Chu Thuật Lẫm nén lại hô hấp, cuối cùng hít một hơi thật sâu, vươn tay ôm cô vào lòng.
Thang máy đang đi lên, anh ép cô vào người mình, càng gần càng tốt, để cô tự mình cảm nhận được trạng thái nào đó.
Mười phút chắc chắn là không đủ. Anh không biết được tâm trạng lúc đó của mình như thế nào, chỉ biết dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa rồi mặc áo choàng tắm vào, vẻ mặt nặng nề.
Chu Thuật Lẫm cụp mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp gần như không nghe được: “Vẫn chưa ra được.”
Anh đang ám chỉ điều gì hay phải giải quyết như thế nào, Thẩm Di đều hiểu rõ.
Anh vốn không có ý định nhắc đến chuyện này, nhưng không ngờ cô lại “quan tâm” như vậy.
Sự táo bạo của Thẩm Di chẳng là gì khi ở trước mặt anh, cô dễ dàng bị anh phản công.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, không khỏi c ắn môi dưới, nhớ tới chuyện vừa rồi bị gián đoạn, sống lưng thoáng cứng đờ.
Nhưng Chu Thuật Lẫm chỉ nhìn cô thật sâu, không hề có động tác gì. Như thể anh không hề để ý đến những điều đó, không quan tâm đ ến chuyện thể xác, chỉ tập trung vào một nơi khác.
Thẩm Di nhìn vào mắt anh, dường như đọc được nỗi hoảng sợ trong đó. Cô ngừng trêu chọc anh, vươn tay ôm anh, vùi mình vào lòng anh rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chu Thuật Lẫm, anh đang lo lắng chuyện gì vậy?”
“Em đã từng nghiêm túc suy nghĩ rồi.” Giọng của cô không quá nhanh, nhưng lại tác động đến mọi dây thần kinh trong trái tim anh. Cô cúi đầu nắm lấy tay anh, đan các ngón tay vào nhau giống như cách anh thường làm, cong môi cười nói: “Em chọn anh.”
Giữa anh và Chu Diệc Hành, cô đã sớm đưa ra sự lựa chọn.
Cô không hề do dự, cũng chỉ đưa ra một lựa chọn duy nhất này.
Giọng điệu của cô chắc chắn và vang dội.
Thẩm Di kiễng chân, ghé sát vào tai anh, tựa như muốn quyến rũ anh: “Quên anh ấy, chỉ cần anh.”
Câu nói này dường như vẫn còn vang vọng trong đầu anh một thời gian rất dài.
Anh nghĩ, cô chắc hẳn là một yêu tinh. Một yêu tinh đến để thu phục anh.
Rõ ràng anh phải tự tin và bình tĩnh. Người thiếu tự tin như vậy không phải Chu Thuật Lẫm anh.
Nhưng không biết có phải là bị men rượu ảnh hưởng hay là rượu đã bộc lộ sự thật sâu sắc nhất trong bản chất con người không —— vừa rồi anh đã rất lo lắng.
Lo lắng cô sẽ bị Chu Diệc Hành thuyết phục.
Lo lắng mọi lời giải thích trước đây của anh đều bị Chu Diệc Hành lật ngược.
Anh cúi đầu xuống, tự cười bản thân. Thế nhưng mọi nếp gấp trong trái tim anh đều được cô gái của anh xoa dịu, làm phẳng đi.
Anh bị cô giữ chặt trong tay.
Nỗi băn khoăn trước đó cũng được lời nói của cô đánh tan.
Khi cửa thang máy mở ra, Chu Thuật Lẫm dứt khoát bế cô lên đi vào trong nhà. Thẩm Di treo mình trên người anh, nhẹ như một món trang sức.
Cô vẫn chưa quên vị thần trong sáng say xỉn vừa rồi. Nếu Chu Diệc Hành không đột nhiên gọi điện đến, anh cũng sẽ không trở nên khác thường như vậy.
Cô nhếch môi, ôm lấy cổ anh, cố gắng dỗ dành: “Tối nay anh uống say rồi, có muốn đi ngủ sớm không?”
Chu Thuật Lẫm cụp mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn cô: “Anh tỉnh rượu rồi.”
Chuông báo động nguy hiểm vang lên to hơn lúc nãy.
Dù có say đến đâu thì anh cũng đã tỉnh rồi.
Nếu còn không chịu tỉnh, chẳng lẽ anh định để Chu Diệc Hành cạy lại góc tường* mà anh khó khăn lắm mới cạy được sao?
(*cạy góc tường: giành lấy người yêu hoặc vợ của người khác.)
Sau khi vào nhà, cánh cửa bị đóng sầm lại.
Cùng lúc đó, Thẩm Di bị anh đè vào cửa, còn chưa kịp phản ứng lại thì khóe môi đã bị cắn m út. Bão tố đến nhanh và dữ dội đến nỗi cô không khỏi ‘ưm’ một tiếng đầy k1ch thích.
Anh cởi áo len của cô ra, sự đụng chạm quen thuộc lại bao trùm lấy cô. Cũng giống như trước đây, nóng ẩm và nhớp nháp.
Sau khi nếm thử đã bị nghiện, anh luôn nghĩ về nó, luôn muốn ăn nó.
Thẩm Di hơi ngẩng đầu lên, cắn chặt khóe môi, để lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn như một con thiên nga trắng xinh đẹp.
Có lẽ muốn để cô thả lỏng và muốn chuyển hướng sự chú ý của cô, hoặc có lẽ chỉ vì tò mò, Chu Thuật Lẫm tùy tiện hỏi: “Vừa rồi em nói chuyện gì với anh ta?”
Ngón chân của Thẩm Di cong lên, nhưng chỉ trong chớp mắt, lần này cô không còn phải đối mặt với một vị thần thuần khiết nữa mà quả thực là một gã say rượu đáng để cảnh giác.
Rõ ràng là anh đã quyết định tiếp tục chuyện ‘sắp vào’ ban nãy.
Tiến hay lùi, tất cả đều phụ thuộc vào suy nghĩ của cô.
——Cô chợt phát hiện ra rằng, trong tình yêu cuồng nhiệt, lòng dũng cảm của con người sẽ được nhân lên vô hạn.
Thẩm Di rũ mi, nhếch khóe môi nhẹ nhàng trả lời: “Em đã nói với anh ấy là ‘đã quá muộn rồi’.”
Người đàn ông lập tức khựng lại.
Mãnh thú nguy hiểm khẽ nheo mắt.
Chu Thuật Lẫm cúi đầu nhìn cô, trầm mặc một lát mới khàn giọng nói: “Cái gì quá muộn?”
Cô luôn có khả năng tạo ra sóng thần. Từng đợt sóng lớn quay cuồng trong lồ ng ngực anh.
Thẩm Di vừa định ngoan ngoãn trả lời thì bị anh th úc mạnh đến mức th ở dốc. Anh trầm ngâm nhìn cô, giọng nói như ngấm rượu mạnh, cố ý hỏi: “Là thế này sao?”
Tất cả âm thanh của Thẩm Di bị buộc phải nuốt xuống, cô nhắm chặt mắt lại.
Cô chỉ vừa lơ là một chút thôi mà.
Người đàn ông này căn bản rất xấu xa —— cô kiễng chân cắn vào vai anh, hàm răng khẽ run lên.
Anh quay đầu lại, hôn cô từng chút một. Dường như nhờ vậy mà một cơn bão lớn nào đó đã được xoa dịu.
Nụ hôn ngày càng nóng bỏng, cô nghe thấy tiếng thở của anh trở nên gấp gáp và nặng nề.
Khóe mắt liếc nhìn bàn tay anh, Thẩm Di cố nghĩ ra lý do để ngăn cản anh lại, cô lẩm bẩm: “Vết thương trên cánh tay anh chưa cắt chỉ…”
Chu Thuật Lẫm vẫn xấu xa hệt như cái ngày anh nói với cô rằng dù có sẹo cũng sẽ không dừng lại, khẽ mỉm cười: “Di Di, cũng đâu cần dùng tới nó.”
Anh say, nhưng hình như không say.
Xấu xa tựa như sứ giả đến từ địa ngục.
Không phải là không thể sử dụng nó.
Nhưng hôm nay lại không cần dùng tới nó.
Cô hiểu ra, đầu ngón tay từ từ ấn vào cơ ngực anh.
Trong lòng như có một chiếc loa phóng thanh đang phát ra thông báo cho cô —— lần này, anh thực sự sẽ không dừng lại.
Chu Thuật Lẫm khẽ nheo mắt, bắt lấy thứ gì đó.
Ngọn lửa trong bóng tối ngày càng cháy mạnh hơn.
Thẩm Di khẽ rùng mình, hai chân bắt đầu nh ũn ra.
Tựa như làn sương mù ẩm ướt dày đặc trên núi vào buổi sáng, độ ẩm kéo dài rất lâu.
Anh bế cô trở lại phòng.
Cơ bắp của người đàn ông thoáng trở nên săn chắc và mạnh mẽ, hóa ra ngay cả việc ôm cô bằng một tay cũng không phải là một việc khó khăn đối với anh.
Cô từng coi những vết khâu trên cánh tay phải của anh như một loại thuốc tiên bọc thép, nhưng cho đến lúc này cô mới biết rằng đó chỉ là một quân bài dỏm, chỉ có tác dụng tâm lý đối với cô.
Chu Thuật Lẫm nắm lấy cổ tay cô, mò mẫm tìm dây buộc áo ngủ của cô, hôn lên mắt cô: “Em có biết tại sao anh lại mặc đồ ngủ xuống đón em không?”
Trong mắt Thẩm Di nhu bị sương mù bao phủ, có chút bối rối nhìn anh.
Thấy cô như vậy, trái tim Chu Thuật Lẫm thoáng rung động, anh không nhịn được hôn lên khóe mắt cô lần nữa, khàn giọng nói: “Vì muốn nói cho anh ta biết rằng chúng ta không hề trong sáng.”
Đúng là anh cố ý.
Tất cả chỉ là một sự sắp đặt đầy âm mưu.
Chỉ là, trước đây mọi chuyện đều là giả, nhưng lần này là thật.
Giống như có một quả cân rơi thẳng vào tim, Thẩm Di giật mình tỉnh táo lại, đột nhiên ngước mắt nhìn anh.
Như muốn khắc ghi hết tất cả những điều xấu xa của người đàn ông này vào lòng.
Còn anh thì rất bình tĩnh thẳng thắn, thậm chí còn hào phóng phô bày bản thân, để cho cô thấy anh xấu xa đến mức nào.
Thẩm Di không biết tại sao người đàn ông này lại có thể xấu xa đến như vậy.
Ngay lúc cô cho rằng mình đã hiểu anh, anh lại bất ngờ đẩy điểm giới hạn của cô đi ra xa hơn.
Đầu ngón tay cô run rẩy, vô tình kéo dây đai áo ra.
Khi nhận ra mình đã làm gì, tay cô càng run dữ dội hơn.
Quả nhiên, khiến anh cười khúc khích.
Anh không nói gì nhưng Thẩm Di dường như đã nghe thấy hết, hai má đỏ bừng như hoa đào.
Cô nhắm mắt lại, thực sự muốn kết thúc cho rồi.
Chu Thuật Lẫm lại hôn cô, đồng thời bình tĩnh đưa tay mở ngăn kéo cạnh giường lấy ra một hộp gì đó. Thẩm Di vô tình liếc nhìn, đôi mắt đột nhiên mở to. Cô không biết tại sao thứ này lại xuất hiện trong nhà.
Hơi thở của Chu Thuật Lẫm lướt qua vành tai cô, anh khẽ nhếch môi nói: “Anh chỉ nói với em là trong xe không có, tại sao em lại suy một ra ba?”
Suy một ra ba rằng trong nhà cũng không có?
Cử động của Thẩm Di thoáng cứng đờ, bị anh hỏi vậy thì không khỏi bối rối.
Nhưng cô không thể nghĩ ra tại sao trong nhà lại có.
“Ngày đó không có, nhưng bây giờ có, em muốn không?” Anh bớt ra chút thời gian, cố ý hỏi cô, còn không quên nghịch chiếc hộp nào đó.
Dường như mọi sự kiêu ngạo và khiêu khích của Thẩm Di đã được đáp lại đầy đủ.
Cô mê mang đến mức không kịp nuốt nước miếng, cổ họng nghẹn lại.
Cũng không muốn nhìn anh nữa.
Hai gò má đỏ bừng, muốn kéo chăn lên.
Chu Thuật Lẫm cúi đầu ngậm lấy môi cô, cuối cùng cũng không ác ý nữa, giải thích: “Nó nằm trong đống quà cưới ngày hôm đó, chắc không phải kiểu thông thường đâu. Chúng ta thử xem sao nhé?”
Anh đủ hiểu bạn của anh, cũng đoán trước được thông tin này.
Thẩm Di… không muốn tò mò về chuyện này lắm.
Cô chống cự.
Đầu ngón tay cô siết chặt đến trắng bệch, Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Đừng sợ, chỉ là sâu hơn trước thôi. Đó đều là những chuyện bình thường.”
Ý tứ của anh mập mờ không rõ. Thẩm Di cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn anh.
Có điều, vì cách nói chuyện của anh nghe khá là nhẹ nhàng tựa như không hề có chút khó khăn, ngưỡng cửa trong lòng cô cũng vô thức hạ xuống.
Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng hôn cô: “Cô bé ngoan, sự can đảm ngày đó đâu cả rồi, bày ra cho anh xem chút nào.”
Móng tay của cô sắp đâm vào da thịt anh, nhưng cơn đau không đau cũng không ngứa này có lẽ chỉ như đang thêm gia vị cho anh mà thôi.
Ngay cả cô cũng không nhận ra giọng mình đang run rẩy: “Chu Thuật Lẫm, anh đừng lừa em.”
Cô biết mình đã bị anh dỗ dành rất nhiều lần.
Anh luôn nói chuyện một cách bình tĩnh như thế, nhưng thực tế tình hình lại rất đáng sợ.
Anh dụ dỗ cô hôn môi, khiến toàn bộ cơ thể cô như bị đốt cháy. Anh dỗ dành cô giúp đỡ anh, nhưng lại lâu đến nỗi tay cô đau nhức, chân cũng nhũn đi.
Cô đã từng thấy qua nơi đó mấy lần, nghĩ đến tình huống cụ thể, cô cũng không dám tưởng tượng xa hơn.
Anh “hmm” một tiếng khe khẽ, mở hộp ra.
Âm thanh vang lên như được khuếch đại vô hạn, khiến cô càng thêm lo lắng.
Thẩm Di cảm thấy mắt mình nóng lên, cô quay mặt đi.
Cảm giác nóng rát từ tận đáy lòng dâng lên khiến cô bất an, đầu ngón tay hơi cong lên.
Cô nghĩ đến chuyện đã lâu trước đây, không nhịn được lôi ra muốn tính sổ với anh: “Trước đây em vô tình nghiêng về phía anh, anh còn giơ tay bảo vệ mình nghiêm ngặt cơ mà?”
Sao bây giờ lại thành ra thế này?
Chu Thuật Lẫm cong môi, vừa bận việc trong tay vừa trả lời: “Bảo vệ mình khỏi bị sờ mó lung tung là đức tính tốt nhất của đàn ông.”
Thẩm Di mỉm cười, vẻ mặt sáng ngời.
Lời nói nhảm đầy nghiêm túc nhưng lại được thốt ra từ miệng anh, thực sự rất mâu thuẫn.
Anh nhanh chóng hoàn thành công việc trong tay, quay lại cọ vào chóp mũi cô, thấp giọng nói: “Di Di. Thử xem.”
Thẩm Di nuốt khan, cố gắng lấy lại can đảm.
Dưới ánh sáng mờ ảo, sự nhiệt tình vừa bị bỏ dỡ giữa chừng ban nãy lại quét qua.
Suýt nữa đã vào, suýt nữa đã vào…
Cô nhớ lại sự trống rỗng và hoảng loạn vừa rồi, lập tức ôm chặt lấy cánh tay anh.
Có một tiếng thì thầm mơ hồ vang lên bên tai, nhưng lại không biết nó đến từ đâu.
…
Một lúc lâu sau anh mới thẳng người dậy, cúi đầu nhìn cô đang chạy trốn, giữa mặt mày có chút khô khốc.
Chiếc chăn mỏng được anh tùy tiện kéo qua, sắc tối trong mắt anh vẫn còn, thái dương không ngừng đập.
Thẩm Di tránh né anh như rắn rết bò cạp, cắn chặt răng, đầu ngón tay run rẩy: “Chu Thuật Lẫm, em sẽ không bao giờ tin anh nữa.”