươi năm ròng rã.
Cô nhìn anh chằm chằm, đầu hơi nghiêng sang một bên.
Vì sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà anh lại yêu cô sâu đậm như thế.
Tất cả đã rõ ràng.
Bởi vì anh đã một mình trải qua suốt hai mươi năm.
Thời gian không hề ngắn chút nào.
Thẩm Di cố gắng nuốt nước mắt đang dâng trào: “Chu Thuật Lẫm.”
Nghe cô gọi mình, Chu Thuật Lẫm vừa muốn đáp thì lại nghe thấy tiếng thứ hai. Sau một hồi khựng lại, anh giữ im lặng.
Sống lưng thẳng tắp trở nên cứng ngắc.
Cô nhớ lại rất nhanh, đoán được cũng rất nhanh, không cần anh phải nhắc nhở.
Khi còn bé anh sống cùng mẹ và ông bà ngoại, anh thích lấy theo họ Tạ hơn. Cho nên đã để lại trong trí nhớ của cô là họ của mẹ anh.
Nó giống hệt như tiếng búa rơi xuống.
Mọi thứ cũng được phơi bày ra ánh sáng.
Đôi mắt Thẩm Di khẽ run rẩy.
Rất khó để tưởng tượng được, thì ra là cố nhân, thì ra bọn họ đã queu nhau từ lâu.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ, anh Tiểu Tạ rất đẹp trai, anh là chàng trai đẹp nhất mà cô từng gặp. Từ khi bắt đầu quen biết anh cô đã rất thích anh, sau khi đi học xong cô cứ quấn lấy dì viện trưởng xin đi tìm anh chơi.
Lúc mới về nhà họ Thẩm cô còn thường xuyên nhắc tới anh Tiểu Tạ. Trong nhà có một cậu em trai, nhưng dù nhìn thế nào cô cũng thấy không đẹp trai bằng anh Tiểu Tạ.
Lúc được nhà họ Thẩm đưa về nhà, cô có để lại thông tin liên lạc của dì Tạ và anh Tiểu Tạ, lúc ấy cô còn hứa là sẽ thường xuyên quay về tìm anh. Nhưng sau đó gia đình cô hy vọng cô có thể quên đi quá khứ, cho nên cố tình không nhắc tới. Lúc cô muốn trở về cũng bị họ dỗ dành ngăn cản. Thời gian trôi qua, liên lạc cũng bị mất.
Những hình ảnh trong quá khứ đã phai mờ từ lâu, ký ức của cô về ngoại hình của anh cũng bị thời gian bào mòn.
Thẩm Di nhìn chằm chằm gương mặt anh, cố gắng xác nhận. Nhưng đúng là đã qua quá nhiều năm, cô không nhận ra được. Chỉ biết rằng anh vẫn là người cô cảm thấy đẹp trai nhất. Cô từng cẩn thận hôn lên gương mặt anh, yết hầu anh….
Nhiều năm không gặp, bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, cô không cần phải có chút cảm giác xa lạ nào.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông phản chiếu rõ ràng trong đồng tử của cô.
“Trước giờ anh vẫn biết đúng không?”
Chu Thuật Lẫm thành thật gật đầu, không giấu diếm nữa.
Thẩm Di đột nhiên hiểu được câu nói lúc trước của anh.
——Chẳng lẽ những điều tôi biết về anh đều là giả dối?
—— Những gì em thấy có thể không toàn diện, nhưng nó không hề giả dối.
Lúc ấy cô không suy nghĩ quá sâu, nhưng viên đạn lúc đó cho tới bây giờ mới trúng thẳng vào trán cô. Hẳn là cho đến giờ phút này, toàn bộ sự hiểu biết của cô về anh mới được coi là “toàn diện”.
Thẩm Di lẩm bẩm: “Ngày đó trong lúc say anh từng đọc nhũ danh của em một lần.”