Lời nói của Chu Thuật Lẫm đi kèm với hành động, ý tứ đã rõ ràng.
Thẩm Di sửng sốt.
Nhưng anh vẫn bình tĩnh nắm lấy tay cô, hướng dẫn cô khép các đầu ngón tay lại, từ từ đặt chiếc còng tay vào tay cô. Cô hơi nhướng mi lên, bắt gặp đôi mắt đen như ngọc của anh.
Cổ tay hai người chạm vào nhau, cô có thể cảm nhận được sự mát lạnh trên cổ tay anh.
Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng hôn cô: “Bây giờ em đã yên tâm chưa?”
Đặt chiếc còng tay vào trong tay cô, anh dường như đã trao hết quyền sinh tử vào tay cô, cho nên cô không cần phải lo lắng gì nữa.
Trái tim Thẩm Di như lướt trên đầu sóng, cô không thể tưởng tượng được tình huống sẽ thế nào nếu dùng nó trên tay anh. Cô cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác mọi việc hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Cô mơ hồ “ừm” một tiếng, khẽ xoa nó trong lòng bàn tay. Trong sự im lặng, có tiếng kim loại va chạm vào nhau, rất khẽ. Song bởi vì không sử dụng cho mình nên cô không còn cảm thấy hoảng sợ nữa.
Trước đây cô đã từng nghĩ anh quá đáng, nhưng bây giờ cô mới hiểu tại sao anh lại hào phóng đến vậy.
Chu Thuật Lẫm nhếch môi, đột nhiên nhàn nhã nói: “Có qua có lại —— anh chọn một thứ, em chọn một thứ, thế nào?”
Thẩm Di ngơ ngác ngước mắt lên: “Gì cơ?”
Đầu ngón tay anh đặt trên vai cô, từ từ kéo dây đai áo của cô lên rồi thả xuống, để lộ ra đôi vai trần và tấm lưng gầy trắng nõn, ánh mắt anh cũng tối sầm xuống.
“Trong chiếc hộp đó còn có váy ngủ.”
—— Còng tay cho anh, váy ngủ cho cô.
Thẩm Di dễ dàng nghe hiểu được ý anh. Hóa ra chiếc còng tay này không phải là chuyện ‘trên trời rơi xuống’, mà là một chuyện ‘có qua có lại’ nào đó…
Lúc này cô đã không còn nghĩ anh ‘hào phòng’ nữa.
Cô quay đầu đi muốn từ chối, nhưng anh đã hôn cô, nụ hôn này có chút vội vã, triền miên, không cho phép cô trốn tránh, lại thúc ép cô phải tuân theo.
Trong lòng Thẩm Di không khỏi ngứa ngáy, cô siết chặt đầu ngón tay.
“Anh thực sự định đeo nó à?”
Chu Thuật Lẫm thản nhiên gật đầu, chuyện anh đã đồng ý thì hiển nhiên rất đáng tin tưởng.
Thẩm Di cụp mắt suy nghĩ, trong đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh nước. Cô nắm chặt còng tay trong tay, không khỏi cảm thấy căng thẳng.
“Vậy anh, đợi một chút nhé?”
Khóe môi Chu Thuật Lẫm hơi cong lên: “Được.”
Trước khi đi thay đồ, Thẩm Di đeo còng tay cho anh trước.
Chu Thuật Lẫm chỉ cúi đầu, không có phản kháng: “Em không yên tâm đ ến vậy sao?”
Đầu ngón tay của cô hơi khựng lại, khóa nó lại: “Ừm.”
Lạch cạch một tiếng, hai tay anh đã hoàn toàn bị khóa lại.
Chu Thuật Lẫm khẽ cong môi.
Lúc này Thẩm Di mới yên tâm bước vào phòng thay đồ.
Chiếc hộp vẫn đang nằm ở đó một cách quang minh chính đại, vừa liếc mắt nhìn đã thấy rõ mọi thứ bên trong. Cô lấy một chiếc váy ra nhìn thử, im lặng hai giây rồi đặt xuống lại.
Cuối cùng, cô chọn kiểu dáng kín đáo nhất, chất liệu mềm mượt nhẹ như ánh trăng, tưởng như có thể tuột khỏi tay nếu không nắm chặt.
Lúc quay ra bên ngoài tìm anh, Chu Thuật Lẫm đang đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, áo sơ mi và quần tây đen, thanh lịch lại cấm dục. Nhưng cô biết bên dưới lớp vải đó là một thân hình cường tráng cùng những cơ bắp săn chắc và khỏe khoắn.
Căn nhà bên phía Lộc Viên này có bốn bức tường đều là cửa sổ sát đất, có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh ban đêm bên ngoài.
Đầu ngón tay Thẩm Di vân vê gấu váy, bỗng dưng thấy hơi lo lắng, muốn rút lui. Nhưng cô lại cảm thấy mình nên can đảm hơn một chút.
Thẩm Di bước rất nhẹ, cố gắng lặng lẽ đến gần anh.
Người đàn ông quay lưng về phía cô, cụp mắt xuống, tuy rằng đang đưa lưng về phía cô nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ khoảng cách phía sau.
Khi cô chỉ còn cách anh một bước, anh đột nhiên quay người lại, dưới sự kinh ngạc của cô ôm cô đến trước cửa sổ sát đất.
Chu Thuật Lẫm rũ mắt nhìn cô, thấy trên vai cô chỉ có hai sợi dây áo mỏng manh, để lộ ra đôi vai trắng như tuyết và tấm lưng thon gầy với xương b ướm cực kỳ xinh đẹp.
Tầm mắt anh bất giác dừng lại, ngạc nhiên trước vẻ đẹp kinh diễm.
Ánh mắt quá mức sắc bén và thẳng thắn của anh khiến Thẩm Di như cứng đờ. Sau đó anh khẽ nhắm mắt lại, sống mũi cao thẳng cọ sát vào sườn cổ cô, m út lấy làn da mỏng manh trên đó.
Đôi tay đã bị còng lại hơi nhúc nhích.
——Chiếc còng tay này quả thực rất hữu dụng, anh đã có thể cảm nhận được sự hạn chế trong cử động của mình.
Thẩm Di thầm nghi hoặc trong lòng, thắc mắc tại sao anh không trở về phòng, nhưng suy nghĩ đó chỉ lướt qua rồi thôi.
Tấm lưng mảnh khảnh và mịn màng của cô áp vào khung cửa sổ sát đất, ban đầu cô cảm thấy hơi lạnh, nhưng sự mát mẻ đó nhanh chóng tan biến dưới nhiệt độ cơ thể càng lúc càng tăng cao.
Giữa lúc nụ hôn triền miên quấn quýt, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn.
Hàng mi đen dài của Thẩm Di chợt run rẩy, cô mở mắt nhìn anh.
Chu Thuật Lẫm hôn lên khóe môi cô, xoay người cô lại.
Pháo hoa nổ tung trên bầu trời.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.
Ngay sau đó, từng đóa pháo hoa lộng lẫy lần lượt nổ tung trên bầu trời, nối tiếp nhau nở rộ.
Ánh sáng lung linh, vẻ đẹp chạm tới đáy mắt khiến người ta không khỏi run rẩy.
Một màn bắn pháo hoa đẹp như trong mơ.
Chu Thuật Lẫm cúi xuống hôn lên tai cô, thì thầm: “Ăn mừng.”
Thẩm Di còn đang đắm chìm trong màn pháo hoa bất ngờ này bỗng dưng bừng tỉnh, nhận ra đây là sự sắp đặt của anh.
Không chỉ mỗi cô thấy sửng sốt mà người ở Bắc Thành lúc này cũng không khỏi cảm thán. Bọn họ đổ xô ra ngoài trời hoặc ban công để xem màn pháo hoa bất ngờ nhưng lại khiến người ta kinh ngạc này.
Sau khi pháo hoa kết thúc, người dân trong cùng thành phố nhanh chóng lên mạng đọc tin tức.
[Mẹ kiếp! Sao đột nhiên lại bắn pháo hoa?! Là ai đã bắn màn pháo hoa này! Là vị tổng tài nào đang dỗ dành cô vợ bé bỏng của mình?! Tôi và các NPC khác là may mắn được xem ké đúng không? ]
[Rầm rộ như thế là vì để ăn mừng chuyện gì sao?]
[Tôi nghĩ đến lễ trao giải vừa kết thúc, hehe, tối nay tôi đã gặp vợ của tôi rồi! Cô ấy rất xinh đẹp TvT]
[Trong toàn bộ lễ trao giải, ba chữ “Vân Chí Sơn” chính là sức nặng.]
[Tôi muốn hỏi lầu trên một câu, bạn biết được tin tức gì về ‘anh rể’ rồi sao?]
[Tôi đã xem buổi phát sóng trực tiếp! MC đã hỏi rồi! Nhưng cô ấy không đưa ra câu trả lời cụ thể! ]
[Được rồi, tránh né cũng tương đương với thừa nhận. Theo như lời đồn thì Vân Chí Sơn đã thừa nhận mối quan hệ của mình rồi!
[Nói trắng ra thì hình như tôi đã nhìn thấy cô ấy sau buổi biểu diễn, cô ấy đi cùng một người đàn ông. Không biết đó có phải là anh rể mà bạn đang nói đến không?]
[!!!!]
[Tôi nhìn thấy rồi! Ngoại hình vô cùng ưu tú! Vừa nhìn một giây đã như rơi vào bể tình! Nhưng anh chàng đẹp trai này có hơi lạnh lùng… Lúc lén nhìn kỹ một lần nữa, tôi xin thề là chỉ nhìn kỹ một chút thôi! Nhưng xém chút nữa tôi đã bị dọa khóc!]
Sự náo nhiệt trên mạng không thể làm phiền đến hai con người ở Lộc Viên.
Ở Bắc Thành không thể tùy ý bắn pháo hoa. Thẩm Di không biết anh đã chuẩn bị bao nhiêu cho màn bắn pháo hoa này.
Một bữa tiệc thịnh soạn như vậy lại được bí mật bày ra cho cô, vô cùng hoành tráng và trang trọng.
Ăn mừng sau khi đoạt được giải thưởng diễn ra tự nhiên như một lẽ đương nhiên. Nhưng đằng sau đó là sự trân trọng và quý mến.
Sự rực rỡ nở rộ trong mắt cô, cho đến khi toàn bộ màn pháo hoa kết thúc, trong đôi mắt cô vẫn lung linh như làn nước lấp lánh.
Thật sự rất khó để tưởng tượng, tối nay anh không chỉ trực tiếp đến dự lễ trao giải của cô mà còn tổ chức một buổi lễ ăn mừng long trọng như vậy.
Niềm vui đạt được giải thưởng được nhân lên gấp bội. Dường như đến tận bây giờ, mọi bất ngờ của tối nay mới thực sự kết thúc.
Những tia lửa cuối cùng của pháo hoa tiêu tan trên bầu trời.
Chu Thuật Lẫm lặng lẽ cùng cô ngắm nhìn toàn cảnh, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp: “Di Di.”
“Không cần thuyền cũng có thể vượt qua hàng ngàn ngọn núi.”
Thẩm Di khẽ chớp mắt, một giọt nước mắt trượt dài trên gò má.
Nhưng giọt nước mắt này rơi quá đột ngột, nhịp tim loạn xạ đập dữ dội trong lồ ng ngực.
Cô luôn bị gò bó, trói buộc, muốn có được ‘chiếc thuyền’ đó thực sự rất khó khăn.
Về mặt tình cảm, sở dĩ cô gặp khó khăn trong việc thể hiện cảm xúc là do từ nhỏ cô đã nhận được quá ít tình thương. Thế nên tuyến tình cảm cằn cỗi và hoang vắng như thế tất nhiên cũng có lý do của nó.
Cho nên, anh hy vọng rằng cô sẽ không bao giờ cần thuyền để vượt qua hàng ngàn ngọn núi nữa. Cũng đừng bao giờ bị ràng buộc bởi chính mình, đừng vì người khác mà khép kín mình lại.
Thẩm Di đột nhiên sửng sốt. Cô không biết anh đã đọc hiểu được bao nhiêu mới có thể dùng lưỡi dao sắc bén cạo hết chất độc trong xương tủy của cô như vậy.
Anh kéo cô lại gần, hôn cô trong nước mắt.
Tay anh bị còng, tay cô thì không.
Cô kiễng chân lên, vòng tay qua cổ anh.
Cánh tay cô siết chặt, ôm lấy anh.
Thẩm Di ngoan ngoãn thừa nhận với anh một chuyện: “Giải thưởng em đoạt được tối nay là giải thưởng cho cuốn sách mới. Nó khác với những tác phẩm trước đây của em ở chỗ được bổ sung rất nhiều tuyến tình cảm. Anh Chu, cảm hứng của em có liên quan đến anh đấy.”
Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô đột nhiên siết chặt.
Cuối cùng vì không thể kiềm chế được nữa, anh nắm lấy cằm cô, hôn cô không rời, động tác mạnh mẽ và quyết liệt.
Mặt biển vừa yên tĩnh lại dậy lên những đợt sóng lớn.
Câu nói này dường như còn có sức sát thương gấp mấy lần lời nói an toàn mà anh dụ dỗ cô lần trước.
Anh cho rằng cô quả thực đã tự nhận thức được trước khi còng tay anh lại.
Khi sợi dây áo mỏng manh tuột xuống, sự tỉnh táo của anh gần như đã sụp đổ. Cổ tay như đang vật lộn với thứ dụng cụ đó, nhưng anh không hề quan tâm đ ến vết siết chặt, mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh.
Hoàn toàn không có thời gian để quay về phòng ngủ.
Yết hầu nhô cao lăn tròn, anh mạnh mẽ hôn cô, dần dần mất kiểm soát.
Sau lưng cô là thành phố nhộn nhịp và màn pháo hoa hoành tráng vừa kết thúc trên bầu trời bên ngoài.
Chân cô như mất hết sức lực, khó có thể đứng vững được nữa.
Cuối cùng cũng trở về phòng.
Dù chỉ là hôn môi nhưng cũng không thể trong sáng được.
Chu Thuật Lẫm dùng ánh mắt đen tối nhìn cô, ngồi ở đầu giường hỏi ý kiến của cô: “Muốn mở khóa cho anh chưa?”
Thẩm Di cắ n môi dưới, lắc đầu.
Anh thản nhiên dang rộng hai chân, hàm răng Thẩm Di cọ nhẹ vào môi trong, tự giác ngồi lên người anh.
Cô hơi nghiêng đầu tới hôn anh, tự mình thực hiện một cách vụng về.
Từ từ thúc đẩy, xúc tiến.
Chu Thuật Lẫm hít sâu một hơi, để mặc cô đùa giỡn mình với một cường độ không đau không ngứa. Chiếc váy ngủ này đương nhiên cũng không quá bảo thủ, cổ áo rất thấp, thấp đến độ anh chỉ cần cúi đầu là có thể ngậm trọn vào miệng.
Các cạnh của còng tay rất tròn, nhưng vẫn để lại trên cổ tay anh một vòng vết bầm tím, cũng không biết anh đã dùng bao nhiêu lực.
Chịu đựng đến phát đau.
Anh lại hỏi một câu, giọng khàn khàn hơn trước: “Mở khóa nhé?”
Thẩm Di không hề tự nhận thức được kỹ năng của mình, tiếp tục lắc đầu.
Chu Thuật Lẫm càng ngày càng thở sâu.
Anh hoài nghi rằng hôm nay anh sẽ phải chịu đựng đến phát điên.
Lần trước mới chỉ làm một lần, chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng chuyện gì nên làm cũng đã biết.
Thẩm Di cắn môi, tự mình thực hiện.
Cô cho là mình sẽ làm tốt, hành động cũng không hề vội vàng. Nếu cảm thấy hơi khó thì sẽ từ từ hòa hoãn lại.
Trên trán Chu Thuật Lẫm gồ lên những đường gân xanh.
Cuối cùng, vì không nhịn được nữa, anh đột nhiên quay người lấy chìa khóa ở đầu giường rồi nhanh chóng mở khóa ra.
Lạch cạch một tiếng, chiếc còng tay rơi xuống đất.