Lúc cô tắm rửa xong đi ra, Chu Thuật Lẫm đã thức dậy, đứng tựa ngoài phòng tắm, hình như là đang chờ cô.
Phần tóc trước trán buông xõa tùy ý, tư thái lười biếng nhàn tản. Anh đã thay sang bộ đồ ngủ màu xanh đậm, bộ tối hôm qua đã bẩn.
Ngoại hình của người đàn ông này cũng thật sự rất xuất sắc. Là hình tượng quý công tử cao quý lạnh lùng tao nhã.
Thẩm Di mặc áo choàng tắm, đầu ngón tay dừng lại ở thắt lưng bên hông.
Chu Thuật Lẫm đưa tay ôm cô vào lòng, giọng nói cũng mang theo vẻ lười biếng: “Em có mệt không?”
Anh không giấu được vẻ thỏa mãn, còn có chút vui sướng, đứng ở nơi đó ung dung thư thái.
Ký ức đêm qua không hề mất đi. Niềm vui sướng dâng trào trong lồ ng ngực lúc này không biết là bắt nguồn từ việc tối qua đã được nếm thử mùi vị, hay là từ sự kiên định trong lựa chọn của cô.
Sự lựa chọn mà anh luôn để ý đó đã hoàn toàn bị đánh bại.
Anh cũng không quên từng lời cô nói tối qua.
Khóe môi cong lên một độ cong nhẹ, anh cảm thấy dường như cô đến để thu phục anh, dễ dàng thống trị trái tim anh.
Khí chất thành thục của người đàn ông trưởng thành tự động hấp dẫn được người khác, Thẩm Di lại bất giác nhớ tới tối hôm qua, lông mi cong dài khẽ run lên.
Cô cụp mắt nhìn tay anh, không nhịn được cắn vào hổ khẩu* của anh một cái, lực còn khá mạnh. Chu Thuật Lẫm rít khẽ một tiếng, nhưng cũng chỉ nhíu mày, để mặc hàm răng cô cắm sâu vào da thịt mình.
(*hổ khẩu: khu vực nối liền giữa ngón trỏ và ngón cái.)
Cô cắn càng lúc càng nặng, cho đến khi vết răng sắp rỉ máu mới từ từ buông ra.
Khóe mắt còn ửng hồng quyến rũ.
——ai bảo anh cứ dụ dỗ cô.
——ai bảo anh quá đáng như vậy.
Cái đó mà gọi là “chỉ sâu hơn một chút” sao?
Chu Thuật Lẫm nhếch môi, cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai trắng nõn của cô.
Trái tim Thẩm Di thoáng run rẩy, không khỏi nhớ tới tối hôm qua, khi ấy đầu ngón tay cô hết nới lỏng lại bấu chặt lấy tấm chăn, tuyệt vọng vì không nắm bắt được.
Thẩm Di nhẹ nhàng nuốt nước bọt, nói với anh chuyện mình muốn đi công tác.
Còn tưởng rằng anh sẽ hỏi có phải chuyện bên phía Thẩm thị không, nhưng anh chỉ cúi đầu nhìn cô, gật đầu, hỏi về chuyến công tác.
Biết chỉ là một quận khác, nhưng khi nghe cô muốn đi tới ba ngày, người đàn ông khẽ nheo đôi mắt phượng.
Thẩm Di lặng lẽ rũ mắt, tránh ánh mắt của anh, như thể làm như vậy sẽ tránh được mọi sự soi mói.
Chu Thuật Lẫm nhàn nhã nhếch môi.
Tốt lắm.
Ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ vào eo cô: “Khi nào thì đi? Anh tiễn em nhé?”
Lần ‘tiễn’ này thậm chí còn không cần đi máy bay hay tàu cao tốc mà chỉ cần lái xe. Thật sự là một chuyến công tác nhẹ nhàng vui vẻ.
“Ồ.” Cô ngượng ngùng nói, “Lát nữa trợ lý sẽ tới đón em.”
Phần “ngượng ngùng” này có thể là bắt nguồn từ việc cô cũng biết làm như vậy không hay lắm.
Trên đỉnh đầu im lặng giây lát. Trái tim cô cũng thấp thỏm theo, giống như những tính toán trong lòng bị vạch trần vậy.
Chu Thuật Lẫm trầm ngâm một lúc lâu rồi chầm chậm cầm cổ tay cô, nhướng mí mắt: “Sao vậy, vừa mới ngủ xong đã muốn bỏ chồng rồi à?”
Giống như một người chồng bị bỏ rơi đầy oán hận.
Nhưng trên cổ tay cô vẫn còn những vết đỏ, không chỉ là cổ tay trắng mịn mà còn có phần thắt lưng và mắt cá chân.
Ánh mắt Thẩm Di đảo quanh, nhẹ nhàng nói: “Chỉ ba ngày thôi. Có chút việc quan trọng nên em không thể không đi.”
Anh gọi một tiếng: “Thẩm Di.”
Vừa lúc di động của cô vang lên cắt ngang lời của anh, Thẩm Di đi tìm di động.
Ấn đường của người đàn ông khẽ nhăn lại.
Là cuộc gọi của trợ lý, cô ấy đã tới dưới lầu. Thẩm Di vội vàng thu dọn hành lý rồi đi ra ngoài.
Chu Thuật Lẫm yên lặng nhìn cô, ngẫm lại tối qua mình đã có bao nhiêu quá đáng.
Chắc là đã dọa cô sợ hãi.
Ánh mắt anh dõi theo cô đi vào phòng thay đồ, như có điều suy nghĩ. Món quà lần trước bạn cô tặng hình như vẫn còn bị cô cất kỹ.
——
Thẩm Hàm Cảnh đóng kín cửa nhà mấy ngày liên tiếp không ra ngoài, tựa như cách ly với thế giới.
Từ ngày quản lý của cô ta đóng cửa rời đi thì không còn ai tới nhà cô ta nữa.
Biết trên đầu mình đang treo một con dao có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cô ta cũng bất cần, mặc kệ tất cả. Chỉ chờ vụ án tiến hành, chờ bị tìm ra.
Hôm nay lại tiếp đón một vị khách đã lâu không gặp.
Khi chuông cửa vang lên, cô ta khẽ nhíu mày, chần chờ nhìn về phía cửa.
Nhanh vậy sao?
Hay là, là người trong đoàn đội của cô ta?
Chuông cửa vang lên liên tục, Thẩm Hàm Cảnh c ắn môi dưới, chân trần giẫm lên sàn nhà đến xem thử là ai.
Không ngờ lại là một người mà cô ta chưa từng nghĩ tới.
Cô ta thoáng khựng lại, chuông cửa lại liên tục vang lên như đòi mạng.
Thẩm Hàm Cảnh cắn chặt môi đến trắng bệch, nắm chặt cửa, hít sâu một hơi rồi mở cửa ra.
Cô ta không biết tại sao Chu Diệc Hành lại tới tìm mình.
Người đàn ông này vừa cao quý lại ngạo mạn, trong số những người thuộc thế hệ này trong giới thì anh ta rõ ràng rất nổi bật.
Trước kia khi còn là con trai một của nhà họ Chu, không biết có bao nhiêu ánh mắt đã dõi theo anh ta. Có thể chỉ là chơi đùa một chút, nhưng ở trong giới này điều này lại rất bình thường, anh ta như thế đã là rất tốt rồi.
Trước kia cô ta thật sự rất ghen tị với Thẩm Di, nếu không cũng sẽ không ở sau lưng giở lắm trò như vậy.
Ánh mắt Thẩm Hàm Cảnh lóe lên.
Không ai biết rằng ngay cả Lạc Sa cũng là do cô ta dụ dỗ đến tiếp tận anh ta. Tất cả những gì xảy ra sau đó cũng đúng như cô ta mong muốn. Nhưng điều duy nhất mà cô ta không ngờ được chính là sự xuất hiện của Chu Thuật Lẫm.
… Nếu như bị Chu Diệc Hành biết, chắc chắn anh ta sẽ gi ết chết cô ta mất.
Nhưng anh ta không thể nào biết được.
Thẩm Hàm Cảnh nhắm mắt lại, không suy nghĩ nhiều nữa.
Trên mặt cô ta không có tí huyết sắc nào, còn mặc một bộ váy trắng, thoạt nhìn rất yếu ớt. Cô ta khẽ nhếch khóe môi, cố gắng chào hỏi.
Chu Diệc Hành lại làm như không thấy, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Anh ta là người thừa kế của nhà họ Chu, một khi đã nghiêm nghị thì sự áp bức đó có thể khiến cho người ta gần như không ngẩng đầu lên được.
Thẩm Hàm Cảnh cuối cùng cũng ý thức được tính cách của anh ta không hề thiện lành chút nào.
Quả nhiên, một giây sau đã nghe anh ta mở miệng ——
“Giỏi tính toán quá nhỉ? Ai cho cô lá gan tính kế với tôi vậy?”
Anh ta vốn không định đích thân đến, nhưng ai ngờ người phụ nữ này không trả lời bất cứ cuộc điện thoại nào.
“Chưa ai nói cho cô biết là chọc giận tôi rồi sẽ nhận được kết cục thế nào sao?” Giọng Chu Diệc Hành lạnh lẽo như băng.
Đồng tử Thẩm Hàm Cảnh chợt co rụt lại, trong lòng chùng xuống: “Không, không phải…”
Lúc này ở trong mắt Thẩm Hàm Cảnh anh ta không khác gì Diêm La, cô ta run rẩy đến mức hai hàm răng va vào nhau cầm cập.
Chu Diệc Hành dường như không muốn lãng phía quá nhiều thời gian với cô ta, nghiêm túc rũ mắt nhìn đồng hồ đeo tay rồi thuận miệng nói: “Tôi biết cô đã vướng vào một vụ kiện. Tôi cũng không ngại để danh tiếng của cô bị hủy hoại hoàn toàn đâu.”
Anh ta nói chuyện rất bình tĩnh, quả thật giống như Tu La Địa Ngục.
“Chu Diệc Hành!”
“Lần sau trước khi muốn giở trò với tôi thì phải cân nhắc đến việc sẽ có một ngày như hôm nay!” Anh ta rũ mí mắt, vẻ mặt thản nhiên, “Thẩm Hàm Cảnh, là cô tự tìm đường chết.”
Thật là ngây thơ, cho rằng anh ta sẽ không tính toán sao?
Cả người Thẩm Hàm Cảnh phát run, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm anh ta: “Cho dù không có tôi thì Chu Thuật Lẫm cũng sẽ không để anh yên đâu! Hơn nữa, rõ ràng là anh cắm sừng cô ta trước mà!”
Cô ta chỉ là đang ‘đổ thêm dầu vào lửa’ vào sự lựa chọn của anh ta, tại sao bây giờ lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô ta chứ!
“Vậy thì sao?” Chu Diệc Hành không định buông tha, ánh mắt lạnh lẽo, “Dù là vậy thì cô cũng không được động vào cô ấy.”
Dứt lời, anh ta xoay người rời đi.
Kiêu căng ngạo mạn.
Cho tới bây giờ anh ta luôn là nhân vật mà cô ta không thể chạm tới. Nhưng Thẩm Di lại dễ dàng có được trong tầm tay.
Cảm xúc của cô ta như bị dồn nén đến cực điểm, sau khi anh ta đi được vài mét, cô ta đứng đằng sau không nhịn được cất cao giọng nói: “Thẩm Di thật sự rất may mắn, dù đã kết hôn rồi nhưng vẫn có thể khiến anh phục tùng như một tay sai!”
Chu Diệc Hành liếc mắt nhìn lại, ánh mắt vẫn lạnh lùng, không bị chọc giận như cô ta mong muốn.
“Liên quan gì đến cô.”
Anh ta sải bước rời đi, Thẩm Hàm Cảnh hoàn toàn xụi lơ tựa vào tường.
Người biết cách chơi đều biết thủ đoạn của Chu Diệc Hành có thể sẽ hời hợt hơn một chút, nhưng anh ta có thể đánh trúng vào điểm yếu của cô ta.
Trở lại xe, Chu Diệc Hành nhận được điện thoại của trợ lý.
Chu Phục Niên đã bắt đầu thoái vị, anh ta và Chu Thuật Lẫm lại xảy ra tranh chấp.
Anh ta tựa lưng vào ghế, nheo mắt lại.
Từ khi nào mà tất cả những thứ anh ta không cần tranh đoạt nhưng vẫn có thể nắm chặt trong tay trước đây lại bắt đầu đòi hòi anh ta phải suy nghĩ chu đáo, thậm chí còn không dám nói mình sẽ nắm chắc được mấy phần?
….
Vụ án của Thẩm Hàm Cảnh đang được tiến hành, nhưng chuyện này chưa có tiến triển cụ thể, công ty của Thẩm Hàm Cảnh vẫn đang cố gắng hết sức để che giấu và trấn áp.
Không ngờ rằng chỉ sau một đêm nó đã bị vạch trần một góc, rồi ngay sau đó nhanh chóng lan truyền toàn bộ internet.
Từ các hot search đến các tài khoản marketing lớn, cứ như thể tất cả những hạn chế trước đây đột nhiên được giải phóng.
Đối thủ của Thẩm Hàm Cảnh ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra phía sau.
——
Sau khi Thẩm Di đi, Chu Thuật Lẫm có gửi cho cô vài tin nhắn.
Anh ở bên này mở mấy cuộc họp, đến buổi tối nhìn qua khung tin nhắn mới phát hiện tất cả đều là đá chìm biển rộng.
Người đàn ông nheo mắt lại, nới lỏng cà vạt rồi gọi điện thoại cho cô.
——không nhận máy.
Hay lắm, đi công tác cùng một thành phố nhưng bây giờ lại ‘bận’ đến mức như biến mất khỏi thế giới.
Anh xoay chiếc di động trong tay vài vòng, mặt mày ẩn trong bóng tối khó có thể thấy rõ được biểu cảm.
Giây lát sau, Chu Thuật Lẫm gửi tin nhắn cho Lục Khởi: [Gần đây bên cậu có hoạt động gì không?]
Bình thường cô ít khi bận rộn chuyện Thẩm thị. Nếu như anh không biết cô là Vân Chi Sơn thì chắc có lẽ sẽ không dò được tung tích của cô.
Lục Khởi hóng hớt không sợ lớn chuyện, trực tiếp chụp một tấm ảnh gửi lại.
Với tư cách là nhà tài trợ cho sự kiện lần này, anh ta cũng có mặt ở hiện trường ngày hôm nay.
Trên tấm ảnh, Thẩm Di ngồi đối diện với một người đàn ông, hai người đang trò chuyện rất vui vẻ.